Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu

Chương 67: Hết chính văn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày công bố điểm đại học càng ngày càng gần.

Trong phòng khách nhà họ Tống, Tống Triệu Lâm đang vểnh mông, thắp hương cho bức tượng Khổng Tử thờ cúng trong nhà.

Tống Diên Xuyên tan ca về đúng lúc trông thấy, đi tới đá vào mông cậu một cái.

"Ba ngày nữa công bố điểm hả?"

"—— Úi!" Tống Triệu Lâm xém chút nữa bổ nhào ra đất, tức giận quay đầu lại: "Nhang của em cắm lệch rồi! Thi không tốt anh bồi thương nổi không?!"

"..." Tống Diên Xuyên vô cảm nhìn cậu: "Đừng tưởng mày đổ trách nhiệm lên đầu anh thì anh sẽ không thể đánh mày."

Tống Triệu Lâm: "..."

Kế hoạch thất bại, chết tiệt! Cậu vốn định mách cha mẹ chuyện này!

Hôm nay Tống Diên Xuyên vừa trở về từ Lục thị, thương lượng một số chuyện với Lục Chẩn. Bây giờ nghĩ đến bộ dạng của Lục Chẩn, lại nhìn tên ngốc trước mặt, rõ ràng là cùng tuổi, cũng cùng nhau lớn lên, sao lại có thể chênh lệch lớn như vậy?

Nhưng ghét bỏ cũng vô dụng, ai bảo thứ này thực sự là em trai anh ta chứ.

"Sao, có chắc chắn thành công không?" Tống Diên Xuyên hỏi: "Không cầu được vào trường trọng điểm, đậu đại học là được."

Ánh mắt Tống Triệu Lâm mơ hồ: "Chắc là, sương sương."

Nhiều lắm là lệch vài chục điểm thôi mà.

Tống Diên Xuyên nở nụ cười thân thương: "Vậy thì tốt, nếu không lại phiền cha mẹ và anh cùng đánh mày."

Tống Triệu Lâm rùng mình, tiếp đó gấp rút trốn về phòng.

Trên điện thoại, trong nhóm chat của lớp và nhóm chat cả khối đều đang ríu ra ríu rít thảo luận, càng đến gần ngày công bố điểm, mọi người càng sốt ruột.

Tống Triệu Lâm vốn không căng thẳng như vậy, nhưng vừa bị anh trai uy hϊếp, sau đó lại thấy bầu không khí ngợp căng thẳng trong nhóm chat, cậu lập tức cũng dâng lên cảm giác mắc tiểu.

Làm sao bây giờ! Có chút không dám đối mặt với thành tích của mình!

Tống Triệu Lâm lo lắng một lúc, bắt đầu lên mạng tìm biện pháp. Chẳng được bao lâu, cậu đột nhiên vui vẻ nhìn điện thoại.

Sở Ân vốn đang lướt xem tin tức cho thuê phòng trên điện thoại, màn hình bỗng hiện lên tin nhắn Tống Triệu Lâm.

[Chị Ân, chị đang căng thẳng hỏ! Có phải không dám tra điểm không!]

[Tri kỷ Lâm Lâm sẽ cung cấp dịch vụ cho chị!]

Sở Ân ấn vào: [Dịch vụ gì cơ?]

Cách một lớp màn hình cũng có thể cảm nhận được Tống Triệu Lâm đang tung tăng nhảy nhót: [Tra điểm thi đại học hộ!!]

Sở Ân: [...?]

Tống Triệu Lâm gửi thẳng voice chat đến: "Trực tiếp báo điểm, năm tệ một lần! Khéo léo báo điểm, mười tệ! Thân thiết dịu dàng trước rồi động viên sau khi báo, hai mươi tệ!"

Lục Chẩn ở ngay bên cạnh cô, nghe thấy giọng nói này bèn nghiêng mặt sang.

Dịch vụ của Tống Triệu Lâm vẫn chưa nói xong: "Sau khi báo điểm tán thưởng nịnh hót chị mười phút, năm mươi tệ! Sau khi báo điểm nghe chị sup sụy rơi lệ, giúp chị giải sầu đau khổ, năm mốt tệ! Thế nào!"

Sở Ân: "..."

Nhất thời không còn gì để nói.

Tống Triệu Lâm hào hứng chuyển tiếp voice chat cho tất cả bạn bè thân thiết.

Cậu vốn trông thấy trên mạng, phí dịch vụ trên mạng thấp gấp đôi cậu! Nhưng Tống Triệu Lâm cảm thấy mình có thể hoàn thành rất đúng hạn, giá cả cũng không quá đáng!

Hơn nữa tiền không phải trọng điểm, điểm quan trọng nhất là việc tra điểm cho người khác thật thú vị! Đặc biệt là Sở Ân, rất kí©h thí©ɧ!

Cậu đang xoa tay chờ hồi âm, Sở Ân gửi voice chat tới cho cậu.

Tống Triệu Lâm phấn khởi nhấp mở, vểnh tai tha thiết mong chờ nghe.

