Chương 1

Ánh mặt trời chói loá chiếu dần trên những tán lá xanh mơn mởn trên cửa sổ. Thiếu niên lười biếng nằm trên giường, ngũ quan xinh đẹp nhưng không làm mất đi vẻ tươi đẹp của thanh xuân. Cậu hơi nhíu mày, tay lần mò xung quanh đến khi chạm vào chiếc kính cận thì dừng lại.

Hạ Cẩn Du như không xương ngồi dậy, đeo chiếc kính vào rồi từ từ mở mắt ra. Cậu nhìn xung quanh, đột nhiên tỉnh táo hẳn.

Hạ Cẩn Du không biết vì sao mà hốt hoảng, cậu chạy như bay vào nhà vệ sinh nhìn bản thân mình trong giương.

Vẫn là khuôn mặt đó, chỉ có điều là nhìn có vẻ trẻ trung hơn. Khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng hồng vì ngủ dậy, tóc hơn rối. Cậu soi thật kĩ bản thân trong gương, chẳng tin được đây là sự thật.

Hạ Cẩn Du thầm gào thét trong lòng:" Tại sao? Rõ ràng là mình đã chết rồi mà? Tại sao....".

Chẳng biết suy nghĩ đến điều gì mà Hạ Cẩn Du liền nhanh chóng chạy đến bàn học, bật chiếc điện thoại đã cũ lên. Trên điện thoại hiện rõ giờ, ngày, tháng, năm:" Năm 2022? Mình trở về quá khứ rồi? Thật khó tin được đây lại là sự thật".

Nhìn kĩ lại ngày tháng một lần nữa, nhéo mà mình mạnh thêm một cái nữa Hạ Cẩn Du mới hoàn toàn tin tưởng chuyện phi khoa học này.

"Ngày 24 tháng 6? Vậy nếu đúng thì mình đã đến Hạ gia được một tháng rồi...".

Hạ Cẩn Du nhớ đến một tháng đầu tiên mình đến Hạ gia. Lúc đầu cậu đã vô cùng vui vẻ vì có cha mẹ ruột. Từ nhỏ cha mẹ nuôi đã luôn nhắc nhở Hạ Thời rằng cậu không phải con ruột của họ, họ không cần phải nuôi, không cần phải chăm sóc của cậu. Nhưng vì còn quá nhỏ mà cậu đã luôn tự hiểu rằng đó là những lời nói đùa vui vẻ của người lớn, không để vào trong lòng.

Cha mẹ nuôi họ Đỗ, hai vợ chồng khá giả nhưng cũng không đủ nuôi một đứa trẻ không phải con ruột như Hạ Thời. Cho nên vì không muốn làm cha mẹ khổ cực mà ngay từ lúc lên tiểu học, cậu đã vừa học vừa đi bán báo, ăn cơm cũng là chờ cha mẹ Đỗ ăn xong rồi ăn đồ thừa của họ. Nhưng những năm tháng đó cậu làm vô cùng vui vẻ, vui vẻ vì bản thân không phải một gánh nặng.

Cho đến khi 16 tuổi, cậu mới ý thức được rằng những lời họ nói là sự thật, cậu không phải con ruột của họ.

Lúc nhỏ nghĩ đó chỉ là lời nói của cha mẹ lúc giận dỗi, trẻ con lúc nào cũng sẽ nghe những câu như" Nhặt con từ bãi rác, bụi tre hay gốc chuối" về, một số thì nghe rằng " con là ông trời mang đến, là thiên thần nhỏ của chúng ta" nhưng thật ra là hầu như chẳng cha mẹ nào nhận định con cái của họ là do chính họ sinh ra. Cha mẹ Đỗ đến khi chết đi cũng mới day dứt mà nói ra toàn bộ sự thật.

Ngay giây phút đó Hạ Cẩn Du đã dường như chết lặng đi. Cảm giác vui vẻ lúc nhỏ cũng như hoá thành tro tàn.

Cậu quyết định đi tìm cha mẹ ruột của mình, cậu cũng muốn có thể cảm nhân tình yêu của cha mẹ, bù đắp lại những thiếu sót lúc nhỏ.



Hạ Cẩn Du tìm được rồi, trở về nhà rồi nhưng Hạ Cẩn Du lại bị cô lập trong chính ngôi nhà của mình.

Đứa trẻ từ nhỏ kiềm nén bộc phát tình yêu thương, đến khi có thể thì nó sẽ như bong bóng xì hơi mà dồn dập liên tục. Nhưng cha mẹ ruột không yêu cậu, hai anh trai chán ghét cậu. Một tháng tích cực dung nhập vào họ Hạ chẳng khác nào chui đầu vào bụi gai, bị đâm chảy máu cũng mong muốn nằm ở đó.

Hạ Cẩn Du tỉnh lại từ kiếp trước, cậu cảm thấy bản thân vô cùng ngu, ngu đến mức chết đi cũng là do đáng đời.

Tiếng gõ cửa vang kên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Hạ Cẩn Du bước đến mở cửa, trước mặt là một người phụ nữ mặt quần áo đơn giản:" Cậu Hạ, bây giờ cậu có thể xuống ăn sáng rồi".

Hạ Cẩn Du gật đầu rồi đóng cửa lại. Tuy đến Hạ gia nhưng cuộc sống của cậu lại chẳng khác lúc trước là bao, có khi nó còn khổ sở hơn cả lúc trước. Đến việc một bữa ăn gia đình cũng chẳng có.

Hạ Cẩn Du quyết tâm, được sống lại một lần thì phải sống cho chính mình, sống thật tốt, thật hạnh phúc.

...____________...

Hạ Cẩn Du ăn sáng xong thì đi bộ đến trường, lí do là vì cha cậu- Hạ Kiến không sắp xếp nói với quản gia việc phải quan tâm đến Hạ Cẩn Du cho nên quản gia tự động sẽ ngó lơ sự tồn tại của cậu.

May mắn là trường cũng khá gần, cậu đi bộ một chút liền đến nơi.

Lúc bấy giờ Hạ Cẩn Du học khá tốt, tuy nhiên thì do tính tình mà cậu không có một người bạn nào. Đám phản nghịch trong lớp thấy thế thì hết lần này đến lần khác làm khó dễ cậu. Hạ Cẩn Du đã từng nói việc này cho cô chủ nhiệm biết nhưng cô ấy lại trách móc cậu, không có khói làm sao có lửa. Từ đó cậu cũng im lặng.

Trước mặt An Cẩn Du là một trong những người đã bắt nạt cậu. Người đó cười cười, mặt mày hiện toàn vẻ khinh thường, quần áo không chỉnh tề, còn đeo cả khuyên tai.

Người đó như có như không bước đến khoát tay lên vai cậu:" Hạ Cẩn Du a, lâu rồi không gặp tôi nhớ cậu thật đó. Tôi đang vô cùng ngứa tay, có phải cậu nên giúp tôi một chút hay không?".

Nói đến đó liền cười một tiếng rồi hạ giọng:" Cho tao đánh mày mấy cái đi".

Thấy cậu im lặng, hắn liền nhìn thẳng vào cậu. Chỉ thấy đôi mắt lạnh lẽo như không nhìn người sống.