Lưu Thi Trạch giận sôi máu, một mặt là bởi vì Thiệu Tự không cho cô ta mặt mũi, mặt khác là vì Chu Gia Nghi xen vào việc của người khác.
Cô ta không muốn kết thù với Nhan Vận, nên sau khi nghe Nhan Vận nói không có hứng thú với Thiệu Tự, mới dám động tâm tư. Nếu lời hôm nay truyền ra, người khác sẽ nghĩ cô ta thế nào, Nhan gia sẽ nghĩ cô ta thế nào.
Sắc mặt Lưu Thi Trạch không tốt, Chu Gia Nghi cũng nhận ra. Cô ấy thầm cười lạnh một tiếng, ngoài mặt lại không biến sắc: "Thi Trạch, nếu cô định nhào vào lòng một người đàn ông, đầu tiên phải khiến cho người trong lòng anh ta cút đi mới đúng. Thiệu Tự là người cực kiêu ngạo, Nhan Vận đích xác từng ở trường hợp công khai tỏ vẻ không có cảm giác với anh ta. Cô cảm thấy trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng Thiệu Tự không có vướng mắc sao?"
Giữa Chu Gia Nghi và Nhan Vận có mâu thuẫn, Lưu Thi Trạch luôn biết, cô ta lạnh lùng đáp: "Cô đừng rảnh háng quá, những việc này chẳng liên quan nửa xu tới cô."
Sau khi nói hết câu, Lưu Thi Trạch mặc kệ Chu Gia Nghi nghĩ như thế nào, xoay người đi luôn.
Dĩ nhiên, cô ta muốn trèo lên người Thiệu Tự, nhưng nếu bởi vậy mà đắc tội Nhan Vận cùng Nhan gia, đó là mất nhiều hơn được.
Trong giới này không có ai trời sinh vụng về.
Chu Gia Nghi dương dương tự đắc nhấp một ngụm champagne, hễ là việc có thể khiến Nhan Vận khó chịu, cô ấy đều vui vẻ làm.
Thiệu Tự thật sự không thèm để ý như anh biểu hiện ra bên ngoài sao? Không hề.
Chẳng qua anh hiểu trong cái giới này thị phi lẫn lộn, anh không thể chỉ nghe lời nói một phía từ người phụ nữ cà chớn kia. Thiệu Tự ngồi lên xe, gọi điện thoại cho trợ lý, bảo cậu ta đi dò hỏi xem buổi tụ hội hôm đó rốt cuộc Nhan Vận đã nói gì, những lời này với anh mà nói mới là quan trọng nhất.
Hiệu suất làm việc của trợ lý siêu cao, còn chưa tới giờ tan tầm buổi chiều, cậu ta đã một năm một mười hội báo tất cả tình huống cho Thiệu Tự: "Thiệu tổng, ngày đó đích xác có người hỏi thăm quan hệ giữa Nhan tiểu thư và ngài."
Tay Thiệu Tự đang ký tên bỗng ngừng lại: "Cô ấy trả lời thế nào?"
Trợ lý dừng một lát, có chút khó khăn nói: "Nhan tiểu thư nói không có quan hệ gì với ngài. Một tiểu thư khác hỏi cô ấy có thể theo đuổi ngài hay không, Nhan tiểu thư tỏ thái độ không sao cả."
Hiện tại cậu ta thật lòng cảm thấy chức vụ trợ lý này quá mức khổ đau, mặc dù làm cộng sự chưa bao lâu, nhưng cậu ta biết Thiệu tổng đang theo đuổi Nhan tiểu thư. Nếu bị người phụ nữ mình theo đuổi tỏ thái độ như vậy ở trường hợp công khai, tin chắc Thiệu tổng sẽ cực kỳ tức giận?
Tay Thiệu Tự đặt trên bàn làm việc siết chặt thành nắm đấm.
Anh thậm chí có thể tưởng tượng lúc nói lời này người phụ nữ kia bất cần như thế nào.
"Tôi đã biết, cậu ra ngoài trước đi."
Chờ trợ lý rời khỏi văn phòng đóng cửa lại, Thiệu Tự lập tức gạt cái cốc trên bàn làm việc xuống.
Tiếng thanh thuý không hề vang lên như dư đoán, trên mặt đất trải thảm dày, cái cốc vẫn y nguyên không hao tổn gì.
Giờ phút này Thiệu Tự nổi giận không phải đến từ một người đàn ông nghe thấy người phụ nữ mình yêu mến kinh thường chẳng thèm ngó ngàng tới mình, mà vì tôn nghiêm đàn ông.
Chỉ có nghĩ tới chuyện sau khi kế hoạch thành công, Nhan Vận sẽ thương tâm muốn chết như thế nào, Nhan Trung Chính sẽ thống khổ không chịu nổi ra sao, tâm tình anh mới chuyển biến tốt đẹp hơn chút ít.
Thiệu Tự lấy một viên kẹo từ trong ngăn kéo ra, đặt vào miệng, vị trái cây lan tràn khắp khoang miệng, hàng lông mày nhíu chặt lúc này mới giãn ra.
