Trước khi đi Soran đã lịch sự nói cho Sanada rằng cậu sắp đi Nhật Bản rồi, lại không ngờ rằng sau khi xuống máy bay cậu thực sự gặp được Sanada ở cửa VIP. Sanada ngoài cao hơn rất nhiều ra, dáng dấp so với trong trí nhớ không có nhiều khác biệt, Soran gần như liếc mắt một cái đã nhận ra hắn. Sanada cũng từ thần thái của bốn người Tezuka, Atobe, Echizen và Fuji biết được người ở giữa đội mũ đen, mặc áo khoác lông thuần trắng dài đến tận gót chân, đeo khăn quàng cổ len trắng đen, đeo kính râm, vũ trang hạng nặng là người mà ngày hôm nay hắn tới đón.
“Sanada, đã lâu không gặp.” Bỏ kính râm xuống, Soran đeo găng tay bắt tay với Sanada, “Rất xin lỗi, Nhật Bản quá lạnh.” Chỉ lộ ra đôi mắt, Soran mỉm cười nói với Sanada, tiếp theo nháy nháy, “Tôi là Soran Backy Douglas, lần đầu gặp mặt, xin được chỉ giáo nhiều.”
“Đã lâu không gặp, xin được chỉ giáo.” Sanada buông tay, khóe miệng khẽ nhếch, thu hồi sự kích động khi liếc thấy người này, trầm ổn nói, “Trước khi tôi đi Seiichi đã nói với tôi rằng bây giờ cậu rất sợ lạnh, xem ra là cậu phi thường sợ lạnh.” Đôi mắt mỹ lệ cong cong, nhưng kính râm đã che đi đôi ngươi động lòng người, lúc này Sanada mới chào hỏi những người khác.
Hàn huyên ngắn ngủi trôi qua, Sanada hỏi: “Muốn trực tiếp gặp Seiichi không?”
“Ừ, trực tiếp đi thôi, nếu như có thể thì đêm nay em muốn ở lại chỗ Seiichi một đêm rồi mới quay về Tokyo.” Lời này Soran là nói với những người khác.
“Anh nghĩ phu nhân Yukimura hẳn sẽ không cự tuyệt đâu.” Atobe ôm Soran nói, không thèm để ý đang có người ngoài, “Sáng sớm ngày mai anh đi đón em.”
Sanada nhìn bàn tay Atobe ôm Soran, lại nhìn biểu cảm của những người khác, không biểu lộ cảm xúc gì.
“Ừ.” Soran nhìn về phía Sanada, “Seiichi anh ấy có khỏe không?” Cậu rất lo lắng Seiichi sẽ giống như trên TV, đòi tuyệt thực, đòi tự sát, tuy rằng khả năng này rất thấp.
“Tinh thần của cậu ấy cũng không tệ lắm, tôi chuyển lời cậu cho cậu ấy rồi, cậu ấy sẽ không xằng bậy.” Sanada trả lời. Tuy rằng từ chỗ Yukimura đã biết người này còn sống, nhưng hắn vẫn muốn tận mắt nhìn thấy khuôn mặt bị khăn che kín của người này. Người này đã cao hơn rồi, còn để tóc dài, không biết có còn giống như trước đây. . . mỹ lệ như thế không.
Soran nói cảm ơn, sau đó đoàn người lặng yên đi ra khỏi sân bay. Bên ngoài, xe của nhà Atobe đã chờ sẵn, Soran và Tezuka theo Atobe lên xe của Sanada, những người khác thì lên xe của nhà Atobe. Soran không muốn họ đều đi cùng cậu tới nhà Yukimura, vốn là cậu muốn đi một mình, nhưng mấy người kia sợ cậu bị ức hϊếp, cuối cùng quyết định để Atobe và Tezuka đi cùng cậu.
Lên xe rồi, Soran cũng không tháo khăn quàng cổ ra, chỉ bỏ kính râm xuống. Mùa đông ở Tokyo lạnh hơn Luân Đôn, tuy rằng Soran đã đi giầy đi tất rất dày, nhưng bàn chân đã đông cứng đến không còn tri giác rồi.
“Itsuki, có phải rất lạnh không?” Tháo găng tay của Soran ra, hai tay Atobe ủ bàn tay trái của Soran, tay phải của Soran thì rơi vào trong túi áo Tezuka.
“Ừ, không ngờ Nhật Bản lại lạnh như thế.” Soran hít hít mũi, càng không nghĩ tới là cậu lại sợ lạnh đến vậy.
