Nâng từng bước chân yếu ớt mỏi mệt lên xe, Soran xuyên qua cửa sổ xe màu đen nhìn về phía Yukimura. Tuy rằng không nhìn thấy Soran nhưng Yukimura vẫn chăm chú nhìn không rời mắt vào tấm kính thuỷ tinh ngăn cách họ. Xe chạy, Yukimura nhìn theo chiếc ô tô rời đi, sau đó quay đầu lại nhìn vào gương mặt trầm tĩnh của mẹ mình, xoay người bỏ đi.
Sự bình tĩnh của con trai và rộng lượng của Soran không chỉ không làm Yukimura Rika thả lỏng, trái lại khiến bà cảm giác được vài phần nguy hiểm không thể khống chế. Yukimura Rika tự trấn an, mấy ngày nữa cha chồng sẽ trở về, đến lúc đó cái gì cũng không thể ngăn cản việc hôn nhân của Yukimura nữa. Sự im lặng của chồng đã cho Yukimura Rika lòng tin, bà mong muốn sau khi kết hôn con trai của mình có thể rời xa người kia, trở về đường ngay.
Bên trong xe, Soran uể oải không chịu nổi dựa vào người Tezuka. Yukimura nói sẽ không để cậu chờ lâu lắm, nhưng Soran cũng không lo lắng. Trải qua tối hôm qua, Soran nghĩ đến cuộc sống sắp tới của mình lại càng ngày càng sợ hãi.
"Mệt chết đi?" Ôm lấy Soran, một tay Tezuka sờ lên quầng đen dưới mắt Soran, đêm qua. . . không ngủ sao? Nghĩ đến bước chân yếu ớt không chút sức lực của Soran, ánh mắt Tezuka liền tối lại.
"Kunimitsu, Keigo, em ngủ một giấc đây." Đắp áo khoác của Atobe, Soran chui vào lòng Tezuka. Từ sau nửa đêm gần như không ngủ chút nào, sáng sớm người nhà Yukimura đã gõ cửa mời đi rồi. Soran không muốn để cha mẹ Yukimura cho rằng cậu không hiểu quy củ, thế nên đành phải dậy sớm, bây giờ cậu cần phải ngủ bù.
Qua vài phút, Soran đã ngủ. Atobe nhìn về phía Tezuka, ánh mắt hai người truyền lại tin tức giống nhau: Soran bị Yukimura ăn tươi rồi, chân chính ăn tươi rồi.
"Lúc vừa lên xe, Yukimura đưa cho tôi một phong thư." Atobe mở miệng, lấy lá thư mở ra. Nhìn một lượt, khoé miệng Atobe cong lên một nụ cười, suy đoán làm anh tâm phiền ý loạn đêm qua đã được giải đáp. Đưa thư cho Tezuka, Atobe kéo một lọn tóc của Soran lên tay thưởng thức.
Tezuka tay trái ôm Soran, tay phải cầm lấy thư. Trong thư, Yukimura viết ra toàn bộ những lời Soran đã nói đêm qua, anh biết những lời này Soran sẽ không nhắc lại lần thứ hai.
Tezuka cũng giống như Atobe, đêm qua không thể ngủ ngon. Những lời Soran nói với Yukimura Yusaku làm bọn họ có chút thất vọng, họ mong muốn Soran có thể ghen vì họ, thế nhưng cậu không hề. Hôn sự của Anthony và Hall có ảnh hưởng tới Soran lớn hơn hôn sự của Yukimura nhiều. Bọn họ không hy vọng Soran chỉ là vì không thể cự tuyệt mới miễn cưỡng ở cùng họ, nếu nói như vậy, họ làm sao có thể chịu nổi. Phong thư này của Yukimura tới rất đúng lúc, chỉ là. . .
"Câu cuối cùng có ý gì?" Atobe thấy Tezuka nhíu mày, hỏi, xem ra Tezuka cũng nghi hoặc giống như anh.
Bộ phận mềm mại nhất mới có thể làm hoa Soran đang ẩn giấu hoàn toàn mở ra, rèn sắt khi còn nóng, nếu không đà điểu sẽ lại chạy trốn mất.
"Yukimura là muốn chúng ta. . ." Atobe xoa nốt ruồi, nhìn về phía người đang ngủ say.
"Trở về rồi nói tiếp." Trên xe còn có lái xe, Tezuka cất thư đi, trong ngực lại suy tư hàm nghĩa của những lời này. Mở ra. . . Bộ phận mềm mại nhất. . .
Xe chạy đến biệt thự của Atobe, Tezuka ôm Soran ngủ say như chết vào phòng ngủ, sau khi giúp cậu thay đồ ngủ, Tezuka và Atobe đi tới phòng khách.
"Cậu có muốn về nhà một chuyến trước không?" Rót rượu vang cho hai người, Atobe nói.
"Tôi sẽ trở lại trước giờ cơm tối." Lấy thư ra, Tezuka đặt trên bàn trà, Atobe ngồi một bên bàn trà, nhìn câu nói cuối cùng.
"Yukimura "xong" Itsuki-chan rồi."
"Ừ."
