- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Tôi Không Phải Là Hoàng Tử
- Chương 14: Tìm thấy bóng dáng
Tôi Không Phải Là Hoàng Tử
Chương 14: Tìm thấy bóng dáng
“Oruta, trận này hội trưởng có vẻ có chút không yên lòng, cậu có thấy vậy không?”
“Ừ, có vẻ như. . . hội trưởng đang tìm ai đó.”
“Pody, thông tấn xã của các cậu có tin gì không?”
“Không có, hội trưởng Tezuka không chịu tiết lộ một chút nào.”
Katherine Turk, Oruta và Pody đều say mê nhìn Tezuka trên màn hình lớn. Vì cùng nhau khám phá một bí mật, các cô đều dứt bỏ ân oán cá nhân, mà người kia lại một chút cũng không muốn tiết lộ. Là người như thế nào mà có thể khiến anh muốn giữ trong lòng như vậy, đến mức cự tuyệt tiếp nhận những người khác.
Bản tin phát sóng trực tiếp, Tezuka lạnh lùng trả lời vấn đề của các kí giả. Mà ở quảng trường bên ngoài sân vận động, Soran ngồi ở đài phun nước cùng một đám fan hâm mộ cùng nhau nhìn màn hình lớn. Thấy Tezuka tiến thoái rất thoả đáng, Soran cảm khái, bọn họ đều trưởng thành rồi. Tezuka còn trầm ổn lạnh lùng hơn trước đây, nhưng cũng càng nghiêm túc hơn.
Bản tin còn chưa kết thúc, Soran liền rời đi. Cậu không chịu nổi ánh mắt của Tezuka, ánh mắt đó hoàn toàn băng giá, đã không có nhiệt tình của ngày xưa. Cậu nên làm gì đây, trong khi đối phương không biết mà bù đắp cho anh.
Buổi tối ở Manchester lại càng thêm mê người, nhưng Soran hoàn toàn không có tâm tình để ý. Đứng trên đường nhìn Tezuka ở trong khách sạn đối diện, Soran thầm cười sự xung động của mình. Muốn bù đắp Tezuka, lại không biết nên làm như thế nào, lo lắng cả nửa ngày, cậu lại mua một cái máy mát xa vai. Cậu có thể nhanh chóng để nó lại cho Tezuka, nhưng khi cậu phản ứng lại thì cậu đã đứng ở đây rồi.
Ăn hai phiến cánh hoa để bổ sung năng lượng, Soran thở sâu, đi tới đối diện, nếu đã tới, vậy để đồ lại rồi hãy đi.
“Xin chào.” Nữ tiếp tân thân thiết nhìn về phía Soran.
“Xin chào,” Soran đặt hộp quà xuống, “Tôi là người hâm mộ Tezuka-san, cô có thể giúp tôi chuyển món đồ này cho Tezuka-san không?”
“Đương nhiên là được.” Nữ tiếp tân cầm lấy hộp quà đưa cho một nhân viên an ninh. Người nọ cầm thiết bị kiểm tra một chút, thấy không có vấn đề gì thì cất hộp quà đi.
“Cảm ơn.” Đưa mắt nhìn về phía thang máy, Soran rời khỏi khách sạn. Chỉ cần như vậy là tốt rồi.
Ra khỏi khách sạn, tâm tình Soran có chút suy sụp, không gọi taxi, cậu cứ đi không mục đích trên con đường phía trước. Cậu hoài niệm quá khứ, những ngày cùng họ chơi bóng, cùng nhau vui vẻ, hôm nay, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng cũng không thể gặp lại.
“Tezuka-san, có người tặng quà cho anh.”
“Cảm ơn.”
Nhận lấy món quà, Tezuka đóng cửa lại. Từ sau khi anh tới Manchester, mỗi ngày đều nhận được một lượng quà cáp và thư từ lớn. Tezuka còn chưa mở món quà ra, anh liền giật mình, trong đầu trống rỗng, mùi hương này. . .