“Lúc này cậu không nên đến Nhật Bản. Seiichi sẽ giải quyết tốt chuyện này.” Lái xe là Sanada, từ kính chiếu hậu nhìn thấy hai gò má bị đông lạnh đến đỏ hồng của Soran, hắn nhíu mày nói.
“Không sao đâu, ” Soran nắm chặt tay hai người đang lo lắng, nói, “Tôi vốn đã định đến Nhật Bản một chuyến. Đến nơi vào trong phòng là tốt rồi.”
Tốc độ xe gia tăng, Sanada chuyên tâm lái xe, Soran thì nghe Atobe kể lại những thay đổi của Tokyo trong sáu năm qua.
“Itsuki, nhà trọ của em bọn anh vẫn giữ lại.” Tezuka chen vào một câu, Soran kinh ngạc không ngớt, sau đó cậu dựa vào người Tezuka, nhìn ngoài cửa sổ. Sanada hẳn là đã biết quan hệ của họ đi, lần này trở về không chỉ để tới gặp Yukimura, còn muốn đi gặp người nhà của họ, còn có các senpai và bạn bè của cậu. Nếu không thể trốn được họ, vậy cậu và họ sẽ cùng nhau đối mặt.
Tezuka không hề cố kỵ ôm người đang dụi vào lòng mình, đường nhìn tập trung vào Sanada ở trước kính chiếu hậu. Sáu năm trước, núi băng của Seigaku và hoàng đế của Rikkaidai gặp nhau trong trận chung kết, hai người cũng không biết trận đấu đó đã kết thúc như thế nào, bởi vì khi đó bọn họ không thể tập trung thi đấu. Về sau, Tezuka đi Pháp du học, trở thành cầu thủ tennis chuyên nghiệp, Sanada ở Nhật Bản tiếp tục chơi bóng, cũng bắt đầu đạt được thành tích ở các trận chuyên nghiệp, có lẽ trong tương lai không xa, hai người họ còn có thể trở thành đối thủ trên sân bóng lần thứ hai, chỉ là ở thời điểm đó, tâm tình của họ đã không còn giống với nhiều năm trước nữa.
Trên xe Soran cũng không nói gì, tuy rằng đối với việc người nhà của Yukimura không đồng ý Soran cũng không khổ sở nhiều lắm, nhưng lần đầu tiên chính thức đến thăm cha mẹ Yukimura, Soran vẫn có chút khẩn trương, huống chi bên cạnh cậu còn có hai người con trai cực kì mập mờ với cậu. Mục đích của Soran rất đơn giản, được gặp Yukimura, có thể ở lại chỗ Yukimura một đêm. Sau đó cho dù mọi chuyện phát triển theo phương hướng nào, Soran đều có thể tiếp nhận.
Chạy suốt ba giờ, ô tô dừng trước cửa nhà Yukimura. Trên đường, Sanada gọi điện thoại đến nhà Yukimura, nói cho Yukimura Rika rằng Soran muốn đến chào hỏi. Thế nên khi Soran bước từ trên xe xuống, Yukimura Rika và quản gia đã ở cửa chờ rồi.
Soran tháo kính râm và găng tay xuống, hành lễ với Yukimura Rika: “Bác là bác gái phải không ạ? Cháu là Soran Backy Douglas, tên Nhật là Ogihara Soran, xin lỗi đã đến làm phiền.”
Yukimura Rika đối với việc Soran đến đây có chút bất mãn và phức tạp, nhưng bà không thể không cho nhà Douglas mặt mũi, còn có Atobe bên cạnh Soran, nhìn Tezuka, Yukimura Rika đáp lễ, “Rất vui vì cậu đã đến, mời vào.” Ngữ khí tôn kính có thừa, thân thiện không đủ.
Soran không ngại, quay đầu lại nháy mắt mấy cái với Atobe và Tezuka, không cho hai người nói gì. Sau đó theo Yukimura Rika đi vào.
Đi vào nhà chính, Soran cởi khăn quàng cổ ra hành lễ với một người đàn ông trung niên trong phòng, sau khi Yukimura Rika ngồi xuống cạnh người nọ thì mới quỳ ngồi xuống.
