- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Tôi Không Phải Là Hoàng Tử
- Chương 78: Thắng và thua
Tôi Không Phải Là Hoàng Tử
Chương 78: Thắng và thua
Chương 78: Thắng và thua
(Bây giờ ta đã nghiêm túc muốn dịch chính xác nên ta đã tìm trang tiếng Trung gốc rồi dịch, nên từ giờ trở đi sẽ 98% sát nghĩa nhé, bạn nào muốn link tiếng trung cmt ta cho ;)))) hơi cực nhưng sát nghĩa mấy chương trước ta sẽ sửa lại từ từ, thông báo cho các nàng tin buồn là chương 90 là hết quyển II thêm 4,5 cái phiên ngoại nữa nha, quyển III ta chưa tìm được bản tiếng Trung Quốc chia chương nhìu để ta dịch ít nên có khi khoảng 85% sát nghĩa ;))) ta siêng ko khen ta đi)
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Cà phê và trà được đem lên, Atobe chậm rãi đưa nên miệng uống, làm tư thế chờ đối phương tự giới thiệu bản thân. Mà sáu vị quốc vương cũng là thái độ ngươi không mở miệng ta cũng tuyệt đối không mở miệng, đồng thời khi Atobe thể hiện thái độ “Vô lễ” không cao quý lắm thì Soran nhìn cậu với ánh mắt không thể giải thích được.
Cuối cùng, chính Soran là người phá vỡ không khí trầm mặc này.
“Anh ấy là Atobe Keigo, chồng của tôi.”
“Chồng? !”
Tuy rằng khi Atobe tiến đến thì mọi thái độ đã cho bọn họ đoán được, nhưng khi nghe được Soran xác thực, sáu vị quân vương không thể tiếp thu nổi.
“Soran, đây thật sự là chồng của cậu?”
Nuan thật sự phẫn nộ, hắn chỉ vào Atobe nói: “Một người tự đại vô lễ như vậy, loại “dân vùng biên giới” một chút ma pháp cũng không có mà lại có khả năng trở thành chồng của cậu? Nếu như vậy thì, chúng tôi cũng sẽ là chồng của cậu!”
“Các ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không có khả năng ngày đó xảy ra!”
Anthony, Fuji và Atobe lạnh lùng nói, trên mặt cả ba người là thái độ nghiêm túc.
“Raibuk!” Giữ lại người đang muốn động thủ, Genosilin tận lực bảo trì thái độ bình tĩnh với người đang tỏ ra thái độ phòng bị, “Soran, tuy rằng không phải cố ý, nhưng chúng tôi đã tổn thương cậu, chuyện này làm chúng tôi rất thống khổ. Chúng tôi đã tìm kiếm cậu hơn một trăm năm rồi, khi thời khắc cậu tiêu biến xảy ra, không một phút giây nào mà ngừng tìm kiếm cậu khắp nơi cả.”
“Nếu như không phải là các ngươi không để ý đến ý nguyện của em ấy, tùy ý phát động chiến tranh, thì Baby thế nào lại biến mất.” Anthony châm chọc nói ra, sau đó đem người bên cạnh ôm chặt vào lòng, “Là các ngươi không có quý trọng em ấy tốt, cũng là các ngươi đưa em ấy đến đây. Trên thế giới này không có thuốc hối hận, đây chính là lỗi của các ngươi, chính các ngươi sẽ gánh chịu hậu quả.”
“Chúng tôi đã gánh chịu hậu quả rồi!” Ánh mắt của Kurt dừng trên Soran, đôi mắt màu kim có chút buồn bã, “Chúng tôi cùng nhau tình nguyện ở bên cậu khi cậu ngủ say một năm, chúng tôi chỉ có thể tận tâm chăm sóc cậu, chỉ có thể trò chuyện với cậu, chỉ có thể chạm nhẹ cậu, thậm chí … chỉ có thể hôn môi cậu.”
