Sau đó Lục Chẩn ngủ say, chìm vào giấc mộng, mơ thấy bản thân năm mười bảy tuổi.
Khiến người thiếu niên kia nắm được một ít mảnh vỡ.
Từng bước, bắt kịp hết thảy mọi thứ kiếp trước.
Sau đó hiểu rõ bản thân nên đi chết, hiểu rõ thế giới này không dung tha cho tình yêu của anh.
Về sau, anh quả thật đã chết vì cô một lần, bị đập tan xương nát thịt trong biển lửa... rồi lại được cô tự tay cứu về.
Vì vậy, tình yêu và thù hận, quy tắc và phản loạn của kiếp trước lẫn kiếp này được vẽ thành một vòng tròn bằng máu và nước mắt——
Trải qua một đời như vậy, sau khi Sở Ân chết, cô mang theo thù hận quay về gϊếŧ anh, song lại không thể ra tay.
Nhưng việc cô bỏ đi lần hai khiến Lục Chẩn cắt đứt mọi hoạt động sống, nội dung cốt truyện của thế giới sụp đổ.
Chỗ nội dung cốt truyện sụp đổ phát triển thành quyền hạn sửa chữa kịch bản. Mà bởi nguyện vọng của nam chính chỉ hi vọng cô sẽ có một đời suôn sẻ, nên quyền hạn này được trao đến tay Sở Ân.
—— Lần trùng sinh này cô có siêu năng lực.
Sau đó...
Sở Ân dùng quyền hạn cứu mạng anh, cùng đưa anh trốn khỏi quy tắc khống chế.
Cuối cùng dùng quyền hạn tối cao, kết thúc kịch bản thế giới, dỡ bỏ lệnh cấm suốt quãng đời còn lại.
...
Lục Chẩn có một giấc mộng, trong mộng hồi tưởng lại hai kiếp rõ ràng.
Tỉnh mộng, anh chậm chạp mở mắt.
Quyền hạn...?
Kể từ khi viết kết cục, Sở Ân đã không còn cần bàn tay vàng, những tình huống trước kia cũng không tiếp tục xuất hiện nữa.
Hôm nay không biết tại sao lại mơ thấy quá khứ, cuối cùng lại nhớ đến quyền hạn của Sở Ân.
Kí ức bi thương đã tản đi, chẳng qua tâm trạng u ám vẫn đọng lại một chút tàn dư. Lục Chẩn nằm một lúc, sau đó từ từ ngồi dậy khỏi giường.
Nhưng đúng lúc này, trong đầu anh bỗng phát ra một tiếng "Ting——"
Lục Chẩn khựng lại: "?"
Ngay sau đó, một âm thanh vui vẻ vang lên trong đầu: "Chào ngài, đồng chí nam chính! Do bị ngược đãi quá nhiều, ngài được hệ thống phán định là nhân vật "thảm không gì sánh được nhất" trong nội dung cuốn sách..."
Lục Chẩn: "..."
Anh cảm thấy đây có lẽ không phải là ảo giác, hơn nữa còn nói rất có căn cứ.
Tình cảnh này, nghe không hợp lý lắm nhưng lại rất thuyết phục.
"...Vì vậy xin chúc mừng ngài đã nhận được một hộp quà dùng thử các quyền hạn sửa đổi kịch bản!~"
Chân mày Lục Chẩn hơi động, sửa đổi kịch bản?
"Đúng vậy! Trong thế giới này đã từng có người nhận được quyền hạn này, bây giờ đã giải trừ quan hệ sử dụng! Dĩ nhiên ngài cũng chỉ nhận được hộp quà, bên trong bao gồm quyền hạn [sửa đổi một chữ duy nhất], [sửa đổi từ đơn], [sửa đổi câu đơn], [sửa đổi đoạn đơn], mỗi cái một lần!"
Lục Chẩn dừng một giây, sau đó cong môi.
Hóa ra là vậy.
Cô có thể trực tiếp thực hiện những thay đổi nhỏ bé trên kịch bản. Cho nên mới có thể biến "mèo" thành "heo"?
Lục Chẩn cảm thấy vô cùng thú vị.
