Chương 3

"1958 ngày.''

Sau khi trầm giọng nói, Nam Gia đưa bát đũa vừa được lau sạch cho người đối diện.

Lâm Hựu Tư nhìn chằm chằm vào chiếc bát được lau tỉ mỉ trước mặt cho đến khi ánh mắt của cô mất đi tiêu điểm.

"Nhớ rõ như vậy sao?" Nam Phong trêu ghẹo nói.

Trần Thiên Thiên nhìn Nam Gia, người dửng dưng như không có chuyện gì, rồi nhìn Lâm Hựu Tư, người đang im lặng cúi đầu, cố gắng tìm kiếm một số manh mối, nhưng cô không bắt được bất kỳ sơ hở nào.

Nam Gia nhếch khóe miệng, "Em thuận miệng bịa chuyện thôi."

Sau đó, cô dịu dàng như ngọc, lộ ra má lúm đồng tiền, nói với Trần Thiên Thiên: "Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là khi tôi và Tư Tư đến Bắc Kinh học. Cậu đã đến nhà ga để tiễn bọn tôi, và khóc như lê hoa đái vũ*."

Lâm Hựu Tư lại nhớ về lần đó, lần đầu tiên cô xa nhà để đi lên thành phố, cô vừa phấn khích vừa lo sợ, may mắn là có Nam Gia ở bên cô. Mặc dù cô không được nhận vào trường của Nam Gia, nhưng để có thể ở bên nàng, cô đã điền vào trường gần nàng nhất, để họ có thể gặp nhau thường xuyên.

Khi cô rời đi, túi lớn túi nhỏ đều xách theo những kỳ vọng về tương lai, khi cô trở về, đó lại là những chiếc túi chứa đầy rẫy nỗi thất vọng.

Trần Thiên Thiên là người bạn thân nhất của cô, còn Nam Gia là người mà cô yêu nhất. Vì mối quan hệ này, quan hệ giữa Trần Thiên Thiên và Nam Gia cũng không tệ lắm, nhưng Trần Thiên Thiên không biết rằng, các nàng đã yêu nhau được bảy năm.

Nói đúng ra, trừ những người liên quan thì không ai biết cả.

Đoạn tình cảm này, từ đầu đến cuối, đã bị chôn vùi trong vực thẳm.

"Chắc cũng đã mười năm rồi. Tư Tư thỉnh thoảng sẽ quay về thăm bọn tôi, còn cậu thì một đi không trở lại luôn."

Ngoại trừ Trần Thiên Thiên không biết, ba người còn lại đều trầm mặc.

Sở dĩ Nam Gia không trở về, không phải vì nàng không còn lưu luyến nơi quê hương này, cũng không phải vì nàng lãnh đạm không muốn tiếp xúc với bạn bè. Mà là vì sau khi tốt nghiệp trung học, cha của Nam Gia, Nam Thành Chi nɠɵạı ŧìиɧ, nɠɵạı ŧìиɧ với một người phụ nữ chỉ hơn Nam Gia ba tuổi, đến từ vùng nông thôn, đồng thời cũng là vợ cũ của cháu trai vợ ông.

Phùng Lan là vợ cũ của anh họ Nam Gia, họ có một đứa con trai chưa đầy một tuổi, họ kết hôn và sinh con khi còn rất trẻ, bất chấp hậu quả, sau khi sinh xong, Phùng Lan đột nhiên tỉnh ngộ, nói rằng phụ nữ vẫn là không thể sống như vậy đến hết đời, khăng khăng muốn ly hôn với anh họ cô và đứa trẻ thuộc về anh ấy.

Khi đó Nam Gia còn có chút hâm mộ chị, tuy rằng chị ấy xuất thân từ nông thôn, học không nhiều, mới ngoài hai mươi, may mắn là chị đã tỉnh ngộ, lại có chút sắc đẹp, đối xử với Nam Gia cũng rất tốt.

Nam Gia thường gọi cô là chị dâu, sau khi ly hôn, chị thường xuyên đến thăm con trai, Nam Gia gọi cô là chị Lan.

Họ hàng nhà họ Nam khá tốt, trong những ngày lễ, thỉnh thoảng họ vẫn cùng nhau tổ chức liên hoan, hơn nữa mọi người sống rất thân thiết với nhau, mỗi lần Phùng Lan đến thăm con trai đều bị cả nhà giữ lại ăn bữa cơm.

Cô không biết sự trùng hợp ngẫu nhiên nào đã khiến Nam Thành Chi và Phùng Lan thông đồng với nhau.