“Đê tiện! Các ngươi dám lợi dụng thời điểm Itsuki hôn mê chạm vào em ấy! Xâm phạm em ấy!” Hàn quang trong mắt Atobe phát ra phẫn nộ làm kinh hách sáu vị bách chiến quân vương. Biểu cảm của Anthony và Fuji cũng không tốt lắm.
Ken và Fujuka nghe không hiểu ngôn ngữ Soran tinh, Fera tận tình phiên dịch cho hai người, sau khi bọn họ nghe được, Ken liền trực tiếp ném ly trên tay nện trên bàn trà, cái ly liền nát.
“Fera, nói cho bọn họ, lập tức, lập tức cút xéo khỏi trang viên của ta!” Ken giận dữ nói.
“Daddy.” Đầu tiên cầm lấy tay của cha, Soran mỉm cười, lắc đầu, “Daddy không nên tức giận.” Cậu cười thành công làm cho lửa giận của Ken hạ xuống còn phân nửa, bất quá người sáng suốt đều nhìn ra được sự chán ghét của cậu đối với sáu vị khách không mời mà tới này.
Sự ảnh hưởng bởi nụ cười của Soran đối Kurt và bọn họ đã tăng lên. Họ thật ra ghen tỵ khi Soran đối với bọn họ thật keo kiệt và bất công, và mong muốn cậu sẽ luôn cười với họ như vậy.
(*MM: tui đọc khúc cuối hơi ngáo, nên lười suy nghĩ nên mấy tháng mới quay lại dịch tiếp do có nàng mới cmt cho ta, cám ơn các nàng nhiều)
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Nỗ lực trấn an ba dã thú đang nổi giận, Soran chậm rãi nói: ” Edgart, Kurt, Raibuk, Nuan, Genosilin, Sazifindor, chuyện của một trăm năm trước… Với tôi mà nói đó là ký ức lâu lắm rồi, cũng có thể nói, đó là ký ức kiếp trước của tôi. Tôi sống qua kiếp khác hai lần rồi, mỗi một đời ký ức đó cũng đều khó quên với tôi và đã ăn sâu vào cốt tủy rồi.
Nhìn về vị trí của ba mẹ, Soran hơi kích động nói tiếp: “ Mẫu hậu đã đưa Soran tinh cho tôi, mọi điều tốt đẹp nhất đều cho tôi, nàng là người mẹ mà tôi yêu nhất. Mà bọn họ đưa tôi đến thế giới này, tình yêu của bọn họ cho tôi tuyệt đối không ít hơn mẫu hậu tôi. Mặc kệ tôi là ai, bọn họ đều như trước như một yêu tôi, luôn lo lắng cho tôi sẽ bị tổn thương, sinh bệnh; bất luận tôi muốn làm cái gì, cho dù tôi cùng 7 người nam nhân kết hôn, bọn họ cũng không hề trách cứ tôi đến một câu, thậm chí còn tự mình chuẩn bị hôn lễ cho tôi. Nguyên nhân lớn nhất mà tôi ở lại nơi này là vì cha mẹ của tôi, bởi vì tôi luyến tiếc xa rời họ.”
“Ba…by… ” Fujika cảm động rơi nước mắt, Ken cảm động hít một hơi sâu.
Cậu nhìn về phía bên trái, đôi mắt của Soran hiện ra một chút nhu tình: “Anthony, đây là đại ca cả một đời của tôi, anh thương tôi, yêu tôi, làm tất cả mọi thứ trên đời để cho tôi có thể sống như ý muốn, cho tôi lớn lên với một cuộc sống vô tư vô lo. Ở thời điểm tôi là Backy, anh đối với đối tôi như là một người cha lẫn người anh; ở thời điểm tôi là Soran, anh lại sợ tình yêu của anh sẽ làm tổn thương tôi, mà tình nguyện làm chính mình đau khổ.”