"Vốn dĩ phải hoàn thành nhiệm vụ mới giành được quyền hạn, nhưng vì đây là bồi thường cho cuộc đời nam chính thê thảm của ngài nên quyền hạn trong hộp có thể sử dụng luôn, mong ngài hãy sử dụng cẩn thận~"
"..." Lục Chẩn nghẹn giọng trong phút chốc, tiếp đó mới đưa tay vuốt chùm tóc trên trán ra sau đầu, hỏi: "Là... được sử dụng luôn?"
"Đúng vậy, có thể sử dụng sửa đổi kịch bản luôn~ trước khi dùng hết hộp quà, hệ thống sẽ tận tụy phục vụ ngài~"
Lục Chẩn: "Được."
Cảm giác này tương đối mới mẻ.
Tựa như là, trải nghiệm cảm giác trước đây của Sở Ân dưới góc nhìn của anh.
Rất thú vị.
-
Học kì của Lục Chẩn ngắn hơn Sở Ân, vậy nên anh về thành phố A tiếp tục công việc trước.
Nhưng may thay, kì nghỉ nhanh chóng đã đến, Sở Ân cũng trở về thành phố A—— sau đó sống trong căn nhà Lục Chẩn cho thuê ngắn hạn.
Tống Triệu Lâm và cô đi cùng chuyến bay, nhưng hạ cánh thì mỗi người một ngả. Lục Chẩn đón cô bên ngoài sân bay, đưa cô đến chung cư, đặt đồ xuống rồi lập tức dẫn cô về nhà mình phía đối diện.
Tuy khoảng thời gian ở trường đều dính nhau, đến nỗi rất nhiều người trong trường vừa thấy bọn họ là bày ra nụ cười cưng chiều[1] ngầm hiểu ý, nhưng dù sao sau khi Lục Chẩn rời đi, bọn họ đã có một quãng thời gian không được ở bên nhau.
[1] Nụ cười cưng chiều (姨母笑): dùng để miêu tả nụ cười nhân hậu, chiều chuộng, yêu thương và an ủi mà một cô gái thể hiện khi nhìn thấy những thứ mình thích.Ăn cơm cũng không thể ăn đàng hoàng, ăn được một nửa, Lục Chẩn liền bế người nọ lên bàn ăn, bắt đầu ăn cô.
Buổi hẹn hò tuyết đầu mùa ngày đó chỉ làm dịu cơn khát, bây giờ đã qua một khoảng thời gian, du͙© vọиɠ thêm mới.
Hôn đến khi Sở Ân thở không ra hơi, cô mới nắm lấy cổ áo anh, lùi về phía sau một chút: "Em không thể..."
Hôm nay không thể tiến xa hơn.
Tay Lục Chẩn mơn trớn lưng cô, cắn vành tai cô, khẽ nói: "Anh biết..."
Sở Ân hơi rụt vai lại, ngước mắt lên, đáy mắt ẩn chứa một chút hơi nước.
Lục Chẩn mỉm cười không lên tiếng.
Anh nhớ ngày đèn đỏ của cô, nhưng nói ra có thể sẽ bị đánh.
Đương nhiên—— mặc dù Lục Chẩn không nói ra, Sở Ân vẫn nện cho anh một cái: "Biết mà anh còn..."
...Chòng ghẹo vớ vẩn.
Người trưởng thành bình thường, ai cũng có cảm giác nhé.
Sở Ân được anh ôm vào ngực dỗ dành, hồi phục nhịp tim một lúc, sau đó cùng nhau thu dọn bàn ăn, buổi tối làm ổ trên sofa xem phim điện ảnh.
"Đêm không về hả?" Lục Chẩn ôm cô.
Sở Ân thay đổi tư thế trong l*иg ngực của anh, gật đầu.
Dù sao... cũng không thể làm gì, chim chuột thì chim chuột.
Lục Chẩn mỉm cười vuốt tóc cô.
Anh vẫn chưa sử dụng quyền hạn. Trong cuộc sống của mình, Lục Chẩn không có nhu cầu cần ngoại lực giúp đỡ giải quyết bất kì việc gì, vì vậy anh sẽ để Sở Ân cùng chứng kiến
những quyền hạn này.
Chẳng qua là vẫn chưa nghĩ ra hình thức.
Lục Chẩn cúi đầu hôn lên gò má cô, nhớ đến sự kiện: "Cuối tuần cùng tham dự tiệc tối với anh nhé?"
Sở Ân ngước mắt: "Em á?"