Giọng nói trong voice chat cực kì quen thuộc, lạnh lẽo bình tĩnh: "Tao cũng có thể cung cấp những dịch vụ này, miễn phí, cần không?"

Tống Triệu Lâm hoảng sợ ngồi dậy: "???"

Sao lại thế, sao lại là Lục Chẩn??

Việc không cẩn thận để chị Ân quá chén trong tiệc chia tay lần trước, anh Chẩn vẫn chưa tìm cậu tính sổ, nhưng gần đây cậu đã cẩn thận làm người, không dám nhảy đến trước mặt anh.

Bây giờ nghe thấy giọng Lục Chẩn, lòng Tống Triệu Lâm căng thẳng, vội vã trả lời: [Không cần! Em nào dám!]

Sau vài giây cậu mới phản ứng được——

Tại sao điện thoại Sở Ân lại ở trong tay Lục Chẩn?

Hai người?? Hai người!!

Tống Triệu Lâm nhìn điện thoại, tưởng tượng hình ảnh bên kia màn hình, không khỏi rưng rưng nước mắt.

Có những người, thi đại học xong là có tình yêu ngọt ngào.

Mà có những người, chỉ có thể bị đánh ở nhà.

Tại sao lại bắt tôi chịu đựng những thứ này——?!

-

Nhà họ Lục.

Trong phòng khách, quản gia khom lưng đưa thuốc cho ông cụ Lục, giúp ông uống thuốc.

Ông cụ Lục thuận khí, sau đó ngẩng đầu nhìn lịch treo tường, bỗng hỏi: "Điểm thi đại học năm nay sắp công bố rồi hả?"

Quản gia hơi kinh ngạc, thiếu gia không thi đại học, sao ông cụ lại bắt đầu quan tâm đến điểm thi đại học?

Nhưng ông ta vẫn cung kính đáp: "Vâng thưa ngài, đêm nay sẽ công bố."

Ông cụ Lục "Hừ" một tiếng.

Cháu trai đã muốn chắp tay trao nhà họ Lục cho người ta thì không phải ông nên hiểu biết đứa trẻ kia một chút hay sao? Ông sai người điều tra Sở Ân, phát hiện tuy bối c&##7843;nh xuất thân, kinh nghiệm phát triển của cô đều không đạt tiêu chuẩn, nhưng thành tích học tập lại tốt một cách đáng ngạc nhiên.

"Chú Lưu này, cháu gái ngoại chú cũng học lớp 12, đạt top 1 toàn thành phố trong kì thi đại học có thể có trình độ thế nào?"

Quản gia cúi đầu đáp: "Thưa ngài, chúng ta là tỉnh lị, những trường như Nhất Trung đều được xếp vào tốp đầu của tỉnh. Nếu có thể đạt được top 1 toàn thành phố, thi đại học... hẳn là có thể cạnh tranh vào top 10 của tỉnh, rất giỏi."

Ông cụ Lục lại 'Hừ" một tiếng.

Chỉ top 10 mà thôi, chẳng hiếm lạ gì.

Thành thật mà nói, đối với tầng lớp của bọn họ, thi đại học chẳng qua chỉ là con đường lưu thông bình thường nhất. Đa số đám nhóc tài phiệt sẽ chọn xuất ngoại, tiếp thu những nền giáo dục tiên tiến trong một nền văn hóa tốt hơn.

Chuyện thi đại học này, ngoại trừ người top 1 sẽ được cánh báo chí đưa tin rộng rãi thì mười cái tên đứng đầu căn bản sẽ không được ai nhớ tới.

Quản gia nheo mắt quan sát sắc mặt ông, cẩn thận hỏi: "Sao ngại lại đột nhiên quan tâm đến kì thi đại học thế?"

Ông cụ Lục quay mặt sang một bên.

Quản không quản được, khuyên cũng không khuyên nổi, trẻ con trưởng thành quá đúng là không tốt, chủ kiến quá lớn! Hơn nữa còn có cái đức hạnh giống thằng cha nó, quyết một người là không chịu buông tha!

Ông rất muốn xem xem, cô bé mà Lục Chẩn không thể theo đuổi, rốt cuộc có thể xuất sắc cỡ nào!

...

Nhà họ Sở cùng lúc đó.

Biệt thự bị gán nợ, bây giờ cả nhà đang sống trong một tòa nhà dân cư bình thường.

Một chiếc BMW dừng lại dưới tầng, Sở Thu Thu ăn mặc chững chạc gợi cảm, đi giày cao gót lên tầng, tiến thẳng vào phòng mình lấy đồ, lấy xong định rời đi ngay.

Cha Sở thấy cô bèn mắng: "Suốt ngày lêu lổng bên ngoài, thà làʍ t̠ìиɦ nhân cho người khác cũng không thi đại học! Lấy xong đồ thì mau cút đi, thứ mất mặt như mày đừng quay lại đây!"

Sở Thu Thu liếc nhìn ông, khinh thường nở nụ cười. Bây giờ cha đã lâm vào cảnh nghèo túng, còn tư cách gì để khoa tay múa chân với cô ta?

"Cha yên tâm, con cũng không muốn đến cái chỗ rách nát này!"