“Có phải vừa có một thanh niên tóc đen mắt đen ở đây không!” Vọt tới tiền sảnh, Tezuka lo lắng hỏi. Mùi hương này. . . Còn có ánh mắt đó. . . Cả người Tezuka căng cứng.
“Tóc đen mắt đen. . .” Thấy Tezuka lo lắng như vậy, nữ tiếp tân tỉ mỉ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Xin lỗi, Tezuka-san, không có ai như vậy cả.” Nói xong, cô “A” lên một tiếng, “Vừa rồi có một người hâm mộ của anh tới tặng quà cho anh. Tóc của anh ta màu đen, nhưng anh ta đội mũ, tôi không nhìn thấy mắt anh ta.”
“Thanh niên kia có tóc màu đen, rất dài. Hơn nữa trên người rất thơm, hình như là mùi hoa.” Một nữ tiếp tân khác có vẻ có ấn tượng khắc sâu nói, nếu như không phải khách sạn có quy định, các cô muốn hỏi một chút xem thanh niên kia mua nước hoa ở nơi nào.
Tim Tezuka chưa từng nhảy điên cuồng như bây giờ, anh khắc chế chính mình, không để mình thất thố, ổn định tâm thần, hỏi: “Xin hỏi đại khái cậu ấy tới lúc nào?” Tezuka cầu khẩn trong lòng, cầu khẩn “cậu” vẫn chưa đi xa.
“Người thanh niên kia tặng quà xong thì chúng tôi đưa đến cho anh luôn, đại khái mười phút trước.” Thấy Tezuka có chút hoảng loạn, nữ tiếp tân cũng khẩn trương lên.
“Cảm ơn cô.” Tezuka vội vã nói cảm ơn, chạy ra khỏi nhà hàng. Itsuki-chan, là em sao? Vì sao tới lại không chịu gặp anh, Itsuki-chan. Nếu như em đã quên anh, vậy vì sao lại tặng quà cho anh, vì sao. . . lại đến xem anh thi đấu.
Trên đường dành riêng cho người đi bộ, Soran bước đi thong thả, mấy ngày nữa cậu sẽ quay về Luân Đôn. Tuy rằng rất khổ sở, rất suy sụp, nhưng đây là lựa chọn của cậu, cậu không hối hận. Sáu năm qua đi, bọn họ vẫn còn rất trẻ, bọn họ vẫn sẽ có rất nhiều lựa chọn.
Không đi vào bất kì cửa hàng nào, Soran bước từng bước chậm để ổn định tâm tình. Cậu ra đi không chỉ tạo thành thương tổn không thể bù đắp cho người thân, đối với bọn họ cũng là như vậy. Cậu sẽ vĩnh viễn ở lại trang viên Douglas, làm bạn với người thân, bù đắp những tổn thương cậu gây ra cho người thân. Nhưng với bọn họ, cậu chỉ có thể nói lời xin lỗi, những thứ cậu đã nợ họ cũng vĩnh viễn không thể trả lại được. Cậu không phải là công chúa. . . Tuy rằng, cậu cũng không phải hoàng tử.
Manchester vì tổ chức giải tennis thanh niên mà dán đầy áp-phích tuyên truyền. Đứng trước một tấm áp-phích, Soran nhìn gương mặt nghiêm túc lạnh lùng trên đó. Giơ tay chạm lên đôi mắt băng giá kia, tim Soran đau đớn. Là cậu đã làm con người kỳ thực rất lửa nóng này trở nên lạnh lẽo như vậy, là cậu đã làm người vốn không hay nói này trở nên càng thêm ít lời sao? Ai có thể làm anh trở lại thành con người trước kia, Soran biết, sẽ không phải là mình.