Anthony nhịn trong được hôn nhẹ lên trán của Soran, ôm cậu, vỗ về yêu thương cậu.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Chậm rãi lùi ra, Anthony tránh ra, trả lại chỗ Atobe hay ngồi, Soran cầm tay anh lẫn Fuji, nhìn về phía sáu khuôn mặt khác nhau: ” Shusuke, Keigo, còn có Ryoma, Kunimitsu và Seiichi, trong mắt của các anh thì họ là “dân vùng biên giới”, nhưng ở trong tâm trí tôi, họ là hoàng tử, không hơn không kém một hoàng tử. Chính vì tôi, mà Shusuke buông bỏ sở thích chụp ảnh yêu thích nhất, đi học y; Kunimitsu, đơn giản là tôi nghĩ rằng muốn thấy anh xuất hiện trên đấu trường quốc tế, anh liền đi xa tận Pháp làm vận động viên tennis chuyên nghiệp; Ryoma bởi vì tôi, mà thay đổi chính mình, để trở thành vận động viên tốt nhất, anh trở thành huấn luyện viên tại Mỹ. Tôi không thích anh cùng Kunimitsu làm đối thủ nhau, họ liền không bao giờ xuất hiện trên cùng một sân đấu . Keigo, anh là một người kiêu ngạo như thế, để cho tôi vui vẻ, anh chịu đựng không nhận ra tôi, chịu đựng khi tôi đối với anh như người xa lạ; còn có Seiichi, ” đôi mắt của Soran đã ươn ướt, “Chính tôi đã lấy “cái chết” để ép anh đi Thụy Sĩ chữa bệnh một năm. Đối với tôi, anh đều vĩnh viễn ôn nhu như vậy.”
“Edgart, Kurt, Raibuk, Nuan, Genosilin, Sazifindor, nếu so sánh với các anh, bọn họ chính là kiêu ngạo lẫn tự phụ tuyệt đối không thua gì, tại Ái Lạp cùng Đồ Bố tinh, các anh là vua, nhưng trên thế giới này, bọn họ cũng đều là vua cả. Lý do mà họ có thể chịu được cùng người khác có tôi, đơn giản vì tôi không thể lựa chọn ai cả, đơn giản vì tôi không muốn buông tay ai cả.
“Chúng tôi cũng như vậy!” Raibuk mặt đỏ bừng nói, những người khác tuy rằng chỉ có một người mở miệng, nhưng cũng biểu hiện ý giống vậy, bất quá cũng khá miễn cưỡng.
“Tezuka, cậu nghĩ có khi nào bọn họ làm loạn không?” Người đứng ở cửa, tựa nhẹ vào cánh cửa hỏi người đứng kế bên mình.
“Hừ.” Tezuka lạnh lùng nói, “Bọn họ làm không được, hơn nữa chúng ta cũng sẽ không đồng ý.”
“Chính xác.”
Hall muốn vỗ tay tán thưởng Tezuka, cùng đối phương cùng nhau, đi đến hành lễ, đi đến chỗ sofa trống ngồi xuống, lễ phép tự giới thiệu: ” Tezuka Kunimitsu, nghề nghiệp vận động viên tennis, chồng của Soran.”
Hết lời giới thiệu, Hall ôn nhã ngồi lên tay vịn sofa kế bên Fujika, ôm nàng: ” Mẹ, con biết mẹ rất cảm động, nhưng mà mẹ xem, sẽ làm Baby khóc mất.”
“Hall….” Vỗ nhẹ lên Hall một chút, Fujika vội vàng dừng nước mắt.
“Tôi cảm thấy các anh rất buồn cười.” Bất đồng với Tezuka, Hall trực tiếp mở miệng, “Cũng rất ấu trĩ.”
“Ngươi là ai?” Người bị châm chọc giận dữ hỏi.