Sở Thu Thu xuống tầng trong tiếng chửi bới l*иg lộn của cha Sở, mà Sở Thật từ đầu đến cuối đều không để ý cô ta.

Cha Sở trút hết bực dọc và lửa giận xong, nhìn con trai hỏi: "Điểm thi đại học sắp công bố rồi hả?"

Sở Thật: "Vâng."

Mẹ Sở cũng ra khỏi phòng, vịn khung cửa không lên tiếng.

Cha Sở do dự hai giây mới hỏi: "Sở Ân... chắc thi tốt nhỉ?"

Cô vẫn luôn học hành rất tốt, nghe nói về sau vẫn đứng top 1 thành phố. Nếu có thể lọt top cả tỉnh, hẳn có thể nhận được rất nhiều tiền... thậm chí nếu như là thủ khoa, vậy "cha mẹ của thủ khoa" cũng sẽ biến thành một danh hiệu rất hữu dụng.

Sở Thật lạnh lùng nhìn khuôn mặt tham lam của ông, cảm thấy chán ghét.

Bọn họ chưa từng cho Sở Ân bất cứ thứ gì mà vẫn muốn trục lợi trên người cô.

"Không phải con vẫn liên lạc với nó sao, bảo Sở Ân đừng cáu gắt vô cớ nữa, đón về nhà ở đi." Cha Sở nói.

Sở Thật im lặng vài giây, mở miệng: "Con sẽ không đón con bé về nơi như thế này, nếu cha mẹ dám làm phiền con bé, con sẽ thẳng thừng cắt đứt nguồn sinh hoạt của cha mẹ."

Trông anh không hề giống như đang nói đùa.

Cha Sở tức giận: "Mày nói cái gì?! Sở Thật, cái thằng bất hiếu này!"

"Mặc dù con cũng chưa cho con bé được gì" Vẻ mặt Sở Thật bình tĩnh: "Nhưng chí ít con có thể ngăn cản hai người, đời này đừng hòng liên lụy đến con bé."

Sở Ân ưu tú mạnh mẽ, kiếp này tương lai đầy hứa hẹn.

Anh hi vọng em gái mình sẽ luôn được sống tự do và hạnh phúc.

...

Sở Thu Thu xuống tầng vẫn có thể nghe thấy tiếng cha Sở bất lực gào thét, trong lòng càng thêm khinh bỉ.

Cô đi giày cao gót ngồi lên BMW, ngả người ra sau.

Sau một năm dây dưa với Trần Hiên Viên, rốt cuộc gã cũng công nhận địa vị của Sở thu Thu, nói chỉ cần sau này cô ta có thể sinh một đứa con trai cho nhà họ Trần thì gã sẽ nuôi dưỡng hai mẹ con bọn họ.

Tuy nhà họ Trần không sánh được với các tập đoàn tài phiệt như nhà họ Lục, nhà họ Lương, nhưng vẫn lớn hơn gia nghiệp nhà họ Sở trước khi phá sản, Sở Thu Thu cảm thấy cô ta đã kiếm được lời rồi.

Cô ta luôn là người thực dụng, trước kia học tập cũng là để chứng minh cho cha mẹ thấy. Sau khi bị chuyển đến trường cấp ba bình thường, chênh lệch quá lớn, xung quanh căn bản không có đứa con trai nào chất lượng, Sở Thu Thu lại càng không muốn tốn thời gian cho việc học.

Học giỏi có ích gì? Mặc dù sau khi rời khỏi Oái Văn cô ta không biết tin tức trong trường, nhưng nghe Sở Thật nói hiện tại Sở Ân vẫn đang sống trong kí túc xá của trường.

Thật tội nghiệp, ngày ngày chen chúc chung với người khác, lại chỉ có thể ăn căng tin.

Mà nhìn cô ta xem, bây giờ vẫn có thể tận hưởng cuộc sống giàu sang, không cần sống nghèo kiết hủ lậu như Sở Ân!

Tài xế hỏi: "Tiểu thư, về chung cư ạ?"

Sở Thu Thu kéo tâm trí về, bỗng nổi hứng: "Không, đến trung học Oái Văn."

Đã lâu không về, cô ta đột nhiên muốn thấy bộ dạng đáng thương của Sở Ân trong kí túc xá.

Xe dừng lại ở cổng trường Oái Văn.

Trước chiếc BMW của cô ta là một chiếc Maybach phiên bản giới hạn. Sau khi trông thấy, hai mắt Sở Thu Thu sáng bừng, muốn xuống xe xem chủ xe trông như thế nào, có thể làm quen được hay không.

Thế nhưng cô ta vừa mở cửa xe, ngay khi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Sở Ân mặc một chiếc áo phông trắng và một chiếc quần short jean bình thường, đeo cặp sách ra khỏi cổng trường.

Mặc dù đôi chân thon dài thẳng tắp, song nhìn bộ dạng của cô thật sự rất bủn xỉn. Sở Thu Thu suýt lập tức bật cười. Cô ta ưu nhã bước xuống xe, cố tình đóng sầm cửa lại.

