Đến tận buổi chiều hôm sau, Mộ Dung Hãn nhận được thông báo đẩy lịch quay lên sớm hơn nên muốn thông báo cho phía đoàn đội của Lý Nhược Hy, vì Bế Niên Hạ không nhấc máy nên anh gọi trực tiếp cho Lý Nhược Hy.
Tiếng chuông tút tút vang lên nhưng không có người nhận, anh kiên trì gọi thêm một lần nữa. Lúc này, Lý Nhược Hy gắng gượng cầm lấy điện thoại rồi nghe điện:
- Alo.
Ngay sau khi trả lời thì cô không còn một chút tỉnh táo nào, toàn thân dã dời nằm xụi lơ trên giường vì mệt mỏi.
Mộ Dung Hãn vẫn bình tĩnh thông báo:
- Lịch quay phim sẽ diễn ra vào ngày kia, em chuẩn bị một chút vì sớm hơn dự kiến lại quay ở nơi hoang vu nên sợ em chưa quen.
Bây giờ giọng điệu của Mộ Dung Hãn rất nhẹ nhàng nhưng rất tiếc cô ấy lại không thể nghe được vì cô đã sớm thϊếp đi. Mộ Dung Hãn không thấy đối phương trả lời nên mới hỏi lại:
- Alo, em còn nghe anh nói không?
Không thấy Nhược Hy trả lời nên Dung Hãn cũng dần mất bình tĩnh, anh gọi điện cho Bế Niên Hạ một lần nữa, sau khi xác nhận thì anh mới biết rằng cô ấy không đến công ty hôm nay.
- Tôi không biết địa chỉ nhà cụ thể của cô ấy ở đâu, vậy bây giờ phải làm như thế nào ạ?
Mộ Dung Hãn nhíu mày rồi đáp:
- Việc này để tôi. Anh đi chuẩn bị một số đồ đạc cho cô ấy là được.
Bế Niên Hạ lập tức gật đầu.
***
Mộ Dung Hãn về nhà bằng tốc độ nhanh nhất có thể, cuối cùng cũng về nhà. Căn nhà trở nên lạnh lẽo không biết tự bao giờ, anh ghét cảm giác này. Không suy nghĩ nhiều, anh nhanh chóng mở cửa phòng ngủ của hai người họ. Trước mắt anh là một Lý Nhược Hy yếu đuối, cô ấy hít thở cũng khó khăn, tiếng rên nhè nhẹ vì ngột ngạt.
- Nhược Hy, em tỉnh dậy đi, chúng ta đi bệnh viện.
Mộ Dung Hãn cất tiếng gọi cô, anh lay nhẹ người cô qua lớp chăn. Khi anh tiếp xúc vào da thịt của cô ấy thì mới phát hiện ra nhiệt độ thân thể của cô ấy quá cao, hai má cũng ửng hồng. Anh đưa tay lên trán cô thì phát hoảng vì nó còn nóng ran lây qua cả lòng bàn tay của anh nữa. Sau khi suy nghĩ kỹ hơn thì anh quyết định gọi bác sĩ gia đình nhà anh đến thay vì đến bệnh viện.
Chẳng mấy chốc bác sĩ đã đến nơi, ông ấy như cha chú của anh nên anh rất tôn trọng.
- Chú ơi, sao rồi, cô ấy có nghiêm trọng lắm không?
Bác sĩ rút tai nghe ra rồi nói tình hình với anh:
- Ừm, cô ấy lao lực quá thôi, nghỉ dưỡng một vài ngày là ổn. Bây giờ tôi sẽ tiếp nước cho cô ấy, vài tiếng sau là ổn.
Sau khi tiễn bác sĩ thì anh ngồi cạnh giường, nhìn cô ấy một cách quan tâm. Anh rất hối hận vì đã buông những lời lẽ không hay với cô ấy, thậm chí chúng còn làm tổn thương cô ấy. Sợ rằng mai này cô ấy sẽ càng ghét anh hơn mà thôi.