Trước mắt bao nhiêu người, vậy mà không một ai để ý.

Nɠɵạı ŧìиɧ từ xưa đến nay là chuyện chưa bao giờ được tha thứ, chưa kể, loại lσạи ɭυâи kém thế hệ này càng không thể tha thứ, không thể cãi lý.

Chuyện này đã trở thành một vụ bê bối mà ai ai cũng biết trong nhà họ Nam, bất kể người ngoài đàm tiếu buôn dưa thế nào, để duy trì cái thể diện không cần thiết của mình, họ đã ngầm giữ bí mật này trong bụng.

Mẹ của Nam Gia, Hạ Vân, là người đầu tiên phát hiện ra sự việc.

Bất ngờ là, bà ấy không làm ầm lên, cũng không tranh luận đúng sai, chỉ nói một câu: "Có chuyện gì thì nói sau khi Gia Gia thi đại học".

Lúc Nam Gia biết chuyện này, là ở tang lễ của mẹ nàng.

Vào mùa đông năm nhất, Nam Gia, người vừa hoàn thành nghi lễ, đã quỳ gối trước sảnh tang của mẹ nàng cả đêm, đêm đó Lâm Hựu Tư luôn ở bên cạnh nàng.

Bắt đầu từ khi đó, Nam Gia đã thay đổi.

Mỗi khi Lâm Hựu Tư nghĩ đến Nam Gia, người con gái đã khóc rất nhiều vào đêm hôm đó, cô liền không đành lòng trách cứ nàng, rõ ràng nàng là người đau đớn nhất, thuần khiết nhất.

Lúc này, trái tim cô lại nổi lên lòng thương xót.

"Cậu ấy luôn làm việc, học tập chăm chỉ thậm chí là trong những ngày nghỉ, đâu giống như cậu, tối ngày chỉ nghĩ đến việc chơi." Lâm Hựu Tư đã giúp Nam Gia không phải khó xử bằng cách tổn thương bạn thân cô.

"Không có!" Trần Thiên Thiên tỏ vẻ phản đối.

Vẻ mặt của Nam Gia không chút thay đổi, bàn tay trái đặt dưới gầm bàn đã hằn lên những lằn móng tay đỏ chót, vết sâu vết nông, như khắc vào lòng nàng.

"Nhân tiện thì, cậu quyết định ngày cử hành hôn lễ chưa?"

Cô cứ mãi nghĩ về chuyện của Nam Gia, suýt chút nữa quên mất chuyện này.

"Mẹ của Lục Phàm tìm người xem ngày, có thể là ngày 2 tháng 2"

"Sao lại gấp vậy? Mới có mấy ngày mà! Đã đặt tiệc rượu chưa? Kẹo cưới, bánh hỷ, quà đáp lễ đã chuẩn bị xong chưa? Còn chưa chụp ảnh cưới đúng không?"

"Dừng dừng dừng! Bây giờ mà nói chuyện này, tôi chỉ thấy nhức đầu thêm, muốn loạn cả lên, mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm, tôi tự lo cho bản thân tôi là được."

Cô ấy nói như thể cuộc hôn nhân này chẳng liên quan gì đến mình vậy.

Trần Thiên Thiên không quan tâm đến chuyện hôn sự của mình, tất cả đều như một nghĩa vụ, nói thẳng ra là, cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận việc mình sẽ kết hôn với một người mà bản thân chưa tìm hiểu gì.

Trên bàn ăn này, cô hứng thú với Nam Gia hơn, "Nam Gia, mấy năm nay cậu ở nước ngoài làm gì? Khi trở về có phải sẽ kế thừa công ty của cha cậu không?"

Chủ đề mà Hựu Tư vất vả chuyển đi lại bị xoay về.

Lâm Hựu Tư nhìn Nam Gia, nếu là trước kia, nàng sẽ xụ mặt xuống và nói những câu chế nhạo, lạnh nhạt, nhưng bây giờ nàng lại thoải mái, bày ra một bộ dạng thư thái.

"Tôi học quản lý tài chính ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp đã đi làm được vài năm, lần này trở về, đúng là tôi muốn gia nhập vào công ty. Gần đây sức khỏe của cha tôi không được tốt, cho nên cũng không thể để công ty không ai quản được."

Nam Gia nói rất nhẹ nhàng, nhưng đến tai Lâm Hựu Tư, cô lại tưởng tượng ra một bộ phim về việc nàng chiếm đoạt tài sản của gia tộc.