“Tôi?” Hall chỉa chỉa chính mình đắc ý cười rộ, “Tôi là nhị ca của Baby, một trong những người chồng của em ấy. Kỳ thật rất dễ đoán không phải sao? Những nam nhân xuất hiện ở chỗ này, ngoài trừ cha tôi cùng người hầu ở ngoài, cũng chỉ có chồng của em ấy.”
“Soran, đây là lσạи ɭυâи.” Edgart cau mày nói, cậu vừa nói xong, tâm tình Soran tụt xuống.
Sắc mặt của Anthony cùng Hall liền lúc này tựa như thay đổi.
Khóe mắt Soran run rẩy một chút, sau đó cậu bình tĩnh nói, “Tuy rằng tôi cùng anh tôi chung một chút huyết thống cũng không có, nhưng các anh ấy thật sự là anh trai của tôi.”
“Baby…” Anthony cùng Hall lo lắng nhìn về phía cậu.
Dừng một chút, Soran mở miệng: ” Nhưng thật sự sinh mệnh duy nhất của tôi thuộc về bọn họ. Cho dù bị khinh thường vì lσạи ɭυâи, tôi cũng sẽ không bao giờ rời xa các anh của tôi.”
“Baby…” Lúc này, Anyhony cùng Hall mừng rỡ như điên.
“Edgar, Kurt, Raiburk, Nuan, Genosilin và Sazifindor bệ hạ, tôi không thể chấp nhận các anh, cho dù là quá khứ là nơi phát sinh nên sự việc bây giờ. Đã từng, tôi không thể thích nổi các anh, nhưng bây giờ, tôi đã kết hôn, tôi chắc chắn không thể nào thích các anh được. Nếu như tôi nguyện ý, cho dù các anh ấy đau khổ, cũng sẽ chấp nhận những người khác, đối với họ thì chỉ cần họ được yêu, thầm nghĩ chỉ cần yêu thương thôi cũng được rồi.”
“Soran, cậu còn đang trách chúng tôi, trách chúng tôi ích kỹ.” Genosilin đột nhiên trở nên đặc biệt bình tĩnh.
Soran ở trước ngực mình vẽ bùa chú, sáu nam nhân lộ ra thần sắc khϊếp sợ, chỉ thấy trên trán của Soran mơ hồ xuất hiện đồ án hình tròn màu đỏ.
“Yêu… sẽ mang đến hủy diệt, sẽ mang đến đau thương, thống khổ cùng hận thù. Bởi vì, lúc thời gian nào đó tôi đã tự hạ chú chính mình, vô luận là sống hay chết, tôi vĩnh viễn sẽ không có tình yêu, vĩnh viễn không hiểu yêu.”
Hối hận, tự trách đã đã không thể biểu đạt tâm tình của sáu người. Soran sẽ vĩnh viễn không biết yêu, lại có bảy người chồng, nghĩa là cậu không thể xa rời những người này.
” ‘Lãnh tình chú’ cả đời khó giải, nhưng tôi nghĩ… ” Ánh mắt ở trên anh trai, Fuji, Tezuka và Atobe dừng lâu một chút, thật sâu trong lòng Soran nở nụ cười, nụ cười nở rộ lên ” Tôi nghĩ, cái bùa chú này, bị bọn họ không oán không hối hận, giải mất rồi.”
” Baby ? ! (Itsuki ? !)”
Anthony, Hall, Fuji, Tezuka và Atobe cùng nhau đứng lên, cho đến bây giờ hai núi băng bất động Anthony và Tezuka tại thời khắc này phần châu mày mới giãn ra, khóe miệng vươn lên.
“Luôn luôn mơ tới; không lúc nào mà không nhớ tới; xảy ra chuyện gì em sẽ đều lo lắng, rất khổ sở; nghĩ đến khả năng các anh ly khai em, em sẽ rất thương tâm…. Mommy, con nói đây có đúng là yêu hay không?” Soran vui cười, làm cho cả gian phòng đều vui vẻ theo.