Có lẽ vì cả hai người đều có chứng kiến riêng, đều có quan điểm nghề nghiệp riêng dẫn đến bất đồng. Mộ Dung Hãn bây giờ tự trách cứ mình, vì thế anh sẽ lựa chọn giữ khoảng cách với cô, anh sợ rằng mình sẽ tiếp tục tổn thương người mà anh yêu mến. Anh sợ rằng khi anh mở lòng sẽ lại nhận trái đắng như trước kia, người tổn thương sẽ là cả hai mà thôi.
- Nhược Hy, thật sự xin lỗi em, là anh không đủ tốt.
***
Bế Niên Hạ vì quan tâm đến Lý Nhược Hy nên mới gọi điện cho Mộ Dung Hãn để hỏi thăm sức khỏe:
- Mộ tổng, cô ấy sao rồi ạ?
Mộ Dung Hãn nhíu mày khó chịu rồi đáp:
- Cô ấy ổn rồi.
Bế Niên Hạ nhanh chóng lấy lại tinh thần khi nghe thấy những lời nói đó, anh ấy nói thêm:
- Vậy thì tốt rồi. Anh gửi lời hỏi thăm của tôi tới cô ấy nhé.
Mộ Dung Hãn suy nghĩ một lát, không quên dặn dò:
- Từ giờ cậu chú ý tới sức khoẻ của Lý Nhược Hy hơn nữa đi, cũng đừng để cô ấy bỏ ăn, tập luyện cũng có giới hạn thôi.
Ngay sau khi nói xong thì Dung Hãn liền cúp máy trước.
Tới giờ thì Mộ Dung Hãn mới biết cô ấy đã tập nhảy rất muộn, hầu như là quên ăn. Anh cũng có công việc của anh nên thường không để ý tới cô ấy. Liệu có phải anh quá vô tâm hay không? Chẳng lẽ vì hai người họ chỉ bị ràng buộc, tình cảm cũng chưa được vạch rõ nên anh đổ lỗi cho mối quan hệ hay không?
Bây giờ anh phát hiện ra Bế Niên Hạ rất quan tâm đến cô ấy, coi như sự lựa chọn của anh là không sai nhưng anh cũng có chút khó chịu không rõ nguyên do. Có phải anh ghen tỵ hay không nhưng anh trách ai được bây giờ? Chuyện này chẳng phải là nằm trong kế hoạch của anh hay sao?
***
Trong gian bếp nhỏ, Mộ Dung Hãn đang nấu cháo dinh dưỡng cho cô ấy. Vì anh vốn là người tự lập lại có tài nấu nướng nên chuyện này chỉ là việc cỏn con mà thôi.
Anh mở cửa phòng thăm dò trước, khi thấy Lý Nhược Hy có dấu hiệu tỉnh lại thì anh nhanh chóng mang bát cháo vào phòng rồi nhẹ nhàng gọi tên cô.
- Nhược Hy, dậy ăn cháo đi em.
Lý Nhược Hy miên man từ trong giấc mơ rồi tỉnh lại, tầm mắt cũng dần sáng hơn. Trước mặt cô là một người đàn ông quen thuộc, anh mặc áo sơ mi nhưng lại vén ống tay lên, dù vậy thì cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp ấy.
Lý Nhược Hy cười chế giễu chính mình, không ngờ cô còn bị ảo tưởng đến mức như thế này nữa. Cô lắc đầu rồi nhắm mắt lại một lần nữa.
Mộ Dung Hãn thấy vậy thì nhanh chóng gọi cô:
- Nhược Hy, em sao vậy?
Lần này cô mới thực sự tin rằng người ngồi trước mặt mình chính là Mộ Dung Hãn, sâu thẳm trong tâm của Nhược Hy là một cô gái yếu đuối, cô bỗng ôm chầm lấy anh ấy rồi nói:
- Là anh thật sao?
Mộ Dung Hãn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, có khi nào cô ấy bị mê sảng hay không? Nhưng sau cùng anh vẫn ôm cô ấy rồi vỗ nhè nhẹ vào lưng cô ấy rồi an ủi:
- Ừm, là anh đây, Nhược Hy, dậy ăn cháo nhé.
Lý Nhược Hy đã khóc, cô khóc ướt một mảng vai của anh, màu áo sơ mi xám bỗng chốc hóa đậm màu hơn vì ướt nhưng anh cũng chẳng để tâm đến nó.