Đi ngang qua máy bán nước tự động, Soran dừng lại, ngón tay lần lượt lướt qua đồ uống bên trong, đến một lon trà Ô Long thì bất động. Cậu nhớ rõ, Tezuka thích uống cái này. Định bỏ tiền mua một lon, Soran lại không biết phải làm gì, cậu không có tiền lẻ. Lúc này, có người tới đứng bên cạnh cậu, Soran xoay người rời đi nhường lại vị trí, nhưng ngay lúc xoay người thì bị người nọ kéo lại.
“Muốn uống cái này sao?” Bàn tay kéo cậu kia rất lạnh lẽo, giọng nói cất lên cũng rất khàn. Nhưng lực cái tay kia giữ lấy cậu lại làm đau cậu.
Soran bỗng nhiên hoảng loạn, thanh âm kia đã thấp trầm đi rất nhiều, nam tính hơn rất nhiều, nhưng cậu vẫn thấy quen thuộc như trước. Soran không dám quay đầu lại, khi cậu chưa kịp chuẩn bị một chút nào thì người kia đã xuất hiện rồi, cậu không thể làm bộ không nhận ra để lạnh lùng mà đối diện được. Vô số cách ứng đối hiện lên trong đầu, Soran đành lựa chọn cách ngốc nghếch nhất.
Rút tay ra, Soran bỏ chạy. Cậu thừa nhận như vậy rất ngốc, thế nhưng cậu không dám nhìn Tezuka, cậu nhất định sẽ không nhịn được mất.
“Itsuki-chan!” Tezuka không nghĩ tới người này lại chạy, sợ run một chút, sự khϊếp sợ trong lòng khi nhìn thấy người này trong nháy mắt biến thành phẫn nộ, tại sao lại muốn chạy.
Phía trước có một chiếc xe buýt vừa mở cửa, Soran chạy tới thật nhanh, nhảy lên trên xe. Ngay khi Soran cho rằng mình đã an toàn, cậu kinh hãi nhìn người kia cũng đã nhảy lên.
“Vì sao lại muốn chạy! Itsuki-chan!” Tezuka nổi giận đùng đùng nhìn Soran, người trên xe nhận ra Tezuka thì bắt đầu sôi trào.
Soran cúi đầu không nhìn Tezuka. . . Cậu nói không nên lời, bởi vì cậu không thể dùng ánh mắt xa lạ để nhìn Tezuka được. Nhưng cậu vốn vẫn chưa chuẩn bị tốt cho việc gặp lại Tezuka. Còn chưa đến lúc, còn chưa đến lúc mà.
“Dừng xe!” Tezuka lạnh lùng quát tài xế, xe buýt dừng lại. Soran muốn chạy, lại bị người giữ chặt rồi tha xuống xe.
Bị Tezuka túm lấy đi vài bước, Soran dừng lại, mở miệng: “Tezuka.” Cậu biết cậu đã làm Tezuka bị tổn thương, cậu đã định trước là sẽ làm họ tổn thương.
Tezuka quay đầu lại nhìn, trong mắt là phẫn nộ, là khổ sở. Từ khách sạn đi ra, nghĩ xem cậu có thể đi đâu được, hỏi mỗi người xung quanh, anh sợ đây cũng chỉ là vui mừng vô ích. Cuối cùng hỏi được người nhìn thấy cậu, anh hoảng loạn đi tìm kiếm xung quanh. Anh từng đáp ứng cậu, cho dù cậu ở đâu anh cũng có thể tìm được cậu. Khi anh nhìn thấy người nọ đứng trước áp-phích, khi anh ngửi thấy mùi hương quen thuộc thì, nếu như không phải vẫn còn một chút lý trí, có thể anh đã xông lên ôm lấy cậu rồi. Nhưng vì sao lại không nhìn anh một lần nào, vì sao lại muốn chạy.
“Tezuka. . .” Ngực Soran mềm nhũn, cúi đầu kêu lên, tới gần Tezuka. Tezuka kéo Soran vào lòng, bỏ mũ của cậu xuống, nâng mặt cậu lên. Là cậu, là người đó, vì sao lại không chấp nhận anh, không chịu gặp anh. Đứng trước áp-phích có hình anh, trong mắt cậu tràn ngập tưởng niệm, nhưng vì sao lại cự tuyệt gặp anh!