“Đây là cha của Seiichi. Yusaku, cậu ấy là Soran, bạn của Seiichi. Hai vị này là Atobe Keigo-san và Tezuka Kunimitsu-san, hôm nay họ tới là để thăm Seiichi, thuận tiện chúc mừng Seiichi.” Yukimura Rika giới thiệu, cũng phủ đầu trước để biểu lộ bà quyết tâm với việc hôn nhân của Yukimura thế nào.
Thân thể không được khoẻ, Yukimura Yusaku nhìn thật sâu về phía Soran, Soran giữ nguyên nụ cười ôn hòa, để đối phương đánh giá. Tezuka và Atobe ngồi hai bên Soran, nghiêm túc nhìn Yukimura Yusaku, Yukimura Rika thì ngay khi Soran cởi khăn quàng cổ, sắc mặt liền khẽ biến.
Qua một lát, Yukimura Yusaku xem đã đủ, mở miệng, mà ông nói làm bốn người khác ở đây ngoài Soran đều sắc mặt không tốt.
“Cậu rất đẹp. Có thể nói dung mạo của cậu sẽ khiến cho rất nhiều người mơ ước và cướp đoạt. Nếu như cậu sinh ra trong quá khứ, vậy cậu nhất định sẽ dẫn tới vô số cuộc chiến tranh, những cuộc chiến để giành được cậu. Đối với những thứ mỹ lệ, đàn ông đều không có lý trí gì đáng nói.”
“Nếu như có thể lựa chọn, cháu mong muốn mình là người bình thường.” Sắc mặt Soran không đổi, nhìn thẳng vào cặp mắt dường như thấu nhân tâm của Yukimura Yusaku. Sau khi nhìn thấy Yukimura Rika, cậu nghĩ Seiichi lớn lên giống mẹ, nhưng hiện tại xem ra là giống cha nhiều hơn.
“Nhưng đây cũng chỉ có thể là mong muốn của cậu.” Yukimura Yusaku hơi rũ mắt nói, “Cho dù là hiện tại, cậu vẫn như cũ là tiêu điểm tranh đoạt, chẳng qua may mắn chính là người tranh đoạt cậu rất lý trí, cũng rất vô tư. Có lẽ là thời đại thay đổi, người cũng sẽ không giống trước.”
Soran ngưng mắt nhìn Yukimura Yusaku, nụ cười trên mặt có vẻ có chút mờ ảo, hơi thở vững vàng nói: “Không phải người thay đổi, chỉ là cháu trùng hợp gặp được những người hiếm có trên thế gian, trùng hợp những người ấy lại cùng lúc xuất hiện tại một thời điểm, một địa điểm, chính là trời cao thương xót.”
“Yusaku.” Yukimura Rika không rõ tâm tư của chồng mình, bà thậm chí cho rằng chồng bà cũng bị khuôn mặt kia mê hoặc rồi.
Yukimura Yusaku liếc mắt nhìn vợ, để bà thu hồi sự nôn nóng của mình, sau đó nói: “Nhà Yukimura có hơn ba trăm năm lịch sử, kéo dài gia tộc so với hủy diệt nó gian nan hơn nhiều lắm. Seiichi là đứa trẻ ưu tú nhất thế hệ này của nhà Yukimura, mà người ưu tú thường càng dễ hủy diệt tất cả những thứ trong tay mình.” Trong mắt Yukimura Yusaku hiện lên tinh quang, ông nhìn thẳng vào Soran, chỉ thấy đối phương vẫn như cũ ôn nhu nhìn mình, trong lòng tán thán, rồi lại ảm thán. “Sự xuất hiện của cậu thật ngoài dự liệu của tôi.”
Soran nhẹ nhàng cười, nụ cười này làm cho cả Yukimura Yusaku và Yukimura Rika đều hoảng hốt trong chốc lát: “Có lẽ hai bác không tin. Cháu so với hai bác càng mong muốn Seiichi có thể kết hôn, có gia đình của mình.” Rõ ràng cảm thụ được sự không vui của Tezuka và Atobe, Soran lại nói, “Chỉ là cháu tôn trọng mỗi quyết định và lựa chọn của anh ấy, bởi vì đó là việc duy nhất mà cháu có thể làm cho anh ấy. Có đôi khi, thương tổn thường đến từ người mình yêu thương nhất, xin hãy tha thứ vì cháu không thể khuyên bảo Yukimura từ bỏ hay là kết hôn.”