Hiện tại cơ bản Lục Chẩn đã tiếp nhận toàn bộ nhà họ Lục, ông cụ Lục lui về phía sau. Lúc này anh dẫn cô đến trước mặt mọi người, đương nhiên là muốn phát ra một loại tín hiệu nào đó.
Sở Ân hiểu, nhưng cô cảm thấy không cần phải gấp gáp như vậy.
Trong mắt Lục Chẩn ẩn chứa ý cười: "Nếu không, anh dẫn người phụ nữ khác đi nhé?"
Cặp mắt đào hoa đen bóng của Sở Ân nhìn chằm chằm anh.
Lục Chẩn cong môi, nở nụ cười duỗi tay ôm lấy cô: "...Anh đùa thôi."
Sở Ân lại chậm rãi cong khóe môi đỏ hồng, ghé vào lỗ tai anh thổi nhẹ, con ngươi Lục Chẩn tức khắc tối sầm lại.
"Dẫn em đi? Được thôi" Hơi thở thiếu nữ thay đổi, xấu xa như yêu tinh: "Lần này em sẽ không chỉ lộ vai, anh đừng hối hận."
Hơi thở Lục Chẩn lập tức nóng rực lên.
Đêm đó.
Tuy rằng bọn họ thật sự không làm gì, nhưng vẫn ầm ĩ đến khuya, đến mức hành lý Sở Ân mang về cũng không kịp thu dọn.
...
Vì tuyên bố "không chỉ lộ vai" của Sở Ân nên Lục Chẩn đích thân chuẩn bị lễ phục cho cô——
Khiếu thẩm mĩ vẫn như cũ, chính là vô cùng bảo thủ.
Sở Ân kéo làn váy qua đầu gối: "Anh chắc chắn em như vậy sẽ không gây trở ngại cho giám đốc Lục chứ?"
"Sẽ không" Lục Chẩn kéo cô: "Đã đủ rồi."
Chiếc váy dài màu đỏ rượu ôm lấy cơ thể cô, mặc dù không lộ nhiều nhưng vẫn có thể nhìn thấy
những đường cong của cơ thể.
Nếu không phải cấp thiết thì anh cũng không nỡ đưa cô tới trước mặt mọi người... chỉ cho mình anh ngắm là được rồi.
Tiệc rượu đêm nay được tổ chức bởi giới thượng lưu trong thành phố, không chỉ riêng những người thừa kế thế hệ Lục Chẩn đến, mà ngay cả những người lớn tuổi đồng lứa ông cụ Lục cũng tham gia.
Tầm quan trọng rất lớn, thậm chí bên ngoài có rất nhiều nhà báo ngồi chờ.
Chiếc Bentley dài dừng lại bên ngoài sảnh tiệc, Lục Chẩn bước xuống xe, lập tức nghênh đón một loạt đèn flash. Người phục vụ đi đến cung kính dẫn đường, Lục Chẩn xua tay.
Anh sửa lại cổ áo âu phục, sau đó hơi cúi người, chìa tay về phía trong xe.
Sở Ân vịn vào anh xuống xe.
Thái độ hết sức rõ ràng.
Hai người đứng cùng nhau, tiếng "tách tách" của đèn flash nháy mắt vang lên.
"Mẹ kiếp, vị nhà họ Lục kia dẫn theo bạn gái!"
"Đây là lần đầu tiên nhỉ?!"
"Thế mà tôi còn tưởng loại sự nghiệp ưu tú kia coi rẻ tình yêu..."
"Đệt, đợi đã, sao mĩ nữ này trông quen thế nhở??"
"—— Chờ chút??! Mẹ kiếp, đây hình như là thủ khoa tỉnh?!!"
Cô gái mặc váy đỏ rượu đứng cạnh người đàn ông mặc vest đen, diện mạo đều như được ông trời chạm khắc tỉ mỉ.
Tín hiệu phát ra trong đó cũng rất rõ ràng—— người nắm quyền trẻ tuổi nhà họ Lục, lần đầu tiên dẫn theo một cô gái tham dự sự kiện công khai.
Sở Ân vô cùng bình tĩnh đối mặt với ánh đèn flash—— không phải kiếp trước cô chưa từng trải qua. Khi đó Lục Chẩn phản nghịch nhất định đưa cô theo cùng, mà kiếp này, bản thân cô đã không còn tự ti nữa.
Lục Chẩn nhấc khủy tay lên, Sở Ân cùng anh nhìn nhau nở nụ cười, giơ tay khoác tay anh, hai người sánh vai đi về phía sảnh tiệc.
