Từ phòng tắm đi ra, Soran có chút ngoài ý muốn thấy Tezuka, vừa rồi khi cậu thức giấc, người này và Ryoma đều đã không còn ở đó.
“Vé máy bay ngày 27, em, anh, Echizen, Atobe và Fuji cùng nhau đi.” Tezuka kéo Soran lại quay về phòng tắm, lấy máy sấy ra thổi tóc cho cậu.
“Kunimitsu, ba mẹ anh biết chuyện của anh và em không?” Soran nhìn về phía Tezuka trong gương, hỏi. Người phía sau đang cẩn thận tỉ mỉ mà mềm mại chỉnh lý tóc dài của cậu.
“Biết.” Động tác của Tezuka không hề dừng lại nói, “Sau khi em ‘đi’ anh đã nói chuyện với ba mẹ một lần. Họ tôn trọng lựa chọn của anh.” Tezuka hời hợt giải thích, nhưng Soran rõ ràng, lúc đó đã xảy ra xung đột như thế nào. Không có cha mẹ nào có thể bình tĩnh chấp nhận việc con trai mình thích đàn ông, hơn nữa, “Vậy. . . họ có biết em còn có người khác không?”
Tezuka tắt máy sấy đi, xoay người Soran lại, “Itsuki, em cho rằng anh không có năng lực xử lý tốt chuyện này?” Ngữ khí của Tezuka không hề thoải mái.
Soran dựa sát vào Tezuka, chôn mình vào lòng anh nói: “Kunimitsu, lần này đến Nhật Bản, em muốn đến chào hỏi ba mẹ Kunimitsu.” Nhận ra Tezuka đã giận, Soran chỉ có thể nhượng bộ, không nói đến chuyện kia nữa.
“Ừ.” Mở máy sấy, Tezuka tiếp tục sấy tóc cho Soran, hai tay anh vòng lại làm Soran không thể rời khỏi.
“Kunimitsu.”
“A.”
“Anh còn nhớ trước đây một lần anh ngủ đêm ở nhà em, sáng hôm sau thức dậy, trên người em giống như bị muỗi cắn, có mấy nốt đỏ.”
Tay Tezuka dừng lại.
“Em tưởng là bị muỗi cắn, nhưng anh nói có thể là em bị dị ứng.” Soran ngẩng đầu, chờ Tezuka giải thích, thuận tiện giật áo mình ra, để đối phương nhìn điểm đỏ “dị ứng” trên cổ cậu.
“Em thật quá trì độn.” Người nói xạo lại không có nửa điểm chột dạ, trái lại còn trách cứ “người bị hại” .
“Chẳng lẽ Kunimitsu không muốn giải thích sao?” Soran trừng lớn mắt, người này thực sự là. . . cậu không tìm được từ thích hợp để hình dung.
Chợt Tezuka cúi đầu, kéo cổ áo len của Soran ra, tại nơi trải rộng những dấu hoa mai hạ xuống một cái hôn sâu. Soran cảm thấy hơi đau đớn một chút, sau đó Tezuka ngẩng đầu, tắt máy sấy có chút ồn ào đi, xoay người Soran đang ở trong ngực ra, để mặt cậu hướng vào gương.
“Không phải Itsuki đã biết sao?” Ngón tay Tezuka nhẹ nhàng cọ vào dấu ấn anh vừa để lại. Trong gương, mặt Soran đỏ bừng.
“Kunimitsu, anh là đội trưởng.” Kéo cổ áo lên, Soran chỉ trích, sao đội trưởng lại có thể làm chuyện này.
“Thế nên anh cũng không dám sơ suất.” Tezuka cúi đầu, lại cắn cổ Soran, không nói cho Soran rằng, khi đó chính là cậu dụ dỗ anh.
… . . . .
“Keigo, các anh đều thương lượng xong rồi?”
Buổi tối, khi Atobe đi vào phòng ngủ, Soran gõ gõ lò sưởi tay của mình, cảm thấy mình giống như vị vua thời cổ đại vậy, mỗi ngày đều thay đổi người “thị tẩm”. Nhưng tâm tình của cậu tuyệt đối không hề giống vua chút nào.