Kế hoạch của Thiệu Tự vốn là sẽ không hẹn gặp Nhan Vận một tuần. Bởi vì việc này, anh quyết định kéo dài thời hạn thêm ba ngày.
Tuy rằng không tới mức ảo tưởng cô sẽ tự cảnh tỉnh, nhưng thời gian ba ngày đủ cho anh có thể một lần nữa sửa sang lại cảm xúc.
Đương nhiên Nhan Vận không biết hoạt động tâm lý của Thiệu Tự. Sau khi bước ra từ quán ăn, cô không lập tức trở về Nhan gia ngay, mà một mình đi vào con hẻm nhỏ trong nội thành cũ.
Đây là địa phương nguyên nữ chính cả đời sẽ không bước tới. Thời điểm Nhan Vận xuất hiện ở con hẻm nhỏ, cũng khiến cho không ít người chú ý.
Cách cô ăn mặc vô cùng không phù hợp với nơi này.
Nếu nói về người khiến cô nhớ mong, thì đó chính là bạn thân duy nhất. Không biết trong thế giới tiểu thuyết, người ấy có tồn tại hay không.
Sau khi đi bộ gần năm phút, cô trông thấy một tiệm ăn nhỏ trang hoàng kiểu xưa cũ, không biết tại sao lại nở nụ cười. Thế giới này... đúng là ngoại trừ cô, không cái gì biến mất cả.
Song vậy thì sao chứ, cô chung quy không phải cô quá khứ, mà hoàn toàn biến thành một người khác, không tìm thấy cách trở về, thậm chí tư tâm cũng không có suy nghĩ phải gấp gáp trở về.
Nhớ mong hay không nhớ mong, căn bản không có bất luận ý nghĩa gì. Đúng thời điểm Nhan Vận chuẩn bị xoay người rời đi, một giọng nữ bỗng gọi cô lại: "Cô gái muốn ăn mì sao?"
Nhan Vận nhìn về phía người gọi, còn chưa nói, trên mặt cô đã hiện lên nụ cười: "Ừ."
Mặc dù bà chủ không biết quần áo Nhan Vận thương hiệu gì, nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên, cô ấy đã biết cô không phải người thường, nên hành vi cử chỉ khó tránh khỏi co quắp. Nhìn về phía trong tiệm, cũng cảm thấy không quá sạch sẽ, bà chủ vội vàng rút ra mấy tờ giấy ăn kém chất lượng dùng sức lau sạch bàn ghế.
Trước kia mỗi tháng bét nhất Nhan Vận sẽ ăn ở tiệm này tầm mười lần, nên căn bản không thèm để ý, cô ngồi xuống: "Tôi muốn một phần mì bò, đừng cho hành, hơi cay."
Một bát mì bò rất nhanh đã xong, Nhan Vận nếm thử một miếng, thỏa mãn híp híp mắt. Đây là mì bò ngon nhất cô từng ăn qua, còn không đắt, chỉ mười hai đồng, ở Đế Đô tấc đất tấc vàng, giá cả này thuộc dạng siêu rẻ.
Bà chủ ngồi ở quầy thu ngân, Nhan Vận miệng nhỏ ăn ăn ăn.
"Chị, em sắp khát chết mất." Thời điểm Nhan Vận đang ăn mì, một thanh niên bước vào, một cô gái đi theo phía sau: "Mau lấy hộ em chai nước với. Tiểu Tuệ không thể uống lạnh, chị lấy cho em ấy chai nước khoáng là được."
Nhan Vận ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm mắt với người thanh niên. Đại khái cậu cũng không ngờ tầm này trong tiệm vẫn có khách ghé vào, hơn nữa còn là một người phụ nữ xinh đẹp, lập tức ngây ngẩn cả người.
Cô nhìn về hướng cô gái đi theo phía sau cậu, vừa rồi hai người tay trong tay tiến vào, có thể thấy rõ quan hệ.
Mì Nhan Vận còn chưa ăn hết, cô đã buông tiền rời đi. Sau khi bước ra cùng với tiếng "Hoan nghênh lần sau lại ghé", cô nhìn thoáng qua hai chị em và cả cô gái đáng yêu kia.
Trong thế giới nguyên bản, cậu theo đuổi cô bảy năm. Cô chưa từng gật đầu, bởi vì cô luôn biết, đây không phải người đàn ông cô muốn.
Thế giới hiện tại, Nhan Vận không có tiền lại mang chí hướng rộng lớn đã không còn tồn tại, tất cả đều đã thay đổi. Như vậy cũng tốt, rốt cuộc cậu không cần vì cô mà ảm đạm thương tâm.
Cô không cần thiết phải lưu luyến người quá khứ nữa, bây giờ nên tỉ mỉ hưởng thụ hạnh phúc ngắn ngủi chẳng biết lúc nào sẽ bị thu hồi mới đúng.