"Mà câu cuối cùng là Yukimura nói cho chúng ta biết phải làm thế nào để "xong" Itsuki-chan." Atobe như cười như không, trong ngực lại cực kỳ bất mãn cách chơi chữ của Yukimura.
"Bộ phận mềm mại nhất. . ." Atobe gõ gõ ngón tay, "Bộ phận nào trên người đàn ông là mềm mại nhất ?" Anh rất trực tiếp, Tezuka sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt hai người giao lưu, nhưng Atobe lại nhăn mày, trực giác nghĩ rằng mình đã đoán sai. Tezuka cũng im lặng, cái chỗ kia tuy rằng bình thường rất mềm mại, nhưng nó cũng là bộ phận cứng rắn nhất.
"Xem ra không phải." Atobe nhấp một ngụm rượu vang, phủ quyết suy đoán lúc trước.
"Vậy hoa Soran ẩn giấu là cái gì?" Tezuka quyết định bỏ qua bộ phận xấu hổ kia.
"Cái này thì dễ nói." Atobe nói, "Thân thể Itsuki-chan chúng ta đều rõ ràng, nhưng thực tế là em ấy có thể làm. Chính là ý này. . ."
Bụng dưới Tezuka cảm thấy một trận nóng rực, anh dựa sát vào sofa, đùi phải gác lên chân trái: "Tôi đã hiểu rồi."
Atobe buông ly rượu, chờ đối phương giải thích nghi hoặc.
"Itsuki-chan nói em ấy thích kiss." Tezuka hơi gật đầu một chút.
Atobe nhìn chằm chằm Tezuka, sau đó suy tư câu nói kia một lúc, tiếp theo anh sung sướиɠ cười rộ lên: "Rèn sắt khi còn nóng. . . Itsuki không thích?"
"Xem ra chính là ý này." Tezuka uống hết ngụm rượu vang cuối cùng, buông cái ly, "Nên quyết định thôi, tuy rằng đây cũng không phải chuyện tất yếu phải làm, nhưng như vậy có thể phòng ngừa em ấy tiếp tục làm đà điểu."
"Vậy trước khi em ấy quay về Luân Đôn đi." Atobe lại rót ly rượu khác cho hai người, Tezuka nâng ly, hai người nhẹ nhàng cụng ly, đạt thành hiệp nghị.
... . . .
Ngồi dậy trên giường, Soran nhìn đồng hồ đầu giường, đã là bốn giờ chiều. Nhờ "phúc" của người nào đó, Soran không có phiền não vì phải điều chỉnh sai giờ. Trong phòng cực kì ấm áp, trải thảm dày, đối với Soran luôn sợ lạnh mà nói, độ ấm trong phòng vừa đủ. Thắt lưng bủn rủn tuy rằng đã thoải mái hơn một ít nhưng Soran vẫn cảm thấy vô lực. Một lần nữa nằm trở lại, Soran tạm thời không thấy muốn gặp Tezuka và Atobe, cậu chưa quên ánh mắt họ vào buổi sáng khi đón cậu đâu.
"Ai. . ." Thở dài thật dài, Soran sờ lên phần thân thể lại trở nên trơn nhẵn của mình, thân thể cậu vì sao lại kỳ quái như thế chứ.
Cửa mở, Soran quay đầu nhìn lại, tim nhảy lên vài cái.
"Tỉnh ngủ rồi?" Thấy Soran tỉnh, Tezuka rót cho Soran một cốc nước.
"Cảm ơn." Soran ngồi xuống muốn nhận lấy cốc nước, Tezuka lại né tránh. Nuốt nước bọt, tay phải Tezuka giữ lấy cằm Soran, cúi đầu.
Nước ấm trút vào khoang miệng, một thứ gì đó mềm mềm cũng theo vào, đảo loạn hơi thở của Soran. Một tay nắm lấy ga giường, một tay túm chặt áo Tezuka, Soran dưới sự nhiệt tình của đối phương bắt đầu rêи ɾỉ.
"Itsuki, " hơi rời ra một chút, tay phải Tezuka ôm lấy Soran, "Cho anh."
"Kunimitsu?" Soran còn chưa tỉnh táo lại từ cơn mê muội vì nụ hôn.
"Cho anh, giống như em đã cho Yukimura ấy." Tezuka mặt không biểu cảm nói, trong mắt là ánh sáng không cho phép cự tuyệt.
Thân thể Soran vì lời Tezuka nói mà run rẩy, cậu cảm thấy không khí xung quanh bị Tezuka đoạt đi hết rồi.
"Kuni. . . Kunimitsu. . . Em. . ." Trước khi lên xe Soran còn nghĩ nên làm thế nào để né tránh những người khác, nhưng hiện tại Tezuka căn bản không cho cậu cơ hội né tránh.
"Cho anh, Itsuki, anh muốn em." Lùi lại một ít, Tezuka nâng cao mặt Soran, để cậu thấy rõ quyết tâm của mình.
"Bây. . . Bây giờ?" Hai mắt Soran mở to, tối hôm qua cậu vừa. . . thân thể Soran bắt đầu nóng lên.