Chương 11

Nhan Vận không phải người sợ xấu hổ, không ai phản ứng cô, cô cũng có thể tự tiêu khiển. Chứ đừng nói ở buổi tiệc này không thiếu người muốn lân la qua đây chuyện trò cùng cô.

Trong thế giới tiểu thuyết, Nhan Thị ở Đế Đô thuộc dạng đỉnh chóp, loại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, đến nỗi lúc này có không ít người tới nịnh bợ cô.

Có thể nói nguyên nữ chính là trường hợp đầu thai tại vạch đích điển hình. Nếu cô không yêu Thiệu Tự, ngày ngày trôi qua không biết bung xoã, sảng khoái đến nhường nào.

Hôm nay Lưu Thi Trạch diện váy dài màu đỏ khoét lưng, làn da trắng hơn tuyết, vòng cổ kim cương toả sáng. Nhan Vận ngồi một bên, chỉ cảm thấy quá đông người, dù điều hoà bật khá lạnh, cũng khó tránh khỏi bí bách. Cô bèn đứng dậy đi tới ban công, bên ngoài không có điều hòa, Nhan Vận vừa bước ra còn tưởng rằng mình lạc nhầm vào l*иg hấp. Song vẫn ổn, đủ yên tĩnh, với không có ai lảng vảng qua lại.

Nhan Vận chán chết, cô lôi di động ra chơi, gϊếŧ thời gian. Cô và đám người này vẫn có chút không hợp. Có thể nguyên nữ chính không muốn tiếp xúc quá nhiều với những cô gái đó, nhưng còn cô là do không cách nào dung nhập.

Cô biết, những cô gái đó đều thiệt tình hoan nghênh cô. Nhưng dù hiện tại thân phận của cô đã thay đổi, thì thực tế sâu trong xương tuỷ cô vẫn là người bình thường, giữa các cô không hề có đề tài chung, chẳng thà cô ngồi thẫn thờ một mình cho yên tĩnh.

Chu Gia Nghi vừa đến bữa tiệc đã lia khắp hội trường một vòng, đảo quanh không thấy Nhan Vận đâu. Cô ấy nhíu mày, hỏi cô gái đứng bên cạnh: “Hôm nay Nhan Vận không tới à?”

Người ở đây hoặc nhiều hoặc ít đều biết giữa hai người có xích mích, cô gái bị bắt được, trong lòng đã âm thầm hỏi thăm cả nhà Chu Gia Nghi.

Cô ta không dám đắc tội Nhan Vận, Chu Gia Nghi cũng không phải đèn cạn dầu, bắt mấy người qua đường Ất Giáp như bọn cô phải gánh tai hoạ vô ích quả thực quá bẩn tính.

“Tới, không biết đi đâu, có lẽ đã về rồi.”

Chu Gia Nghi không thích tham gia mấy buổi tiệc kiểu này, giao tình giữa cô ấy và Lưu Thi Trạch cũng không sâu đậm bao nhiêu, chẳng qua nghe đồn Nhan Vận sẽ tham dự, nên cô ấy mới chạy tới. Bây giờ nghe người khác nói có lẽ Nhan Vận đã về rồi, tâm tình Chu Gia Nghi thật sự không vui nổi.

Cô ấy lại đi ra cửa hội trường, hỏi thăm nhân viên lễ tân, sau khi xác nhận Nhan Vận chưa rời khỏi, mới tạm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lưu Thi Trạch tất nhiên cũng chú ý tới Chu Gia Nghi, hôm nay cô ta là chủ tiệc, nếu Chu Gia Nghi dám quấy rối, từ nay về sau cô ta quyết sẽ cắt đứt quan hệ với loại người này.

Chu Gia Nghi chạy vào phòng vệ sinh, không thấy Nhan Vận, nhìn quanh toàn bộ hội trường, thử thăm dò đi đến ban công, đẩy cửa ra, trông thấy Nhan Vận đang vui vẻ thoải mái ngồi tựa trên ghế chơi di động.

Có người qua đây, phản ứng đầu tiên của Nhân Vận chính là ngồi ngay ngắn, nhìn về phía người tới. Cô hơi mờ mịt, người kia là ai, sao chưa từng gặp qua?

Thấy Nhan Vận bày biểu tình vô tội, Chu Gia Nghi càng tăng xông, tốt xấu vẫn nhớ rõ hôm nay là tiệc sinh nhật Lưu Thi Trạch, không thể ở trước mặt nhiều người như vậy làm trò cười. Cô ấy đóng cửa ban công lại, sau đó mới lạnh lùng nói: “Nhan Vận, cô và Thiệu Tự ở bên nhau?”