“Thương lượng?” Atobe nhíu mi, “Thương lượng cái gì?” Sau đó chợt hiểu, “Cái này còn cần thương lượng sao?” Lên giường, kéo người sợ lạnh vào trong lòng.
“Không cần?” Soran đè lại bàn tay Atobe đang cởi nút áo ngủ của cậu, “Nào, tối hôm qua là Kunimitsu và Ryoma, đêm nay là anh, chắc là còn có Shusuke, đêm mai có phải các anh trai em không vậy?” Tối hôm qua cậu vừa ngủ, người bên cạnh liền đổi thành Ryoma, tuy rằng không làʍ t̠ìиɦ nhưng vẫn đem cậu lăn qua lăn lại mãi, hại cậu hôm nay ngủ thẳng đến trưa mới dậy được.
“Đêm nay chỉ có bổn đại gia.” Atobe ngoạm ngay cái cổ Soran, tránh khỏi tay Soran bắt đầu cởi nút áo, “Fuji nói cậu ta ở Luân Đôn, bình thường hay được nhìn thấy em, những ngày này cậu ta sẽ không ở cùng em nữa. Còn việc nửa đêm sau là ai, vậy phải xem Tezuka và Echizen tỉnh sớm thế nào.”
Soran khẽ nhắm mắt, như thế nghĩa là đêm nay cậu còn phải bị lăn qua lăn lại đến tận sáng?
“Keigo, không phải các anh nói có phương pháp. . . giải quyết sao?” Soran nghĩ hẳn là cậu phải mưu cầu chút phúc lợi cho mình, nếu như cậu đồng ý làm, vậy. . . Soran lại nhìn thấy quái thú trong mộng.
“Hừ hừ.” Nhanh chóng lột sạch Soran, Atobe chui trong chăn, quỳ vào giữa hai chân Soran, bắt đầu hôn cậu, “Đây là phương pháp.” Một chút cũng không hoa lệ để Soran xoa mình.
Soran suýt nữa không thở nổi, cậu bị lừa, cậu bị mấy con quái thú mặc áo khoác hoàng tử lừa rồi.
“Itsuki, anh chỉ muốn chạm vào em. Những người khác, bổn đại gia không dậy nổi hưng ( tính ) thú.” Lần đầu tiên Atobe chạm tới nơi trơn nhẵn của Soran, yêu thích không buông tay, chọc ghẹo tới mức Soran thở hồng hộc.
“Kei. . . Keigo. . .” Soran giật lại bàn tay Atobe đang chạm vào nơi đó của cậu, “Đừng. . . Cho em… chút thời gian nữa.” Đến nay cậu vẫn không rõ đêm đó thân thể cậu đã phát sinh biến hóa dưới tình huống như thế nào, nhưng cậu biết nhất định có liên quan đến việc các anh trai hôn cậu. Cậu không dám để cho họ chạm vào cậu, sợ thân thể lại thay đổi, nói vậy. . . Soran bắt đầu run, nhà này trước mắt đã có tới bảy quái thú rồi.
“Được.” Atobe bắt đầu tập kích chỗ khác của Soran, “Nhưng mà đừng bắt bổn đại gia chờ lâu quá, tự chủ của bổn đại gia không tốt như Tezuka bọn họ đâu.” Một lần nữa kéo tay Soran đặt lên thứ đã đứng thẳng của mình, Atobe tiếp tục việc lần trước chưa làm xong ở New York.
Nửa đêm sau, hai cái bóng đen vυ"t vào phòng ngủ của Soran. Đột nhiên đèn bàn bật lên, Atobe nửa nằm trên giường, trong lòng là Soran trần trụi đang ngủ. Atobe nhìn hai người, buông Soran ra, xuống giường đi tới sô pha ngồi xuống. Trong phòng rất ấm áp, ngoại trừ một người sợ lạnh, những người khác đều nhiệt huyết sôi trào. Atobe rót cho mình một ly rượu, dù bận vẫn ung dung nhìn xem hai người làm thế nào.