"Rầm" một tiếng, ánh mắt Sở Ân đảo qua, cửa chiếc xe Maybach phía trước cũng mở ra.

"Chị gái, đã lâu không gặp." Sở Thu Thu xách chiếc túi da xa xỉ của mình, mỉm cười chào hỏi Sở Ân.

Sở Ân híp mắt, quan sát Sở Thu Thu từ trên xuống dưới.

"À, đã lâu không gặp."

Xem ra cô em gái này có cùng đường lối với kiếp trước, vẫn phấn đấu trên con đường giàu sang quyền thế, sự nghị lực này đúng là xúc động lòng người!

Sở Thu Thu gẩy sợi tóc xoăn của mình, thân thiết nói: "Em vừa đi ngang qua, không ngờ lại trùng hợp thấy chị—— chị muốn ra ngoài à?"

Cửa Maybach đẩy ra, một bàn tay khớp xương rõ ràng thò ra từ bên trong.

Sở Ân nhìn lướt qua, gật đầu, hờ hững đáp: "Ừ."

Sở Thu Thu "Ồ" một tiếng: "Giờ là giờ cao điểm, xe buýt sẽ rất đông. Chị à, không thì lên xe em, em bảo tài xế đưa chị đi."

Sở Ân: "Cũng không cần..."

Lúc này, một người bước ra khỏi chiếc Maybach.

Sở Thu Thu thoáng thấy, vội vàng quay lại nhìn—— kết quả không ngờ lại là người quen.

Lục Chẩn bình tĩnh đứng trước cửa xe, làm động tác "cung kính" với Sở Ân.

"Tài xế của quý cô ở đây."

Sở Thu Thu khó tin trợn to hai mắt.

Cô ta không ở Oái Văn nên không biết những tin đồn kia, bây giờ trông thấy thái độ của Lục Chẩn đối với Sở Ân, cô ta hệt như bị giáng cho một cú mạnh vào đầu!

Lục Chẩn đang theo đuổi Sở Ân? Hay là bọn họ đang ở bên nhau? Sở Ân sẽ được gả vào nhà họ Lục sao? Không, không có khả năng—— sao nhà họ Lục có thể tiếp nhận người có bối cảnh như vậy?!

Sở Ân lười nhìn vẻ mặt phong phú đa dạng của cô ta, đi thẳng về phía Lục Chẩn.

Khi đến gần, cô mới nhỏ giọng nói: "Cậu cố ý à?"

Đáng lẽ mở cửa xe ra thôi là được, lại còn nhất định phải ra ngoài tinh tướng, làm mất mặt người ta.

...Ấu trĩ!

Lục Chẩn khẽ cười, một tay che nóc xe, thấy cô ngồi vững rồi mới lên xe.

Maybach nhanh chóng phóng đi, để lại đoạn khói trên mặt đất.

Sắc mặt Sở Thu Thu trắng bệch, vừa khó xử vừa ghen tị.

Lục Chẩn, người nắm quyền tương lai nhà họ Lục... thái độ của anh, chính là thái độ nhà họ Lục tương lai.

Ban nãy, từ đầu đến cuối anh chỉ nhìn Sở Ân, mở cửa xe, giúp cô che đỉnh đầu, thái độ như thể che chở vật báu.

Không biết tại sao, bên tai Sở Thu Thu bỗng vọng lại tiếng trò chuyện hai năm trước, khi Sở Ân vừa chuyển trường.

Lúc đó cũng là ở cổng trường học, cô ta nói: "Chị à, chị đừng tơ tưởng đến Lục Chẩn nữa, sau này em sẽ giới thiệu cho chị vài người con trai bình thường~"

Khi ấy Sở Ân đáp sao?

Cô trả lời: "Không cần, cảm ơn."

Cô không yêu thích, không tranh giành. Thật không ngờ hai năm sau, đại thiếu gia tài phiệt quen sống trong nhung lụa vẫn trở thành kẻ bề tôi dưới mép váy của cô.

Đến hôm nay, cuối cùng Sở Thu Thu cũng ý thức được bản thân mình nực cười tới cỡ nào.

...

Xe cấu hình cao cấp cách âm rất tốt, trong xe mở điều hòa, Sở Ân dựa vào phía sau, đυ.ng phải cánh tay Lục Chẩn.

Lục Chẩn tự nhiên ôm hờ cô, hiện tại Sở Ân đã nhanh chóng quen thuộc.

"Cơm xong tôi phải về sớm một chút" Sở Ân nói: "Để tìm quán net."

Tối nay công bố thành tích, tâm trạng Sở Ân bây giờ vẫn bình thản. Chẳng qua cô không có máy tính, thời khắc lịch sử này chỉ có thể trải qua trong quán net.

Lục Chẩn sát bên cô, đưa tay kéo vạt áo phông xuống che đi đôi chân của cô, sau đó hỏi: "Gần đó có quán net à?"

"Có" Sở Ân tiện tay sửa sang lại quần áo, thuận miệng nói: "Ngụy Hạc Minh nói có một quán sau Nhất Trung, tốc độ đường truyền rất nhanh."

