Chương 31

Du Thanh từ nhỏ đã rất nhút nhát, cha mẹ cô đi làm xa nên cô thuờng xuyên phải ở nhà một mình. Chính bởi vì như thế Du Thanh cũng thường rất hâm mộ bạn học khác khoe những món quà do cha mẹ tặng, hay họ được gia đình đưa đón mỗi ngày.

Cha mẹ Du Thanh cũng thường không giữ liên lạc với cô, đôi lúc cô gọi đến chỉ nghe thấy tiếng tắt máy hay báo bận. Du Thanh rất hiểu chuyện, cô luôn nghĩ rằng cha mẹ bận như vậy cũng vì mình, mình không nên làm phiền đến họ. Bản thân phải học tập thật tốt để sau này chăm sóc tốt cho cha mẹ.

Nhưng đó là cho đến khi cuối cấp hai, Du Thanh vì muốn tạo bất ngờ cho cha mẹ mà ngồi tàu lửa hơn một ngày đến chỗ họ. Không ngờ trước mắt cô không phải là hình ảnh cha mẹ bận rộn vì mình mà là hình ảnh hai người với hai gia đình.

Mẹ cô nắm tay một người đàn ông khác, cha cô nắm tay một người phụ nữ khác và ông còn ôm một đứa con trai bé nhỏ. Ai cũng nở nụ cười rất hạnh phúc.

Du Thanh rất sốc, cô đã đứng như trời trồng chứng kiến cảnh đó. Thế giới mà cô thấy dường như nức ra thành từng mảnh nhỏ trên đường, mỗi bước, mỗi bước lòng bàn chân đều chảy máu đầm đìa.

Hóa ra, hóa ra mọi tình cảm của cha mẹ đều là giả dối. Thực chất chẳng có gì là mệt mỏi, không hể có gì bận rộn. Là họ, là chính họ ly hôn mà không nói một lời nào với cô cả, là chính họ bỏ đứa con của mình để tìm đến hạnh phúc mới.

Du Thanh cứ như thế bị lừa gạt suốt hai năm. Bị lừa gạt toàn bộ tình cảm mà cô luôn ấp ủ từng ngày.

Cô không hiểu vì sao họ có thể giấu cô chuyện quan trọng như vậy, giống như đang tốt lành, tưởng tượng đến sum họp ấm áp rồi chợt biết được thực chất bản thân đã bị bỏ rơi. Làm gì có gia đình, làm gì có ẩm áp, tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân mình.

Số tiền Du Thanh nhận được cũng là từ người bà ở quên dành dụm tích góp hằng ngày gửi lên, cũng không nói cho cô biết.

Vì thế cô trực tiếp gọi điện cho cha mẹ, nhưng họ đều cúp máy, nhắn thêm một câu rằng đã biết mọi chuyện rồi thì họ mới nhận cuộc gọi.

Du Thanh chỉ thấy đau, hóa ra họ muốn giấu mình có một đứa con gái này cả đời. Họ không cần cô nữa.

Du Thanh cắt đứt mọi thứ với họ, cô đưa bà của mình đến thành phố sống chung. Nhưng một năm trước, bà ấy cũng mất rồi.

Du Thanh bây giờ, không còn chỗ nương tựa nữa, cũng không còn nhà nữa.

Cuộc sống quá mức ác độc, nó khiến người ta hạnh phúc rất dễ dàng, cũng khiến người khác rơi xuống vực sâu chỉ trong chớp mắt. Du Thanh biết đến sống ở chốn này, cô phải mạnh mẽ, phải có thực lực, có chỗ dựa vững chãi.



Vì thế cô cố gắng học, cố gắng làm hài lòng người khác nhưng cuộc sống này cũng không hể nương tay với một thiếu nữ vừa mới lớn chưa trải nghiệm đủ sự ác độc của con người

Cho nên Du Thanh bị vu oan không thể hoa giải, chỉ có thể im lặng chịu đựng mọi thứ, ngày nào cũng mòn khoảng thời gian này trôi qua nhanh một chút. Cô có thể nhanh chóng rời khỏi đây để đi xa.

Cho đến một ngày, có một người lại gần cô, nói với cô rằng cậu ấy tin tưởng mình. Du Thanh mặc dù không nói nhưng cô đã rất vui, giống như có một tia sáng nhỏ đang lấp lánh vậy.

Hạ Cần Du đột ngột xuất hiện, Du Thanh cũng biết đến cậu bởi nhiều lời trên mạng. Mặc dù đó là những lời lẽ không tốt lành nhưng mà cô vẫn nguyện ý tin tưởng cậu nói thật lòng. Bởi lẽ lúc này, chỉ có cậu ấy bằng lòng tiếp thêm sức mạnh cho Du Thanh.

Du Thanh nhìn Hạ Cần Du, ngập ngừng hỏi lại một lần nữa:" Cậu thật sự muốn làm bạn với tôi sao?".

Hạ Cần Du gật đầu:"Đúng vậy, chúng ta có thể làm bạn mà đúng không?".

Du Thanh gật đầu.

Buổi trò chuyện hôm ấy không có gì đặc biệt, chỉ có hai người bạn vừa quen hỏi thăm nhau về những sở thích, thông tin liên lạc.

Hạ Cần Du đưa Du Thanh về nhà, sau đó cậu mới đi xe buýt về biệt thự. Cố Tiêu vẫn bận rộn như trước, rất ít khi trở về. Thường ngày cậu cũng chỉ có thể nấu thức ăn sẵn đưa cho thư kí của Cố Tiêu.

Sau khi Hạ Cần Du thi xong, trường cho phép hock sinh nghỉ 2 ngày. Trong hai ngày đó Hạ Cần Du dành khá nhiều thời gian ở biệt thự nghiên cứu về trí tuệ người máy.

Nguyên nhân cậu muốn làm việc này chính là vì cậu đột nhiên nhớ đến ước mơ lúc nhỏ.

Lúc nhỉ cậu bị cha mẹ nuôi ngược đãi. Có một ngày bị phạt đứng bên ngoài chịu lạnh, cậu đã nhìn thấy ti vi của gia đình bên cạnh. Nó đang phát sóng một chương trình trí tuệ người máy và những công dụng của nó. (1)

Khi đó Hạ Cẩn Du đã ước rằng nếu bản thân là người máy thì tốt biết bao. Bởi vì bị đánh sẽ không còn đau nữa, không phải sợ nóng hay cái lạnh, còn có sức chiến đấu mạnh mẽ.

Bây giờ có lẽ ước mơ đó sẽ được thực hiện bằng một cách nào đó.