“Vậy cậu tới đây với mục đích gì?” Yukimura Rika trực tiếp hỏi, người con trai này không thể dùng từ mỹ lệ để hình dung, mỗi thứ trên người cậu đều là cực hạn, mà những thứ cực hạn này làm cậu càng trở nên dễ dàng đầu độc nhân tâm. . . Yêu tinh. Nghĩ đến xưng hô “Tinh linh của anh” trong điện thoại di động của con trai mình, Yukimura Rika nhìn chằm chằm vào chồng bà.
“Bác trai bác gái, cháu chỉ là đơn thuần đến thăm Seiichi thôi, lấy thân phận một người bạn. Cháu đã nói rồi, cháu tôn trọng mỗi quyết định của anh ấy, cho dù. . . anh ấy không muốn kết hôn.” Soran giương mắt, lại không biết lông mi khẽ nhúc nhích sẽ làm cho đôi mắt cậu trong nháy mắt xuất hiện một loại phong tình khác, “Không biết hai bác có thể cho cháu ngủ lại một đêm không, cháu sẽ không ở lại Nhật Bản lâu lắm, nếu như Seiichi muốn đính hôn, cháu lại càng không cản nổi tiệc đính hôn của anh ấy.”
Yukimura Rika mở miệng định nói “Không được”, nhưng có một giọng nói còn nhanh hơn bà vang lên: “Vì sao? Tôi đã nghĩ cậu sẽ ngăn cản nó đính hôn.” Yukimura Yusaku mở miệng, có vẻ có tinh thần hơn vừa rồi rất nhiều.
“Vì sao lại phải ngăn cản?” Soran nhìn về phía Tezuka và Atobe vẫn không hề nói một lời nào, “Cháu đã biết từ sớm, khi những người bên cạnh làm ra từng quyết định đều đã suy nghĩ rất sâu, đương nhiên họ cũng có lúc có những ý nghĩ nhất thời, nhưng mà rất ít, đối với vài người thì hầu như là không có. Seiichi chính là người như vậy, nếu như anh ấy đã quyết định kết hôn, vậy cho thấy anh ấy đã nghĩ kĩ rồi, vì sao cháu lại phải ngăn cản?” Soran đã biết Atobe và Tezuka tức giận, nhưng cậu không lo lắng, chờ lúc nào không người thì cậu sẽ giải thích.
Đường nhìn lại quay lại Yukimura Yusaku, Soran nói: “Thực không dám giấu diếm, cháu rất sợ lạnh. Nếu như lúc này lại đi, tay chân của cháu sẽ bị tổn thương do giá rét.” Để hai người nhìn bàn tay đã đỏ lên của mình, Soran cũng không nhịn được nữa phải đeo găng tay vào, “Vô cùng xin lỗi.” Cậu rất bất mãn vì thể chất của mình, Atobe và Tezuka đều đổ mồ hôi rồi.
“Vậy ở một đêm đi. Tôi tin tưởng lời cậu nói.” Yukimura Yusaku lên tiếng, Yukimura Rika còn muốn nói cái gì, lại bị ánh mắt của chồng bà ngăn lại, “Mang lò sưởi điện vào phòng cậu chủ, chuẩn bị canh nóng.”
“Vâng, ông chủ.” Ngoài cửa có người nói.
Được vợ nâng đứng lên, Yukimura Yusaku mệt mỏi nói: “Cậu đi đi, sáng mai cần tôi phái người đưa cậu trở lại không?”
“Không cần, bác trai, sáng mai cháu sẽ tới đón em ấy.” Atobe nói tiếp, Yukimura Yusaku gật đầu, đi.
“Sáng mai mười giờ.” Nhân lúc Yukimura Rika và Yukimura Yusaku rời đi, Sanada xoay người một cái, Soran thì hôn lên khoé miệng của hai người con trai đang cực kì bất mãn.
“Các anh có thể nghĩ xem sẽ trừng phạt em thế nào, nhưng đừng có hờn dỗi cả đêm đấy.” Nắm tay hai người, Soran ra khỏi nhà chính, ngoài phòng có người chờ cậu, thấy cậu đi ra thì lập tức dẫn cậu đi gặp Yukimura.
“Cậu nhóc này.” Atobe sờ khoé môi.
“Có muốn đến chỗ tôi ở một đêm không?” Sanada hỏi.
“Làm phiền cậu.” Tezuka nói lời cảm ơn, Atobe cũng không cự tuyệt.
Chương này dài quá, ta đang không rảnh nên phải cắt ra làm hai, khúc hay còn ở phía sau nha mọi người