” Đúng, đây chính là thích, đây chính là yêu, Baby, con trưởng thành rồi.” Fujika rưng rưng nói.
“Baby, nói em yêu anh.” Hall một người bước nhanh vọt tới trước mặt Soran quỳ xuống, cầm lấy tay tha thiết nói.
“Anh, em vẫn đều rất yêu các anh.” Ôm lấy nhị ca, Soran dùng âm lượng đủ để cho tất cả mọi người nghe được nói, ” Anh, cảm ơn anh vẫn yêu em.”
“Baby… Còn có đại ca.” Đem Soran từ trong lòng Hall lấy ra, Anthony ôm lấy em trai, trầm thấp khàn khàn giọng mở miệng.
“Anh… Yêu anh, em yêu anh.” Sau đó ngẩng đầu, nhìn qua bả vai của đại ca, đồng dạng kích động Soran nói, ” Kunimitsu, Shusuke, Keigo, em yêu các anh, em… rất yêu các anh.” Cậu bây giờ không hề sợ hãi nói lên từ yêu thương.
Thân thể bị ôm lên, Soran biết đại ca đang muốn làm gì, biết người chồng của mình muốn làm gì.
(*MM: And then they F#cked :》*)
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
“Soran…” Ngay lúc thời điểm Soran bị Anthony ôm lên đem đi, Genosilin đứng lên, chặn đường người đang ôm người nào ai cũng biết, nam nhân liền vọt nhanh tới trước cửa, nói, ” Sinh mệnh của bọn họ chỉ ngắn vài chục năm.”
Soran ôm chặt cổ đại ca đau khổ nhìn các nam nhân, trả lời: ” Bọn họ có “đá thủy tinh” của tôi.”
Sáu nam nhân chấn động, đồng thanh nói: “Soran, cậu điên rồi!”
“Baby? (Itsuki? )” Anthony đem người yêu chuyển ra đằng sau, nhìn về phía sáu người, bọn họ vẫn có điều không hoàn toàn rõ ràng về tác dụng của “đá thủy tinh”.
“Giải thích một chút.” Tezuka hỏi.
“Soran, cậu… Lấy ra tận bảy viên “đá thủy tinh”? ” Sắc mặt Raibuk tái nhợt, mong muốn đã hoàn toàn tan biến.
” “Đá thủy tinh” có thể nhận biết sự tồn tại của đối phương, cho đối phương có sự chúc phúc của thánh chủ, khỏe mạnh đầy năng lượng, năng lượng ít nhiều được quyết định bởi vu lấy ra năng lực chính bản thân mình. Soran, cậu không chỉ cho bọn họ “đá thủy tinh” không chỉ… mà còn bởi vì… dạng này ư.” Sáu người vốn tỉnh táo nhất đã cùng Kurt đã không thể nào bảo trì bình tĩnh.
Soran cười hạnh phúc, không oán cùng không hối hận cười, ở trong lòng đại ca cậu nói rõ chân tướng, “Tôi muốn đem sinh mệnh của chính mình …. cùng các anh gắn kết vào nhau.”
“Baby! ”
“Itsuki! ”
Nhìn những người cùng nam nhân đã kích động không giữ vững được bình tĩnh, Soran nhìn qua cha mẹ của mình: ” ‘Đá thủy tinh’ lấy ra từ trong người của tôi để dùng chung sinh mệnh của người tôi đưa. Mẫu hậu làm như vậy với tôi, lúc đó tôi còn chưa biết tác dụng này của ‘Đá thủy tinh’. Thật ra, tôi không chỉ muốn cùng chồng tôi dùng chung sinh mệnh, tôi còn muốn cùng cha mẹ nữa. Tại đây bọn họ là người quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi.”
Ôm chặt cả con người đang run, Soran thấp giọng nói: ” Anh, vô luận mẫu hậu em còn sống hay không, em cũng sẽ không bao giờ rời xa các anh.”