Tay Lục Chẩn bỗng dừng lại: "Ngụy Hạc Minh?"

Sở Ân gật đầu, giải thích: "Giờ chưa phải nghỉ hè, Ngụy Hạc Minh đã về, năm nay anh ấy giúp đại học Q tuyển sinh nên tìm tôi."

Lục Chẩn rủ mắt xuống, giọng nói hơi trầm: "Tìm em nói gì?"

"Anh ấy hỏi nguyện vọng" Sở Ân nói: "Bảo tôi đợi có điểm rồi báo cho anh ấy biết một tiếng, nếu có tâm nguyện thì Ngụy Hạc Minh có thể trực tiếp đưa tôi đến thành phố B phỏng vấn..."

Lục Chẩn bỗng nắm lấy bả vai cô.

Xe dừng bên ngoài nhà hàng, tài xế được huấn luyện nghiêm chỉnh xuống xe.

Trong xe nhất thời chỉ còn hai người bọn họ.

Lục Chẩn cảm thấy cái tên Ngụy Hạc Minh được phát ra từ miệng cô rất chói tai.

Sở Ân nhìn anh, nhận ra anh đang nghĩ gì, khóe môi cong lên: "Lục Chẩn, tôi không đi đại học Q."

Lục Chẩn hít sâu một hơi, sau đó giơ tay bế cô lên đùi.

"Làm gì vậy——" Sở Ân theo bản năng giãy dụa một chút, phát hiện xe rung chuyển, không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên đỏ mặt không dám động đậy.

Đây là bên đường, có người đi đường qua lại, để người ta nhìn thấy chiếc xe lắc tới lắc lui thì thật chẳng ra sao cả!

Lục Chẩn ôm người nọ vào lòng, cắn vành tai tinh xảo của cô gái nhỏ: "Anh biết em không đi."

Tai Sở Ân rất nhạy cảm, kì kèo hai lần, sau đó khẽ đánh anh: "Vậy cậu nổi điên cái gì!"

Lục Chẩn im lặng hôn cô một lúc, thì thầm: "Trước kia em từng đi cùng anh ta."

Sở Ân mở to hai mắt: "Bao giờ?"

Con người đen như quạ của Lục Chẩn nhìn cô: "Ở cổng trường năm ngoái."

Sở Ân suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra chuyện này, chợt không biết nên khóc hay nên cười: "Đó là vì—— anh ấy nói muốn đưa tôi bản ghi chú toán nên tôi mới đi với anh ấy."

Lục Chẩn ôm chặt người nọ, lại ngẩng đầu hôn lên cằm của cô.

"Em vẫn che chung ô với anh ta."

Tưởng rằng bọn họ ở bên nhau, nhưng anh không thể làm gì. Tim Lục Chẩn ngày đó như muốn nứt ra.

Sở Ân làm anh tức đến bật cười.

Đây đều là giấm chua lâu năm.

Lục Chẩn đè gáy cô, môi sắp áp vào, Sở Ân bỗng chìa một ngón tay ra, chặn giữa hai người.

"Lục Chẩn." Cô nhìn anh ở khoảng cách gần.

"...Anh đây." Yết hầu Lục Chẩn khẽ lăn.

Cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Sở Ân chăm chú nhìn anh, nói từng câu từng chữ: "Tôi để anh ấy ôm sao? Tôi để anh ấy hôn sao? Cậu ghen tuông thật vô lý, bởi vì cậu là người duy nhất làm như vậy."

Cũng chỉ từng có cậu.

Lục Chẩn giật mình.

Một lúc lâu sau, anh không thể kìm nén được nụ cười.

L*иg ngực Lục Chẩn rung rung lan sang người Sở Ân, cô véo anh một cái: "Cười cái con khỉ, tên chó được hời còn khoe mẽ."

"Anh là chó." Lục Chẩn mỉm cười chống vào trán cô, hôn nhiều cái lên môi cô: "Đừng đến quán net anh ta nói."

"Vậy tôi đi đâu!"

Lục Chẩn khó lắm mới dừng được cười, rủ mắt nhìn cô: "Tốc độ đường truyền nhanh là được đúng không?"

"Ừ."

-

Hơn một tiếng sau.

Sở Ân ngước mắt nhìn tòa nhà cao tầng khí thế trước mặt, nhất thời nghẹn giọng.

Thế mà Lục Chẩn lại đưa cô tới công ty Lục thị...

Dù trời đã về đêm, song trong công ty vẫn còn người chưa đi.

Bọn họ lui tới nhìn cô bé trẻ tuổi bên cạnh Lục Chẩn, khuôn mặt dồn dập lộ ra vẻ tò mò.

Sở Ân được đưa thẳng tới văn phòng Lục Chẩn.

Đây là lần đầu tiên cô đến, tùy thích ngắm nghía một vòng, sau đó trông thấy trên bàn Lục Chẩn vẫn còn chất đống rất nhiều văn kiện.

"Mười giờ có điểm hả?" Lục Chẩn nhìn đồng hồ.

Sở Ân gật đầu.

Lúc này mới hậu tri hậu giác cảm thấy có chút căng thẳng.