Cảnh tượng này đã được vô số camera ghi lại, trở thành một hình ảnh tuyệt mĩ.
Ông cụ Lục đã sớm được thuộc hạ thông báo động tĩnh bên ngoài, nghe xong liền làm ngơ, coi như không biết.
Nhưng hiển nhiên những người khác sẽ không nhắm mắt làm ngơ được.
Ông cụ Lương dẫn cháu gái đến dự tiệc, sau khi đi vào, Lương Nguyệt Kỳ đi tìm các tiểu thư con nhà giàu nói chuyện, ông cụ Lương nhờ người dìu lên tầng hai, ngồi đối diện với ông cụ Lục.
Ông ta thâm thuý nói: "Thanh niên bây giờ chủ kiến lớn ghê."
Hai nhà rõ ràng có hôn ước đầu môi chót lưỡi, Lục Chẩn xem như đã tự tay phá vỡ, cứ ngang nhiên đưa người đến như vậy.
Ông cụ Lục ra chiều không hiểu ý ông ta, cười nói: "Thanh niên mà, không phải toàn thế sao."
Hai ông lão đánh thái cực qua lại một hồi, Lục Chẩn và Sở Ân đã từ bên ngoài bước vào.
Hai người vừa xuất hiện liền thu hút sự chú ý của toàn bộ khán phòng.
"Trời, đó là Lục Chẩn..."
"Ai bên cạnh Lục Chẩn vậy?"
Ông cụ Lục tiên phong đứng dậy: "Đi thôi, đến xem thử mấy đứa nhỏ——"
Có người phía sau trầm thấp lên tiếng: "Ông Lục, ông thật sự có thể chấp nhận để một con bé như vậy vào cửa sao? Muốn gì cũng không có."
Ông cụ Lục nghe xong, đột nhiên chống gậy quay lại, nói: "Người ta là thủ khoa toàn tỉnh, 701 điểm, vào trường đại học tốt nhất cả nước."
Ông cụ Lương không chịu yếu thế: "Nguyệt Kỳ nhà chúng tôi cũng đã đăng kí vào trường đại học xxx ở Anh Quốc——"
"Đại học B có thứ hạng toàn cầu cao hơn nó" Ông cụ Lục bình tĩnh xoay người đi: "Cao hơn những hai mươi cái tên đấy."
Ông cụ Lương: "..."
Tại sao ông già này lại khoe ra vậy??
Dưới tầng.
Ông cụ Lục bước đến trước mặt Lục Chẩn, nhìn lướt qua Sở Ân.
Lục Chẩn nắm tay Sở Ân, giọng điệu bình tĩnh: "Ông nội."
Sở Ân cũng bình tĩnh chào hỏi: "Cháu chào ông."
Hai người đứng chung có loại xứng đôi khó tả, đến ngay cả khí chất cũng cực kì giống nhau.
Ông cụ Lục rời mắt, "ừm" một tiếng coi như trả lời.
Lương Nguyệt Kỳ và đám chị em đứng từ xa quan sát.
Những người khác không phản ứng quá, nhiều lắm chỉ có chút chua xót.
Mặc dù trước đó người tên Sở Ân kia không phải nhân vật có tiếng tăm trong giới nhà giàu, nhưng nhà họ Sở phá sản, năng lực của bản thân cô trái lại được phát huy tối đa—— suy cho cùng thành tích tốt không tính là gì, nhưng tốt đến mức thủ khoa toàn tỉnh, top 1 ban xã hội thì đó đã đạt đến trình độ như sét đánh ngang tai.
Hơn nữa, chưa kể cái khác, chỉ khuôn mặt... người tên Sở Ân này đã có thể áp đảo Lương đại tiểu thư mười con phố rồi.
Nhưng Lương Nguyệt Kỳ vẫn vô cùng bất bình—— nhà họ Lục và Lương quan hệ nhiều đời, cô ta và Lục Chẩn đã quen nhau từ nhỏ, cấp ba học chung một lớp, nếu như không có Sở Ân, cô ta sẽ là người có khả năng ở bên Lục Chẩn nhất.
Trước khi đến ngày hôm nay, ông nội còn nói muốn thăm dò ý kiến nhà họ Lục một chút.