Người kia là ai nhỉ, dáng vẻ đúng kiểu: Tao tới với ý đồ xấu. Nhan Vận xuyên qua tầm một tháng, nếu quan hệ thật sự tốt, cô không đến mức chưa từng gặp người này, huống chi người này còn dùng giọng điệu và thái độ lồi lõm. Bởi vậy kết luận quan hệ giữa người này và nguyên nữ chính cũng chẳng ra gì. Nhan Vận thoáng liếc cô ấy, không buồn phản ứng, tiếp tục cúi đầu chơi di động.

Kỳ thực trong lòng Chu Gia Nghi đã khẳng định quan hệ giữa Nhan Vận và Thiệu Tự cực gần gũi.

Cô ấy khoanh tay nhìn Nhan Vận: “Cô muốn vờ như chưa từng phát sinh chuyện gì à? Không có cửa đâu. Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không để cho cô được như ý.”

Nhan Vận đột nhiên rất tò mò, sao cô gái này có thể xổ ra mấy câu tràn đầy hơi thở ngu xuẩn mà mặt mày không biến sắc nhỉ?

Lời kịch này chiếu trên phim truyền hình, cũng đủ khiến người ta nổi da gà da vịt rơi đầy đất, tưởng mình là học sinh tiểu học hay gì?

Nhan Vận đứng dậy, Chu Gia Nghi theo bản năng lùi về sau một bước. Cô trông thấy hết, buồn cười không thôi, vòng qua Chu Gia Nghi, đẩy cửa đi vào hội trường.

Tuy rằng không biết rốt cuộc người này và nguyên chủ có ân oán gì, nhưng dưới tình huống cái gì cũng không biết, cô lựa chọn trốn thật xa.

Giữa cơn giận dữ, Chu Gia Nghi chỉ cảm thấy Nhan Vận cố tình ngó lơ mình, tính cách cô ấy vốn nóng nảy, lúc này đã sớm quên mất bản thân đang đứng trên sân nhà người khác, trực tiếp bám theo: “Nhan Vận, cô đứng lại đó cho tôi!”

Giọng cô ấy không tính là nhỏ, ít nhất một vài người đang tán gẫu gần đó đều lục tục yên tĩnh lại, tò mò đánh giá tình hình.

Mọi người không vì bị quấy rầy mà phá hỏng tâm tình, ngược lại còn kỳ vọng hai người có thể thật sự cãi vã, để bọn họ nhân cơ hội hóng biến.

Khoảng thời gian gần đây, chẳng có tin gì sốt dẻo làm người ta phấn chấn cả, quả thực là không có động lực tám phét.

Nhan Vận xoay người lại, cực kỳ mất kiên nhẫn đánh giá Chu Gia Nghi. Cô còn chưa lên tiếng, thọ tinh hôm nay - Lưu Thi Trạch đã chủ động ra giải vây, cô ta xách theo làn váy, cười nói: “Làm gì vậy nha? Gia Nghi, cô xem cô đó, qua đây mà chẳng nói tiếng nào, nãy tôi còn định gọi điện thoại hỏi xem khi nào cô tới đấy.”

Gia Nghi?

Chu Gia Nghi à?

Vậy thì có ý tứ, không ngờ Chu Gia Nghi trông đáng yêu như vậy.

Trong tiểu thuyết miêu tả, Chu Gia Nghi đúng chuẩn mỹ nhân nóng tính, nên thời điểm đọc tiểu thuyết, cô toàn tưởng tượng cô ấy là ngữ tỷ lạnh lùng xinh đẹp. Giờ thì, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo này chính là Chu Gia Nghi?

Cô ấy mặc váy màu vàng quả xoài, làn da có vẻ rất trắng, tóc nhuộm màu trà mật ong, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn đáng yêu. Rõ ràng ngũ quan siêu đáng yêu, nhưng vì giờ phút này cô ấy đang nổi giận, mà trông vô cùng không hài hòa.

Muốn kể nguồn gốc sâu xa giữa Chu Gia Nghi và nguyên nữ chính, thì đúng là một lời khó nói hết.

Khi còn nhỏ, Chu Gia Nghi và nguyên nữ chính là đôi bạn cực kỳ thân thiết, cả hai học chung trường mẫu giáo thường xuyên chia sẻ kẹo và bí mật cho nhau. Kết quả sau khi trưởng thành, Chu Gia Nghi tình đầu chớm nở, chót yêu thầm một thiếu niên, còn chưa kịp tỏ tình, đã nghe tin thiếu niên chủ động thổ lộ với Nhan Vận. Nếu bảo trong lòng cô ấy không ngăn cách chút nào thì đó là điều không có khả năng, dù sao hồi đó cô ấy thực sự siêu siêu thích thiếu niên kia.

Nguyên nữ chính biết Chu Gia Nghi thích thiếu niên, hơn nữa bản thân cô cũng không thích thiếu niên đó, liền quyết đoán cự tuyệt. Nhưng mà thiếu niên dẩm đời công lực ảo tưởng sức mạnh đúng là khiến người khác thán phục, cậu ta cảm thấy bởi vì Chu Gia Nghi, nên nguyên nữ chính mới từ chối.