Với tính cách của Nam Gia, nàng sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ cho cha mình, ngoan ngoãn về nhà thừa kế công ty, trừ phi nàng không muốn để công ty rơi vào tay hai mẹ con kia, dù sao mẹ nàng cũng góp một phần tâm huyết thành lập nên công ty.

Cốt truyện trong phim truyền hình vẫn còn hơi bảo thủ, ở thành phố nhỏ của bọn họ không ngừng trình diễn loại cốt truyện cẩu huyết này, mà nhân vật chính của bộ phim này lại là bạn gái cũ của cô.

Lâm Hựu Tư thấy Nam Phong do dự, muốn nói lại thôi rồi buông tiếng thở dài, điều này xác thực suy nghĩ của cô, ít nhiều cũng tám, chín phần.

"Chà! Nếu vậy thì cậu giỏi quá! Công ty của nhà cậu đang phát triển rất tốt."

Đúng thật là công ty đang phát triển rất tốt, đặc biệt là ở thành phố nhỏ này, bắt đầu từ một siêu thị nhỏ, đến nay họ đã mở một chuỗi siêu thị khắp thành phố, thậm chí họ còn mở một khách sạn nghỉ dưỡng cách đây hai năm.

"Nếu cậu muốn đặt khách sạn của chúng tôi để tổ chức tiệc, chỉ cần nói với tôi, tôi sẽ giảm giá cho cậu."

Lâm Hựu Tư nghi ngờ mình nghe nhầm, sao tự nhiên Nam Gia cư xử tốt vậy?

Nghe thấy giảm giá, lại còn là khách sạn cao cấp như vậy, Trần Thiên Thiên đột nhiên vui vẻ hẳn lên "Được! Được! Hai ngày nữa tôi đi xem."

"Được, tôi sẽ gửi cho cậu số điện thoại của người quản lý tài khoản, sau đó cậu sẽ liên hệ với anh ấy."

"Số điện thoại của cậu vẫn thế chứ?"

"Tôi đã thay đổi số điện thoại, WeChat cũng đổi, chúng ta kết bạn lại đi."

Trần Thiên Thiên nhấc điện thoại lên và mở mã QR của mình, đợi Nam Gia quét cho cô.

Nam Gia không chút do dự đã thêm bạn thành công.

Trần Thiên Thiên đắm chìm trong niềm vui, và chọc khuỷu tay của Lâm Hựu Tư, "Cậu không định thêm bạn sao?"

Trần Thiên Thiên vẫn hy vọng rằng họ có thể hòa giải, dù sao bọn họ đã chơi với nhau hơn mười năm và chuyện này cũng không phải hiểu lầm gì lớn, vì vậy mà việc họ rời xa nhau rồi mất liên lạc là một chuyện rất đáng tiếc.

Lâm Hựu Tư đang uống nước, nhưng cô không biết rằng đó là cơn đau đột ngột do bị chọc vào tay hay là do câu hỏi đột ngột này khiến cô bị sặc, sặc đến mức cả lục phủ ngũ tạng đều thấy đau.

Nam Gia đưa khăn giấy cho cô, cô cầm lấy khăn giấy, vội vàng đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.

"Sao vậy? Ủa?"

Trần Thiên Thiên ngơ ngác nhìn Lâm Hựu Tư rời đi.

Nam Gia đứng lên, "Tôi đi xem cậu ấy thế nào."

Lâm Hựu Tư bị sặc khó chịu đến mức ho dữ dội trong phòng tắm, nước mắt giàn giụa.

Không lâu sau, Nam Gia bước vào và vỗ nhẹ lưng cô để giúp cô thấy dễ chịu hơn.

Bực mình muốn chết, lại mất mặt trước mặt Nam Gia.

Lâm Hựu Tư, người vừa mới hoàn hồn, không những không cảm ơn mà còn đẩy tay nàng ra, giữ khoảng cách với nàng.

''Không cần lòng tốt của cô."

Nếu đã quyết định lạnh nhạt vô tình, nói xong liền phải rời đi.

Không ngờ, Nam Gia nắm lấy tay cô, "Tư Tư."

Không giống như "Tư Tư" đêm qua là tình bạn cùng lớp, không giống như ''Tư Tư" trước mặt Trần Thiên Thiên, người đang hồi tưởng về quá khứ, tiếng "Tư Tư" này vẫn giống như trước đây, là sự rung động thời niên thiếu của một trái tim, là tiếng thủ thỉ nỉ non của người tình, là tên gọi thân mật dành riêng cho Nam Gia.

Lâm Hựu Tư dùng sức hất tay nàng ra, "Tôi không phải Tư Tư của cô."

Chú thích:

Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.