“Hai mươi phút.” Tezuka mở miệng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Atobe, cũng rót rượu cho mình.
“Hai mươi phút?” Tên còn lại bất mãn, quá ngắn rồi. Tezuka lại tháo đồng hồ đeo tay ra, tính thời gian đã bắt đầu.
Ryoma mặc dù không hài lòng, nhưng cũng không hề lãng phí thời gian, vội vàng lên giường, trong nháy mắt liền hóa thành quái thú. Anh cũng biết họ như vậy rất quá đáng, nhưng họ không ở Luân Đôn, chỉ có thể nắm chặt từng giây từng phút ở bên cạnh người này, chỉ là sẽ làm người nào đó cực kì khổ cực.
Trong lúc mơ màng ngủ, Soran cảm giác được người bên cạnh thay đổi. Bàn tay đặt trên thứ đáng sợ gì đó, Soran làm cho ý thức của mình đình trệ, bọn họ muốn làm cái gì thì cứ làm, bây giờ cậu. . . chỉ muốn ngủ một giấc. Lần đầu tiên Soran chân thành cảm tạ cái người đã sáng tạo ra thân thể của cậu, nếu không, cậu thực sự đừng nghĩ xuống khỏi giường nữa.
…
… . . . . .
Nhật Bản, Kanagawa, nhà Yukimura
“Seiichi, ông nội đã biết chuyện con và Harumi đính hôn, ông rất vui vẻ. Cuối tuần ông nội sẽ từ Kyoto quay về tham gia tiệc đính hôn của con. Chờ con và Harumi kết hôn, ông nội sẽ không quay về Kyoto nữa, ông muốn ở đây nhìn chắt trai ra đời.” Yukimura Rika mặc một bộ kimono mỹ lệ, ngồi trước mặt người con trai đang lặng yên. Trang điểm nhàn nhạt, nụ cười nhợt nhạt thỏa mãn, làm bà tràn ngập sự từ ái của người mẹ. Bà cho rằng con trai sẽ kịch liệt phản kháng, lại không nghĩ tới con trai cũng không làm gì cả, coi như đã tiếp nhận sự sắp xếp của bà, bà thật cao hứng. Sức khoẻ của chồng bà càng ngày càng không tốt, nếu như con trai bà kiên trì muốn ở một chỗ với người kia, bà và chồng mình sẽ mất đi địa vị ở nhà Yukimura, đây là điều mà bà không thể cho phép phát sinh.
“Mẹ, mẹ vẫn quyết định tiếp tục khư khư cố chấp như vậy sao?” Yukimura mở miệng, bình tĩnh nói, “Nếu như mọi chuyện không thể diễn ra như mẹ mong đợi, mẹ sẽ ăn nói với nhà Sonohoka như thế nào, giải quyết những phiền phức không cần thiết mà sự tự chủ trương của mẹ đã gây ra cho nhà Yukimura như thế nào? Mẹ, lẽ nào mẹ không hề nghĩ tới?” Đã không có gì cần lo lắng (sự trốn tránh của người nào đó), Yukimura không chuẩn bị tiếp tục lặng yên thêm nữa, đương nhiên, trước khi người kia đến đây, anh cũng không định xé rách mặt với mẹ mình.
Nụ cười trên mặt Yukimura Rika trở nên cực kỳ mất tự nhiên, nhưng bà cũng không tức giận, chỉ ôn hòa nói: “Seiichi, ông nội thương con nhất, nếu như ông biết chuyện này, ông cũng sẽ tán thành cách làm của mẹ, thậm chí có thể làm càng thêm kịch liệt hơn mẹ. Seiichi, sau khi kết hôn con vẫn có thể tiếp tục giữ quan hệ với cậu ta, mẹ sẽ không phản đối, mẹ tin rằng Harumi cũng sẽ không phản đối, dù sao con bé yêu con nhiều như vậy. Hơn nữa Harumi là một cô gái độ lượng, nó sẽ không mang đến phiền phức cho các con. Việc con phải làm chỉ là kết hôn với con bé, để nó sinh con cho nhà Yukimura, chỉ đơn giản như thế, lẽ nào như vậy cũng không được sao? Mẹ cho rằng người kia cũng sẽ đồng ý, bởi vì bản thân cậu ta cũng không thể một lòng một dạ.”