Nhan Vận rời khỏi con hẻm nhỏ, chuẩn bị lái xe trở về biệt thự cao cấp, để thoả thích hít hà mùi thơm của nhân dân tệ. Thiệu Tự trùng hợp có một hạng mục dự án trong khu nội thành cũ, kỳ thực nếu Nhan Vận lái xe màu đen, trắng, hay xám, anh căn bản sẽ không chú ý, nhưng mà Nhan Vận lái Porsche màu sắc vô cùng bắt mắt. Giữa dòng xe cộ, anh liếc mắt một là nhận ra ngay, không khỏi tò mò Nhan Vận vào nội thành cũ làm gì?
Xe ngừng ở đầu con hẻm nhỏ, Nhan Vận lên xe thấy tình hình giao thông không tồi, liền nhanh chóng lái xe rời đi.
Cô là sợ kẹt xe, nhưng mà ở trong mắt Thiệu Tự, tư thái vội vàng của cô lại biến thành làm chuyện lén lút.
Thiệu Tự bảo trợ lý xuống xe hỏi thăm xem vừa rồi Nhan Vận đi đâu. Không phải anh quan tâm Nhan Vận, mà do gần đây cô làm một số việc thật sự khiến người ta tò mò.
Nhan Vận chọc người chú ý như vậy, thoáng nghe ngóng một chút liền biết cô vừa ở đâu. Trợ lý quan sát tiệm mì bò phía trước, vẻ mặt ngáo ngơ, đại tiểu thư Nhan gia tới loại địa phương này làm gì?
"Chào cô, xin hỏi vừa rồi có một vị tiểu thư tới đây ăn mì đúng không?" Trợ lý bước vào tiệm mì, bên trong có ba người đang ngồi, trong đó có một người đang ngồi ở quầy thu ngân, không biết là bà chủ hay nhân viên. Thái độ của cậu ta vẫn tính là khiêm tốn: "Dáng dấp rất xinh đẹp."
Câu ta không biết nên miêu tả đặc điểm của Nhan Vận như thế nào. Ở trong mắt thẳng nam, đại khái chỉ có chia thành xinh đẹp hoặc khó coi.
Bà chủ đứng dậy, chần chờ hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì ư?"
Cô ấy không trực tiếp trả lời câu hỏi là có hay không có, tính cảnh giác rất cao. Ai bảo gần đây tin tức phụ nữ bị xâm hại quá nhiều.
"Tiểu thư nhà chúng tôi lạ nước lạ cái, một mình tới đây. Giờ tôi đang có chuyện quan trọng cần tìm cô ấy." Trợ lý cũng coi như thông minh.
Ba người nhớ cách ăn mặc của Nhan Vận ban nãy, gần như lập tức tin tưởng ngay cô là tiểu thư nhà giàu, nhưng bà chủ vẫn không muốn tiết lộ. Nào biết bạn gái em trai nghĩ sao nói vậy, trả lời: "Vừa rồi đúng là có một vị tiểu thư rất xinh đẹp tới đây ăn mì, mới rời đi chưa bao lâu."
Trợ lý gật đầu, cảm kích: "Cảm ơn, cảm ơn."
Dứt lời cậu ta xoay người đi luôn, còn mơ hồ nghe thấy tiếng bà chủ răn dạy cô gái, tựa như đang nhắc nhở không nên nói cho người xa lạ biết hành tung của vị tiểu thư kia.
Đầu trợ lý đầy vạch đen, trông cậu ta thoạt nhìn giống người xấu lắm hở?
Thiệu Tự hoàn tất công việc vừa về đến nhà, trợ lý đã gửi hết thông tin liên quan tới tiệm mì bò kia, tư liệu cực kỳ đầy đủ.
Hiện tại tiệm mì do một đôi chị em kinh doanh: Chị gái chịu trách nhiệm quản lý, em trai là nhân viên công vụ tại một công ty, bình thường thời gian nghỉ ngơi sẽ ở trong tiệm hỗ trợ. Theo lý mà nói, đôi chị em này không có bất kỳ khả năng nào giao thoa với Nhan Vận, nhưng tại sao Nhan Vận lại xuất hiện ở chỗ này?
Khó tránh khỏi khiến người khác suy nghĩ miên man, con chuột dừng ở ảnh chụp cậu em trai, tuổi tác tương xứng với Nhan Vận, diện mạo đẹp trai thanh tú. Thiệu Tự tin rằng trước kia Nhan Vận tuyệt đối đã từng nói chuyện yêu đương, trên tư liệu ghi cô tình sử trống rỗng, chắc cú là do tên tiểu nhân đê tiện Nhan Trung Chính ra tay.
Nếu không cô đến tiệm mì gia đình kia làm gì? Chung quy không thể chỉ vì ăn một bát mì, chuẩn chứ?
Thiệu Tự đánh giá khuôn mặt thanh niên anh tuấn, bỗng nảy lên một suy nghĩ to gan lớn mật: Phải chăng thanh niên này chính là người yêu cũ của Nhan Vận?
Song trên tư liệu thể hiện, thanh niên này đã có bạn gái, còn gặp qua phụ huynh hai bên rồi. Quá khứ cô làm cái gì vậy, xem người yêu cũ và cô gái khác ân ái như thế nào sao?
Thiệu Tự đột nhiên hơi đồng tình với Nhan Vận.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhan Vận: Chắc lão này tốt nghiệp đại học điện ảnh...