Ông ta không tin cho dù thằng trẻ váng đầu thì thằng già cũng sẽ váng đầu—— từ bỏ mối quan hệ nhiều năm với nhà họ Lương để chọn một cô gái nghèo không có gì.
Lương Nguyệt Kỳ vẫn luôn im lặng nhìn chằm chằm bọn họ, chẳng mấy chốc, Lục Chẩn bị ông cụ Lục gọi đi xã giao, trước khi đi còn ghé vào tai Sở Ân nói gì đó.
Sở Ân cầm một ly sâm panh, lơ đễnh gật đầu: "Anh đi đi."
Ông cụ Lục đứng cạnh nghe vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi khó chịu, cho rằng thái độ của cô gái này đối với cháu trai mình có phần quá khinh mạn.
Nhưng khó chịu hơn là cháu trai của ông thích ứng cực tốt, thậm chí dưới cái nhìn của ông còn có chút khúm núm: "Đừng uống rượu, lạnh, tối về đau bụng."
Sở Ân thiếu kiên nhẫn hạ giọng: "Biết rồi!"
Ông cụ Lục không nghe nổi nữa, xoay người giận dữ bỏ đi——
Thứ không có tiền đồ!!
Lục Chẩn nói anh phải đi xã giao một lúc, sẽ quay lại sớm.
Sở Ân ở một mình rất thư thái, uống sâm panh, ăn đồ ăn nhẹ, sau đó lập tức có người đi tới.
Lương Nguyệt Kỳ mặc một bộ đồ cao cấp lộng lẫy, bước đến trước mặt Sở Ân: "Ồ, đã lâu chưa gặp."
Sở Ân lạnh nhạt nói: "? Không phải đã gặp được một lúc lâu rồi à."
Lương Nguyệt Kỳ: "..."
Đúng là vẫn không thể nói chuyện được.
Sở Ân biết rõ ý đồ đến đây của cô ta, thậm chí cô có thể hình dung ra một số lời thoại kế tiếp dựa vào thiết lập nhân vật trước đây của Lương đại tiểu thư.
Lương Nguyệt Kỳ: "Tôi có mấy lời muốn nói với cô."
Sở Ân gật đầu: "Nói đi."
Phía xa, Lục Chẩn đang để tâm tới Sở Ân bên này, trông thấy Lương Nguyệt Kỳ đi đến, lập tức khẽ nhíu mày.
Ông cụ Lương đúng lúc đi tới, cười nói: "Lục Chẩn rõ là tuổi trẻ tài cao, trong nhiều vấn đề đều rất quyết đoán."
Lời này như thể nói với anh, vừa như thể nói cho ông cụ Lục bên cạnh nghe.
Lục Chẩn không đáp, hai ông lão bên cạnh lại bắt đầu giao chiến qua lại.
Anh nhìn hai người phía xa, nhíu mày ngẫm nghĩ, lần đầu thử hỏi trong đầu: "Bây giờ có thể dùng quyền hạn không?"
Quả nhiên âm thanh kia lập tức trả lời: "Có thể chứ~"
Tiếng nói vừa dứt, hai trang sách phát sáng bỗng mở ra trong đầu Lục Chẩn, ngoài ra còn có một cây bút ánh sáng treo lơ lửng giữa trời.
Lục Chẩn thử cầm bút, tiếp đó xem lướt qua "kịch bản" trước mặt.
【Địa điểm: Sảnh tiệc. Nhân vật: Sở Ân, Lương Nguyệt Kỳ.】
【...Lương Nguyệt Kỳ nói với Sở Ân: "Tốt nhất là cô nên biết rõ chừng mực, nhà họ Lục không phải nơi cô với nổi."
"Mặc dù bây giờ Lục Chẩn nắm quyền nhà họ Lục, nhưng ông cụ Lục vẫn còn sống, ông ấy không đồng ý thì cũng không có chỗ cho cô nói chuyện."...】
Lục Chẩn trầm mặc chớp mắt một cái.
Tuy Sở Ân sẽ không bị ảnh hưởng bởi những câu nói này, song anh vẫn không muốn để cô nghe thấy một lời. Quan hệ của bọn họ không cần người khác suy đoán, thái độ của anh, thái độ của nhà họ Lục, tương lai sẽ càng ngày càng rõ.
Lục Chẩn di chuyển bút ánh sáng, suy nghĩ xem nên thay đổi thế nào.