“Mẹ!” Yukimura lớn tiếng cắt đứt lời bà nói, “Con đã nói rồi, xin đừng vũ nhục em ấy. Nếu như để chính em ấy lựa chọn, em ấy cũng sẽ không chọn ai cả, là chúng con không thể nào từ bỏ em ấy, là chúng con đã đạt thành hiệp nghị cùng có được em ấy, xin mẹ hãy tôn trọng em ấy. Con không muốn lại nghe thấy mẹ nói như vậy nữa.”
Yukimura Rika không cười nổi nữa, bà đứng lên, lạnh lùng nói: “Con và Harumi phải kết hôn, ai cũng không thể ngăn cản, không có mệnh lệnh của ta thì con sẽ không thể rời khỏi đây. Nếu như con muốn làm ông nội và ba con tức chết, vậy con có thể từ hôn.” Nói xong, bà bước nhanh ra khỏi phòng, lại phân phó người bên ngoài phòng nghiêm khắc trông coi con trai.
“Từ hôn?” Yukimura cười nhạt, “Con sẽ không từ hôn.” Nếu như ông nội thực sự bị anh làm cho tức phát bệnh, người nọ sẽ tự trách, cũng giống như mẹ, anh sẽ không cho phép chuyện này.
Ngày mai là lễ Giáng Sinh, Yukimura cảm thấy thời gian qua quá chậm, anh chờ không nổi đến lúc người nọ tới Nhật Bản, người luôn sợ lạnh ấy, yêu cầu đầu tiên khi nhìn thấy anh sẽ là cái gì nhỉ?
… . . . .
… … . .
Đêm Giáng sinh, nhà Douglas cực kì náo nhiệt. Đèn màu trên cây thông Nô-en phát ra tia sáng đủ màu, dưới tàng cây là vô số món quà, thiệp Giáng sinh treo đầy ngọn cây, ghi đủ các lời chúc phúc.
Soran tự tay vẽ mười mấy bức tranh Giáng sinh, đây là thứ cậu đã bắt đầu chuẩn bị từ một tuần trước. Mỗi bức tranh đều có một hoặc vài người, có cha mẹ, có các anh, còn có các hoàng tử của cậu. Cậu treo những bức tranh này ở phòng khách và trong phòng ngủ của mình, giống như ảnh chụp.
Dùng cơm tối xong, vũ hội Giáng sinh của nhà Douglas bắt đầu. Người mở đầu đương nhiên là Ken và Fujika, sau đó Anthony ôm em trai vào nhảy, Hall thì đoạt lấy mẹ từ trong tay cha. Sau khi một khúc kết thúc, Anthony và Hall đổi bạn nhảy, Hall hôn lên hai má em trai, ôm cậu nhảy điệu waltz.
Trong vũ hội, đàn ông độc thân rất đông, chẳng qua họ cũng không nóng ruột, kiên trì chờ bạn nhảy của mình chuyển tới trong lòng mình.
Soran xoay tròn trong những cái ôm khác nhau, uống rượu nên nụ cười của cậu trở nên thật mê say. Khi đường nhìn của cậu đảo qua từng bức tranh, cậu ngã vào trong lòng đại ca, sau đó ôm anh nhẹ nhàng đong đưa.
“Anh, yêu em đi.” Soran ngẩng đầu, kéo người đang kích động về phía mình, hôn lên.
“Backy uống say rồi.” Ryoma uống rượu vang, nói.
“Rõ ràng.” Fuji và Ryoma chạm cốc, tỏ vẻ đồng ý.