Yết hầu Tezuka kịch liệt lay động, trong mắt là bi thương vì thất vọng pha lẫn kích động vì gặp lại, làm anh càng trở nên thống khổ. Đôi mắt Soran đã ươn ướt, cậu không thể chịu nổi sự thống khổ của Tezuka lúc này, sự thống khổ do cậu gây ra.
“Tezuka. . .” Soran tháo kính của Tezuka xuống, ngửa đầu, ánh mắt gợn sóng. Tezuka như bị mê hoặc mà cúi đầu, hôn lên môi Soran, răng môi gắn kết, Tezuka nhắm hai mắt lại. Năm phút sau, khi Tezuka tỉnh táo lại thì, trong lòng đã trống không rồi, kính của anh vẫn còn trên mặt, bên tai mơ hồ vang lên câu nói: “Quên tôi đi.”
Nhặt chiếc mũ trên mặt đất lên, Tezuka đưa sát vào mũi ngửi, liếʍ liếʍ môi: Itsuki-chan. . . Tại sao lại muốn chạy trốn. . . Tại sao muốn anh quên em. Em đã trở về. . . lại không tới tìm anh. . . Em nhớ anh. . . nhưng lại không chịu gặp anh. . . Itsuki-chan. . . Em nợ anh nhiều lời giải thích lắm.
Trong taxi, Soran dựa vào cửa sổ, sờ lên môi mình. Đến nụ hôn của Tezuka cũng trở nên lạnh lẽo như vậy, cậu phải làm sao đây.
Trận chung kết cùng ngày, Tezuka trở thành nhân vật nóng hổi nhất. Một ngày trước đó đưa tin rằng sau khi vòng bán kết kết thúc Tezuka đã đuổi theo một người con trai tóc dài, đồng thời ôm hôn người con trai đó ngay trên đường. Báo chí và internet đăng ảnh Tezuka và người con trai kia ôm hôn giữa đường, nhưng bởi vì ánh sáng không đủ, mặt của người thanh niên xa lạ kia cũng không bị chụp rõ, mơ hồ có thể nhận ra đó là một thanh niên tuấn tú.
Tin tức Tezuka là đồng tính luyến ái vừa truyền ra, nội bộ fan hâm mộ liền nổ tung, kí giả các báo các đài truyền hình tranh nhau phỏng vấn Tezuka, mà Tezuka lại hờ hững, im lặng không lên tiếng. Trong trận đấu, Tezuka càng thêm lạnh lùng hơn trước, đồng thời dùng thế tiến công sắc bén đánh bại đối thủ với tỷ số 6: 2, dễ dàng đạt chức vô địch.
Khi trận đấu kết thúc, Tezuka nhìn quét một vòng quanh khán đài, hiện trường truyền đến tiếng kinh hô, Tezuka thì chỉ muốn tìm kiếm ánh mắt đã biến mất kia. Có mũ, có ảnh chụp. . . đủ để chứng minh đó không phải ảo giác của anh ── thì ra, em vẫn luôn nhìn anh đúng không.
Soran trốn trong khách sạn, ném tờ báo trong tay đi. Sao cậu lại quên được kí giả ở đây đáng sợ đến thế nào chứ.
“Baby, không nên lo lắng, anh sẽ xử lý tốt chuyện này.” Vừa nhận được tin của em trai liền chạy từ Luân Đôn đến, Hall trấn an cậu, lực ảnh hưởng của mấy người kia với em trai là điều làm anh bất ngờ nhất.
“Anh, em mang phiền toái lớn đến cho Tezuka rồi.” Soran xoa xoa thái dương, cậu đã quên mất họ đang ở nơi công cộng, cậu đã quên thân phận hiện tại của Tezuka. Không biết những người khác đã biết cậu trở về chưa, Soran nghĩ xem mình nên làm thế nào để giải quyết chuyện trước mắt này.