Mấy giây sau, anh gạch xoẹt từ "Sở Ân" trong đoạn này đi, sửa thành "ông nội."
Hệ thống học tập đang thờ ơ lạnh nhạt, lúc này không khỏi kinh sợ.
—— Cái kiểu sửa đổi này, cái thao tác này, sao nhìn tất cả đều quen thuộc như thế???
Không hổ là một cặp định mệnh——!
...
Sở Ân khoanh tay, chờ Lương đại tiểu thư lên tiếng.
Ngờ đâu một giây sau, cô ta đột nhiên xoay người đi mất.
Sở Ân: "??"
Thật lạnh lùng, thật kiêu ngạo?
Lương đại tiểu thư đi một mạch về phía ông nội mình, lướt qua Lục Chẩn, không thèm liếc mắt nhìn anh lấy một cái.
Lục Chẩn đi đến bên cạnh Sở Ân, cúi đầu hỏi: "Cô ta nói gì rồi?"
Sở Ân chớp chớp mắt: "Còn chưa nói gì, đã đi rồi."
Lương Nguyệt Kỳ tới thẳng trước mặt ông cụ Lương, ông cụ Lục vẫn đang đứng cạnh.
"Sao vậy, Kỳ Kỳ?" Đối mặt với cháu gái, ông cụ Lương vô cùng yêu quý.
Ai ngờ Lương Nguyệt Kỳ mở miệng nói: "Tốt nhất là ông nên biết rõ chừng mực, nhà họ Lục không phải nơi ông với nổi."
Ông cụ Lương: "?"
Ông cụ Lục: "??"
Người xung quanh đều nín thinh.
Chuyện ông cụ Lương có ý định kết thông gia với nhà họ Lục ai cũng rõ trong lòng, nhưng bị chính cháu gái của mình bới ra và châm biếm một trận—— đây là kiểu thao tác gì???
Sở Ân cũng nghe thấy, vẻ mặt khϊếp sợ.
Lương Nguyệt Kỳ vẫn tiếp tục nói xằng nói bậy với ông nội mình: "...ông cụ Lục không đồng ý thì cũng không có chỗ cho ông nói chuyện!"
Ông cụ Lương: "Con nói cái gì?!"
Khuôn mặt ông cụ Lục bên cạnh co rúm, muốn cười lại không thể cười: "...Nguyệt Kỳ, cảm ơn cháu đã quan tâm."
Cả sảnh im thít như gà, lẳng lặng nhìn nội bộ nhà họ Lương cấu xé lẫn nhau.
Kết quả cuối cùng ông cụ Lương tối sầm mặt, dẫn Lương Nguyệt Kỳ tan tiệc sớm. Qua trận chiến này, quan hệ thông gia giữa hai nhà Lục Lương xem như đã hoàn toàn nguội lạnh từ bên ngoài—— đã vậy còn là bên chủ động đích thân làm hỏng. Khắp nơi trong sảnh tiệc đều bàn tán về chuyện này, trong lúc nhất thời trở thành trò cười của giới nhà giàu.
Sở Ân chứng kiến toàn bộ quá trình, cứ thấy có cảm giác không đúng.
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Chẩn, vẻ mặt Lục Chẩn bình tĩnh, không có bất kì manh mối nào.
Sở Ân khó hiểu dời mắt.
Lương Nguyệt Kỳ thình lình mất trí? Sao cứ như là bị khống chế vậy? Nhưng bàn tay vàng biến mất rồi mà?
Cô cũng không động thủ nhé!!
Sở Ân ra vẻ nghi hoặc.
Lục Chẩn tựa như có thể nhìn thấy dấu chấm hỏi nhỏ trên đầu cô, trong mắt hiện lên ý cười.
Quyền hạn đúng ra rất tiện dụng.
Anh có thể nghĩ xem, còn có công dụng khác hay không-
Lúc tiệc tối kết thúc, ông cụ Lục đã rời đi.
Lục Chẩn uống rất nhiều rượu trong buổi xã giao, nhưng anh không say, trên đường về rất yên tĩnh, chỉ có điều hôn cô mấy lần.
Đến khi ra khỏi thang máy, Lục Chẩn kéo tay Sở Ân, quẹo vào cửa nhà mình.
Hôm nay thật sự rất cao hứng.
Lục Chẩn cuối cùng cũng đưa người của anh ra ngoài, từ nay về sau, trên người bọn họ đều có nhãn mác đối phương.