Nụ hôn kết thúc, Soran cười rời khỏi ôm ấp của đại ca, xoay người chui vào trong lòng Hall, không nói hai lời hôn lên. Hall khẩn cấp làm người trong lòng chìm đắm trong nụ hôn sâu của mình.
“Hall, ôm Baby lên lầu đi, nó say rồi.” Fujika mặt đỏ tới mang tai nói, sau đó tỏ vẻ xấu hổ, “Đêm nay, các con hãy khắc chế một ít, Baby say.”
“Cảm ơn mẹ.”
“Đã biết, mum.”
Rất nhanh, phòng khách liền không còn bóng ai nữa, Ken ôm vợ nói: “Fujika, hai chúng ta đã thật lâu không khiêu vũ rồi.” Fujika xoay người, tay phải đặt lên vai chồng, “Bọn nhỏ đều lên lầu rồi, anh nguyện ý khiêu vũ cùng em không?”
“Đương nhiên, hoàng hậu của anh.”
… . . .
Phòng ngủ của Soran không xuất hiện cảnh tượng hương diễm mà Fujika tưởng tượng. Soran say, uống rượu vang kèm theo một ly nhỏ rượu brandy làm cậu trở nên tùy hứng, chỉ cho phép hôn môi, cái khác không được. Thế nên, sáu người chỉ có thể hôn cậu, đến hôn cổ cũng làm Soran bất mãn.
“Seiichi. . . Không ở đây. . .” Soran nấc một cái, ghé vào người Fuji nói.
“Sang năm Seiichi sẽ cùng bọn anh đón Giáng sinh với em.” Fuji đẩy Soran nằm xuống giường, trước mặt mọi người hôn cậu thật sâu.
“Sang năm. . .” Đợi Fuji rời ra, Soran mắt say lờ đờ mông lung nói, “Nếu như. . . Ừm. . . Làʍ t̠ìиɦ bằng. . . hôn môi thì tốt rồi. . .” Kéo Atobe tới, Soran nhào tới: “Hôn môi. . . Thoải mái. . .”
“Baby, em say, nên ngủ.” Anthony ôm người hiển nhiên không biết mình đang dùng sắc quyến rũ mọi người xuống khỏi Atobe. Tezuka mở chăn ra, Anthony thả người không thành thật vào, gói kỹ lưỡng. Anh sợ giây tiếp theo anh sẽ cởϊ qυầи của người này, hôn lên nơi làm anh điên cuồng kia, sau đó hung hăng giữ lấy cậu. Nhưng không được, nếu làm như vậy, người này chắc sẽ trốn về Soran tinh mất.
May là Soran cũng mệt mỏi, hừ hừ hai tiếng, cuối cùng ngủ. Nhưng những người khác thì không may mắn như thế, lửa dục bị cậu khơi mào thực sự áp không xuống.
“Đêm nay để em ấy ngủ ngon một giấc đi.” Anthony dùng hết sức lực của mình, rời khỏi bên cạnh em trai.
“Ừ.” Tezuka cũng không quay đầu lại, cấp tốc rời khỏi phòng ngủ của Soran, sau đó, mọi người hầu như là rời đi cùng lúc.
Một giờ sau, Soran đang ngủ say liền tỉnh lại, khi cậu phát hiện bên cạnh không có ai, phản ứng đầu tiên là nhảy xuống giường khóa trái toàn bộ cửa phòng ngủ và cửa bên thông với phòng ngủ sát vách. Sau đó lại lung lay lắc lư trở lại giường.
Ngáp một cái, Soran yên tâm nằm xuống, đêm nay có thể ngủ ngon rồi.
Đêm nay, cửa phòng Soran thường xuyên phát sinh tiếng vang, chẳng qua người trên giường cũng không hề bị quấy rầy. Trong mơ, quái thú bị cậu nhốt trong l*иg, cậu ở trước mặt quái thú chậm rãi cởi bỏ quần áo của mình, sau đó tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi về phía quái thú, tiếp theo thì cái gì cũng không nhớ rõ nữa.