Lục Chẩn đưa một chiếc laptop cho cô: "Anh chờ cùng em nhé?"

Sở Ân nhìn văn kiện trên bàn anh, ôm laptop lắc đầu: "Cậu mau đi làm việc đi."

Lỡ như... cô thực sự không giành được top 1, thì cô cần một chút thời gian một mình để tiêu hóa sự thật.

Lục Chẩn nhìn cô, chậm rãi nói: "Anh sẽ ở ngay đây."

Bất kể là tin tốt hay tin xấu, anh đều sẽ ở đây đợi em.

Sở Ân ôm laptop sang văn phòng bên cạnh.

Mọi người đã đi hết, chỉ một mình cô ngồi trong góc. Sở Ân mở laptop ra, rồi bắt đầu chờ đợi không mục đích.

Nhóm chat lớp vẫn trò chuyện, tin nhắn mỗi phút đều 99+.

Tất cả mọi người đã bắt đầu ngồi chờ trong sự hoảng sợ.

Sở Ân ôm cánh tay, trong đầu ngổn ngang rất nhiều chuyện.

Từ con điểm 695 mà Thường Tĩnh Canh kể đại thần ước tính đến sự không chắc chắn của cô về bốn, năm câu hỏi, lại quay qua suy nghĩ đến việc cô lập ý viết văn hẳn là chuẩn, rồi bất giác nhớ tới liệu cô viết chữ tiếng Anh có đủ rõ ràng hay không...

Đây có lẽ là cực hình mà thí sinh thi đại học nào cũng phải trải qua.

Thời gian trôi từng chút đến 10 giờ tối.

Sở Ân bày thẻ căn cước và thẻ dự thi của mình ra xong, tuy đã có thể ghi nhớ nhưng cô vẫn quy củ giữ trong tay.

Nhấn mở trang web của hệ thống

Trong nhóm chat, Tống Triệu Lâm đang hô to: [Mười phút cuối! Mười phút cuối!]

[Còn ai muốn đặt hàng nữa không! Lát nữa phục vụ tra điểm sẽ chốt luôn đấy!]

[Tây Bát, lớp trưởng có thể kick Tống Triệu Lâm ra được không]

[Nhất trí]

[Nhất trí]

[QAQ hu hu hu hu]

Mọi người nói: "Dù tốt hay xấu thì mọi người đều là người giỏi nhất", "Thi tốt không được giấu, nhất định phải khoe điểm" "Thi không tốt cũng đừng khóc nha!"

Nhưng vài phút trước mười giờ, nhóm chat ngược lại vô cùng yên tĩnh.

Cuối cùng—— thời gian đã điểm 22:00.

Hệ thống học tập ngoi lên: "Ting——"

Sở Ân lập tức làm mới trang web, nắm chặt tay, sau đó hít một hơi thật sâu, nhập mã số thẻ căn cước và thẻ dự thi của mình rồi bấm "tìm kiếm".

Khoảnh khắc trang web chuyển trắng, cô cảm thấy tim mình như ngừng đập.

—— Tiếp đó, bị nghẽn rồi.

Sở Ân thở ra một hơi, lúc này mới nhận ra tim mình đang đập thình thịch thình thịch.

Quả nhiên nhóm chat lại bùng nổ.

[Lag rồi con mẹ nó]

[Tôi cũng vậy! Làm tôi sợ muốn chết!]

[Tôi cũng lag!]

Cảm giác căng thẳng và ngột ngạt ban đầu tản đi đôi chút, mọi người bắt đầu lặp đi lặp lại thao tìm kiếm một cách máy móc.

Sau khoảng mười phút, Tống Triệu Lâm là người có điểm đầu tiên.

[Holyshit!!! Tôi có điểm rồi!!!]

[Lâm Tử!]

[Thế nào!]

[A a a a a sắp điên rồi, hồi hộp quá]

Tống Triệu Lâm run lẩy bẩy gửi tin: [A a a a a a tôi hơn 500!!]

Đã vượt qua số điểm trung bình của cậu!

[Chúc mừng nha!] [Xịn ghê, giỏi ghê, cừ thật đấy!] [Lâm Tử, cô Vương sẽ tán dương cậu]

Tống Triệu Lâm đã phấn khích chạy khắp phòng, giọng vẫn kèm theo tiếng thở dốc: "Cảm ơn các thầy cô giáo! Các ơn các bạn! Cảm ơn chị Ân của em! Lâm Lâm của các bạn đã thành công rồi! Yay——!"

Mở đầu từ Tống Triệu Lâm, bắt đầu liên tiếp có người tra ra kết quả. Có vài người phấn khởi giống Tống Triệu Lâm, có vài người không còn xuất hiện trong nhóm chat nữa.

Khác với bọn họ, Sở Ân đều từ đầu đến cuối không hề xuất hiện. Điều này không khỏi làm người ta nảy sinh ra đủ loại suy đoán.

Bọn họ không biết, kể cả có là đại thần của trường thì cũng sẽ bị nghẽn hệ thống.

Sở Ân làm mới hơn trăm lần, điểm cô vẫn không hiện ra, quả thực hệt như đang trêu đùa cô.