Tezuka hai tay nắm chặt lại, dùng nửa ngày để bảo trì bình tĩnh rồi mở miệng, “Các vị bệ hạ, Soran hiện tại là vợ của chúng tôi, tương lai vĩnh viễn chỉ có thể là vợ của chúng tôi. Ngày hôm nay em ấy đã nói hết, tôi chắc rằng các vị bệ hạ đã phi thường rõ ràng rồi. Soran thuộc về nơi này. Các vị không có khả năng làm em ấy yêu được.”
“Các ngươi thua.” Hall cười nói.
“Chúng tôi sắp có con với Soran.” Fuji cười xán lạn.
Cả hai bên giằng co hơn mười phút hơn, sáu tia ánh sáng chói mắt lóe lên, trong phòng truyền đến âm thanh xa xăm dần phai đi: ” Soran, tạm biệt.” Bọn họ không có thua cuộc, bởi vì bọn họ chưa từng có bắt đầu.
Ánh sáng trắng mất đi, sáu vị khách không mời mà đến không thấy đâu nữa.
“Fera Lera, hai người chăm sóc lão gia cùng phu nhân.”
Sáu người vừa đi, Anthony lập tức nói, sau đó ôm ngang Soran lên lầu.
“Mum, cơm trưa chúng con sẽ ăn ở trong phòng.” Hôn Fujika một chút, Fuji vội vã ly khai, mục tiêu lầu hai, phòng ngủ của bọn họ.
“Quản gia, nghiêm cấm Fera, Lera cùng Anna bước chân đến lầu hai.” Dứt lời Hall đã bước lên trên lầu rồi.
Chỉnh chỉnh mắt kính, Tezuka đối với hai người như chưa có chuyện gì xảy ra nói: ” Dad, mum, có cái gì muốn hỏi hoặc thắc mắc cha mẹ có thể hỏi Fera cùng Lera. Bọn họ đã đi rồi, sẽ không quay lại gây phiền phức cho Itsuki -chan đâu. Qua vài ngày, chúng con sẽ nói rõ mọi chuyện cùng với năm người họ với ba mẹ.”
Sau đó cậu cũng rời khỏi phòng khách, bước đi phá lệ rất nhanh.
“Fera, Lera? ” Nhìn hai người nước mắt thành một đàn, Fujika lại lo lắng, thật nóng ruột, rút cuộc đã phát sinh chuyện gì?
“Phu nhân …” Ôm lấy Fujika, Fera Lera lại khóc lớn tiếng hơn nữa, “Ô ô… Vương… Thật hạnh phúc… Ô ô… Chúng thần… Chúng thần rất cảm động… ”
Rèm cửa phòng ngủ lầu hai đóng lại tạo nên tiếng động, ở trong căn phòng, đang diễn ra một màn tình yêu mãnh liệt.
Hết chương 78
———————————
Ôi tôi viết chương mới hơn một tháng :))))) thành thật xin lỗi nhe, hí hí chương mới nè các nàng ơi, chương 76 đã sửa một số tên rồi đó.
Sắp kiểm tra rồi nên ta viết cho xong chương 78 cho các nàng mừng
Hãy donate, vote, đề cử, comment cho ta để ta có động lực viết tiếp nha, cám ơn các nàng mới đã comment tạo động lực cho ta viết tiếp.
Cứ theo chu kỳ này ta nghi ngờ ta ra 1 chương/ 1 tháng lắm luôn
#
NGHIÊM CẤM REPOST, REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC, KHÔNG TA NGHỈ CÁC NÀNG TỰ DỊCH, TA DỊCH TA ĐỌC MÌNH TA, TA HAY KIỂM TRA HẰNG NGÀY NÊN KHÔNG QUA MẮT TA ĐÂU#
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Tôi Không Phải Là Hoàng Tử
- Chương 78: Thắng và thua