“Baby, em đã thích bọn họ, vậy đi gặp họ đi, đừng lo cho bọn anh.” Hall nói, chuyện của em trai và mấy người kia, tuy rằng anh không vui nhưng cũng sẽ không ngăn cản.
“Anh. . . em đã nói nguyên nhân rồi, em sẽ không gặp họ.” Sà vào trong lòng nhị ca, Soran tìm kiếm chỗ dựa.
“Baby, em vẫn nghĩ họ là hoàng tử sao?” Hall hỏi mà chẳng hề vui vẻ, trong mắt anh, em trai anh mới là hoàng tử thật sự.
“Vâng.” Soran gật đầu, “Anh . . . Em đã nói với anh rồi, em đã từng thấy thế giới này, mấy người họ đều là hoàng tử, hoàng tử không hơn không kém. Anh. . . Tuy rằng em rời xa sáu năm, kỳ thực. . . với em mà nói, em chỉ đi một năm. Sau khi trở lại, em hôn mê suốt bốn năm, một năm sau khi tỉnh lại trong đầu cũng là trống trơn, cái gì cũng không nhớ rõ. Đến tận năm ngoái em mới hoàn toàn khôi phục.”
“Baby, đừng nói nữa, anh hiểu mà.” Hall hôn em trai, tự trách.
“Baby, yên tâm, đây cũng không phải chuyện gì lớn lắm. Chuyện của Tezuka anh sẽ giúp cậu ta dẹp yên. Em muốn gặp họ thì cứ đi, không muốn gặp cũng đừng miễn cưỡng mình. Cứ làm theo những gì em muốn đi, anh không thích thấy em tự làm khó mình.” Hall cưng chiều nói, tuy rằng anh rất mong muốn em trai vĩnh viễn không gặp gỡ những người khác.
“Anh, cuối cùng em cũng biết vì sao sau khi em trở về lại ấu trĩ đi rất nhiều.” Soran ngẩng đầu, rõ ràng bất mãn nói. Nếu như ở Soran tinh, cậu tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bỏ chạy đâu.
“Ấu trĩ?” Hall không giải thích được, “Anh còn nghĩ em lớn quá nhanh rồi, anh còn chưa ôm đủ đâu.” Gõ em trai một chút, Hall nói, “Không được miên man suy nghĩ, tất cả giao cho anh là được.”
Soran chui vào lòng nhị ca, khóe miệng cong lên, loại cảm giác này. . . thật vô cùng tốt.
Nhật Bản, bốn người tương đối im lặng, bọn họ vừa nhận được điện thoại đến từ Manchester. Làm họ kinh hỉ, càng nhiều hơn là làm họ nghi hoặc và thương tâm.
“Vì sao Itsuki-chan không muốn gặp chúng ta?” Người con trai tóc màu bạc lạnh lùng hỏi.
“Itsuki-chan là đà điểu, không phải chúng ta đã sớm biết sao?” Từ đôi mắt của thanh niên tóc màu trà phụt ra tia sáng xanh yếu ớt.
“… . .” Người con trai tóc xanh sẫm uống rượu Brandi, không lên tiếng.
Bốn người im lặng, đáy mắt thâm trầm.
“Nếu Itsuki-chan thích làm đà điểu, chúng ta cứ cùng cậu ấy làm đà điểu là được rồi.” Thanh niên tóc tím ôn hòa nói, “Chỉ cần cậu ấy có thể trở về là tốt rồi.”
Những người khác vừa nghe, trong mắt đồng loạt xẹt qua một tia đau thương, “Đúng vậy, cậu ấy có thể trở về là điều quan trọng nhất.”
Trở về, liền có hi vọng, chẳng sợ bọn họ lại phải một lần nữa theo đuổi cậu nhóc thích làm đà điểu kia.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Tôi Không Phải Là Hoàng Tử
- Chương 14: Tìm thấy bóng dáng