Lúc này đã qua gần bốn mươi phút.

Cách nhau một bức tường, Lục Chẩn ngồi trong phòng làm việc, nhìn lên đồng hồ lần thứ mười.

Lục Chẩn đang họp trực tuyến, anh rất ít khi thất thần trong trạng thái làm việc, nhưng giờ đây lại phân tâm hiếm thấy.

Đến mười một giờ mười, đa số mọi người trong lớp đã tra ra điểm, nhưng từ đầu đến cuối, người mà lớp bọn họ—— thậm chí cả trường quan tâm nhất là Sở Ân lại chưa từng xuất hiện.

Hiện giờ tên Sở Ân đều xuất hiện trong các cuộc trò chuyện riêng tư của mọi người, tất cả các phỏng đoán đều không mấy lạc quan.

Sở Ân vẫn vô cảm làm mới hệ thống, đúng lúc này, nhóm chat giao lưu toàn thành phố bỗng có người tag toàn bộ thành viên, là Thường Tĩnh Canh.

[Tin tức cực cực tốt!! Nhất định phải chia sẻ cho mọi người!]

[Điểm số cuối cùng của đại thần trường tôi cao hơn bốn điểm so với dự đoán!]

[Tổng—— 699 điểm!!!]

Tin tức này nhanh chóng càn quét tất cả các nhóm trò chuyện trong thành phố.

Tim Sở Ân đập mạnh một cái, sau đó từ từ lạnh đi.

699.

Trình độ thủ khoa.

...Cô có thể vượt qua số điểm này không? Còn số điểm cao hơn mức này không?

Sở Ân nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, con người đen nháy sáng lên, sau đó làm mới lần cuối——

Tất cả học sinh khối 12 của Oái Văn đều gào thét.

[Xong rồi, xong rồi, đm]

[Đại thần từ tỉnh nào đó về đúng là khác biệt...]

[Sao giờ, có ai thấy chị Ân xuất hiện không, sao tôi lại có linh cảm xấu nhỉ]

[Hu hu hu hu tôi không muốn]

...

Mười một giờ bốn mươi, gần hai giờ sau khi kết quả được công bố.

Lục Chẩn rốt cuộc cũng không nhịn được.

Anh tháo tai nghe, kết thúc cuộc họp rồi nhanh chân rời khỏi văn phòng.

Bên cạnh không có bóng dáng Sở Ân, chỉ còn chiếc laptop đã khép lại. Tâm trạng Lục Chẩn hơi trùng xuống, gặp được dì lao công, vội vã hỏi: "Dì có nhìn thấy cô bé kia không ạ?"

"À, dì thấy con bé lên sân thượng——"

Trái tim Lục Chẩn đột nhiên nặng trĩu, không đợi được thang máy mà chạy thẳng lên cầu thang.

Cùng lúc đó, trong nhóm chat trường Oái Văn, chủ nhiệm cả khóa bỗng nhảy vào.

Cực kì kích động công bố một tin.

Kích nổ quả bom nặng cân.

Cả trường náo động,

Lục Chẩn xông lên sân thượng, trông thấy bóng lưng Sở Ân đang đứng ở mép tòa cao ốc, trái tim suýt nổ tung.

Anh ngừng thở, bước đến phía sau cô, khẽ gọi: "Sở Ân."

Sở Ân không có phản ứng.

Gió trên mái nhà rất lớn, bóng lưng mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng đung đưa.

Lục Chẩn lặng lẽ từ từ tiến tới gần cô: "Bé cưng, đừng sợ, không phải cơ hội chỉ có một lần, chỉ cần chúng ta sống thì sẽ có thể thay đổi nơi này. Anh..."

Vai Sở Ân run lên, tựa như đang khóc.

Lục Chẩn chỉ cách cô nửa mét, ngay cả đầu ngón tay cũng căng thẳng.

Đúng lúc này, Sở Ân bỗng quay lại, trên mặt nở nụ cười xán lạn.

Cô bất ngờ nhào về phía Lục Chẩn.

Lục Chẩn theo bản năng đỡ lấy cô, ôm thật chặt.

Một giây sau, giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên bên tai: "BẢY TRĂM! LINH! MỘT ĐIỂM!"

—— CÔ! THI! ĐỖ! RỒI!

Trái tim ngổn ngang của Lục Chẩn trở về vị trí cũ, bị đập đến là đau.

Anh ôm chặt người trong l*иg ngực, tim đập loạn nhịp.

"Em đúng là... muốn gϊếŧ anh."

Sở Ân cười như nắc nẻ, trong đầu vang lên tiếng "Ting" dài của hệ thống học tập.

Viện khảo thí giáo dục tỉnh công bố phân phối điểm của thí sinh trong kì thi tuyển sinh đại học năm nay.

Ban xã hội.

Trên 700 điểm: Số lượng điểm chuẩn: 1. Tổng số lượng: 1.

—— Cô là người duy nhất.

Sở Ân ôm lại Lục Chẩn, cọ cọ vào ngực anh: "Tôi làm được rồi."