Thuộc về nhau.
"Em vẫn uống rượu." Lục Chẩn nhéo eo cô, ôm người nọ vào phòng khách.
Sở Ân cúi đầu đánh anh: "Không uống nhiều bằng anh——!"
Rượu trong tiệc của giới nhà giàu đều là rượu ngon, ngấm rất chậm. Có lẽ Lục Chẩn uống nhiều hơn cô tưởng, bây giờ đã bắt đầu có phần hưng phấn thái quá.
Da anh trắng bóc, lúc này lộ ra một chút hồng nhạt khó nhận ra, nốt ruồi lệ trên khóe mắt và bờ môi như nhuộm sắc, con người đen kịt, có loại quỷ mị mê hoặc.
Ôm người nọ ngã vào sofa, Sở Ân giãy dụa: "Anh uống nước cho tỉnh táo lại trước đi——"
"Anh tỉnh lắm nha bé cưng..."
Lục Chẩn đã đè xuống, mười ngón tay đan vào nhau giữ tay cô lại, hôn theo cằm rồi xuống cổ, sau đó cúi đầu cắn vào ngực cô.
Sở Ân lập tức khẽ rên một tiếng.
Mép váy cô bị đẩy lên, chiếc váy đỏ rượu rất tôn da, lộ ra một mảng trắng như tuyết.
Đáy mắt Sở Ân tràn đầy sương mù, nhịp tim từ từ đánh trống reo hò.
Lục Chẩn ngậm cổ áo cô, nhẹ nhàng kéo xuống, da thịt chạm vào không khí.
Bầu không khí ám muội hệt như vòng xoáy, kéo người ta lún sâu vào——
Trong lúc thở dốc, Sở Ân rốt cuộc cũng nhớ ra gì đó, đẩy anh: "Không được, hôm nay em vẫn chưa hết!..."
Lục Chẩn ngừng lại, ngước mắt lên, trong đôi mắt đen hừng hực du͙© vọиɠ, ý nghĩ khiến anh thoạt nhìn như một con thú.
Anh vỗ về cô, giọng nói mê hoặc: "Anh có thể khiến em hết..."
Sở Ân: "Anh đang nói nhảm gì đấy..."
Lục Chẩn vừa hôn vừa mở kịch bản trong đầu ra.
Nhưng tiếc là trên kịch bản không có miêu tả liên quan, Lục Chẩn hơi thất vọng. Anh không đủ kinh nghiệm, cũng không hề biết mình có thể viết thêm một câu nói.
Lục Chẩn cắn đầu lưỡi, khiến mình bình tĩnh lại.
Quần áo Sở Ân che hờ, khuôn mặt hoàn toàn đỏ bừng, không nhịn được muốn đánh anh.
Câu này có trên kịch bản, được viết rất rõ ràng——
【Sở Ân tàn nhẫn đánh Lục Chẩn một cái.】
Lục Chẩn rủ mắt, nhìn cô gái bị giày vò trong l*иg ngực, khóe môi nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Có thể thay đổi một chữ.
Anh gạch chữ "đánh", đổi thành "hôn".
Ngay sau đó, nắm đấm Sở Ân tung ra đột nhiên biến thành ôm lấy cổ anh.
Tiếp đó sán lại, chủ động hôn lên môi anh, cực kì gắng sức.
Mi mắt cô vô tội chớp chớp.
Lục Chẩn mỉm cười ôm cô: "Nhiệt tình thế à?"
Sở Ân: "Em không có——"
Cô muốn rụt về, nhưng cánh tay Lục Chẩn đã ôm sau eo cô, đỡ cô, hôn sâu hơn.
Trao đổi nước bọt, đánh chiếm thành trì, đoạt đất đai.
Người đàn ông trầm thấp hỏi: "Em thích anh lắm phải không... hả?"
Sở Ân bị anh hôn đến mê muội, đầu óc không sao ghép lại được thành một câu hoàn chỉnh.
"Khá... Thích..."
Mãi đến khi Lục Chẩn trả đủ vốn, nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt trên khóe mắt, bế cô đi tắm rửa.
"Anh cũng thích em" Anh cười dịu dàng: "Vô cùng vô cùng."
***
Tác giả có điều muốn nói: Cho chó Lục tay vàng thì tất cả đều là thao tác cợt nhả.
Thao tác · thực sự cợt nhả.