Lục Chẩn hôn lêи đỉиɦ đầu cô: "Anh biết."

Âm thanh hệ thống học tập như thể âm thanh thiên nhiên——

"Chúc mừng! Chúc mừng! Chúc mừng kí chủ!"

"Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ [thi đỗ thủ khoa toàn tỉnh]! Nhận được quyền hạn cao nhất của hệ thống—— tự tạo kết cục!"

Trái tim Sở Ân bắt đầu đập loạn xạ.

Cuốn sách về thế giới đang lật từng trang trong đầu, cuối cùng cũng dừng lại——

Đó là trang cuối cùng, trống không.

Bút ánh sáng lơ lửng giữa không trung, đầu ngón tay Sở Ân hơi run rẩy, cô vươn tay, nắm lấy bút.

Trong nháy mắt đó, vầng hào quang nở rộ——

Sở Ân vốn tưởng là ánh sáng trong đầu cô, nhưng cô lại nghe thấy Lục Chẩn gọi mình.

"Sở Ân..."

Không biết bắt đầu từ lúc nào, những tia sáng lộng lẫy long trọng đã bao trùm lấy hai người bọn họ.

Trong thế giới hoang đường này, chỉ có hai người thức tỉnh.

Trong vầng sáng, nét mặt Lục Chẩn có chút mơ hồ, nhưng Sở Ân biết anh đang cười.

Cười xoa đầu cô: "Hãy làm những gì em muốn."

Sở Ân khẽ ngước mắt.

"Kí chủ, bây giờ cô có thể viết kết cục cho chính mình."

Ngòi bút rơi lên mặt giấy, mỗi lần cô viết một chữ, ánh sáng lại mờ đi một chút.

Mãi đến khi Sở Ân dừng bút, ánh sáng mới tiêu tan, hóa thành một đốm sáng trong hư không.

Quyển sách đã có kết cục, cuối cùng cũng nặng nề khép lại.

Từ nay về sau sẽ không còn kịch bản nữa.

—— Tất cả bọn họ đều sẽ được bước đi trong thế giới tự do tươi mới, ngát hương này.

Sở Ân nở nụ cười, trong lòng là cảm giác thoải mái vui sướиɠ mà cả đời chưa từng có.

Một đêm trăng sáng vằng vặc, gió đêm phần phật thổi đầy tay áo.

Trong gió, Lục Chẩn vươn tay về phía cô, giọng nói dịu dàng: "Viết xong chưa?"

Chuyện xưa đặt dấu chấm hết, thế giới này cũng sẽ không còn phi lí nữa. Anh đã có thể đoán được ban nãy cô làm gì.

Sở Ân không đáp, chỉ cười.

Một lúc sau cô mới vươn tay ra, chạm đầu ngón tay mình vào Lục Chẩn.

"Không bệnh tật, không tai ương, mọi việc suôn sẻ."

Cô viết kết cục của mình như thế.

Vì vậy từ nay cô không cần đến bàn tay vàng nữa.

Lục Chẩn cong môi nở nụ cười.

Nếu là Sở Ân trọn đời suôn sẻ thì nó cũng tròn ước vọng một đời của anh.

Nhưng vẫn chưa hết.

Sở Ân lại nhích đến gần, đầu ngón tay đặt vào lòng bàn tay anh, vỗ nhẹ.

Cô ngước mắt, con ngươi trong suốt phản chiếu bóng hình Lục Chẩn.

Vẫn còn một câu——

"Sở Ân và người cô yêu cùng nhau vui vẻ khỏe mạnh sống tiếp."

Đây mới là happy ending cô viết.

Mi mắt Lục Chẩn khẽ run lên.

"Vậy nên, cậu đã hiểu chưa, Lục Chẩn" Cô gái mỉm cười hỏi anh.

Lục Chẩn nắm chặt tay cô, chậm rãi chắp mười ngón tay lại, đồng tử đen nhánh đậm đến mức không thể tan chảy.

Cuối cùng thì anh đã hiểu.

Kết thúc câu chuyện, thế giới thoát khuôn khỏi trang sách, bọn họ sẽ không còn là nhân vật nữa. Anh không phải nam chính, cô cũng không phải ánh trăng sáng.

Vào lúc này, hai kiếp đau thương cùng tình cảm sâu nặng đều đặt dấu chấm chết, được gió cuốn đi.

—— Từ nay về sau cô sẽ chỉ là tâm can của anh, là sinh mệnh của anh.

Sở Ân lay lay tay anh, khi cười rộ lên, đôi mắt cong thành trăng non đêm nay. Cô rất xấu xa, nhưng lại tốt biết chừng nào.

"Vì vậy—— cậu phải cố gắng trở thành người tôi yêu."

Sau đó chúng ta sẽ khỏe mạnh, suôn sẻ, hạnh phúc, trải qua cuộc đời này.

Lục Chẩn nở nụ cười.

Dưới trăng, thiếu niên cúi đầu, khẽ hôn lên môi cô.

"Suốt quãng đời còn lại của anh."

Yêu em, yêu anh.

[HẾT CHÍNH VĂN]
« Chương TrướcChương Tiếp »