Đều là con nít ranh mới mười mấy tuổi đầu, căn bản không biết tự khống chế cảm xúc, cậu ta lập tức tìm Chu Gia Nghi, dùng lời lẽ chính đáng từ chối cô ấy, hơn nữa thỉnh cầu cô ấy đừng gây ảnh hưởng tới nguyên nữ chính, đồng thời hy vọng cô ấy có thể chúc phúc cho hai người.

Thời điểm Nhan Vận đọc đến đoạn hồi ức này, còn nghĩ thầm, lúc ấy nội tâm Chu Gia Nghi nhất định là cảm thấy đậu má nó.

Nếu hai thiếu nữ vì một thanh niên dở hơi cám lợn như vậy mà tuyệt giao, vậy tình cảm khó tránh khỏi quá nhạt nhẽo.

Chân chính khiến Chu Gia Nghi chán ghét Nhan Vận là vì một sự kiện khác. Phải nói không hổ danh là nữ chính nhỉ? Ngay cả anh trai cả của Chu Gia Nghi cũng thích nữ chính, độ mấy năm trước, Chu gia sắp xếp cho anh cả Chu xem mắt, anh cả Chu không muốn chấp nhận sự sắp xếp của gia tộc.

Vừa hay Chu Gia Nghi cũng biết tâm tư của anh trai nhà mình, nên định tác hợp cô bạn thân với anh trai, nào ngờ nguyên nữ chính căn bản không có tâm tư này. Trong một lần nguyên nữ chính và anh cả Chu hẹn đi ăn riêng, nguyên nữ chính đã rất thành khẩn uyển chuyển từ chối anh cả Chu.

Anh cả Chu thích nguyên nữ chính đã mấy năm, không thể cùng người mình thích ở bên nhau, thì phải tiếp nhận sự sắp xếp của gia tộc sao?

Đều nói đàn ông ấu trĩ hơn phụ nữ nhiều, lời này quả nhiên không sai. Mặc dù anh cả Chu lớn hơn Nhan Vận mấy tuổi, nhưng hắn vẫn ngớ ngẩn bung lụa một phen, lừa gạt người nhà trốn ra nước ngoài, mấy năm rồi chưa trở lại.

Nhan Vận còn đang mải phân tích mối quan hệ giữa các nhân vật, Chu Gia Nghi đã đi đến trước mặt cô, cười lạnh một tiếng: “Tôi sẽ không để cô ở bên Thiệu Tự.”

“…”

Kỳ thực những người ở đây đều cảm thấy não Chu Gia Nghi có đờm.

Thời điểm đọc tiểu thuyết, Nhan Vận không thể chán ghét nổi nhân vật Chu Gia Nghi này. Tuy rằng cô ấy có không ít khuyết điểm, song trước khi nguyên nữ chính và Thiệu Tự kết hôn, Chu Gia Nghi không biết nghe tiếng gió từ đâu nói Thiệu Tự không có tình cảm gì với nguyên nữ chính, cô ấy lập tức đi tìm nguyên nữ chính, khuyên nguyên nữ chính đừng kết hôn với Thiệu Tự. Khổ nỗi khi đó nguyên nữ chính đã sớm u mê yêu Thiệu Tự chết mê chết mệt, cộng thêm tác phong xưa nay của Chu Gia Nghi, nguyên nữ chính không buồn phản ứng cô ấy.

Sau đấy Chu Gia Nghi luôn cố gắng tìm kiếm chứng cứ chứng minh Thiệu Tự không thật lòng. Có lẽ trong lòng cô gái nhỏ mặt tròn, bạn thân quá khứ vẫn rất quan trọng.

Không biết có phải do Chu Gia Nghi bị ảo giác hay không, chung quy cứ cảm thấy ánh mắt Nhan Vận quan sát mình vô cùng kỳ quái, khiến cô ấy cực kỳ không thoải mái.

Đúng vậy, ánh mắt Nhan Vận giống hệt ánh mắt của phụ huynh... Như đang ngắm đứa trẻ đáng yêu gây sự, bất đắc dĩ lại bao dung.

“Này!” Cả người Chu Gia Nghi mất tự nhiên: “Có nghe thấy gì không hả? Tôi nói tôi sẽ không để cô ở bên Thiệu Tự!”

Thời điểm Thiệu Tự trình diện đúng lúc bắt gặp một màn này, anh đang tìm thời cơ tốt nhất để lên sân khấu. Cơ hội giống kiểu anh hùng cứu mỹ nhân thế này ít càng thêm ít, phải tận dụng triệt để không thể bỏ lỡ.

Nhan Vận không chú ý Thiệu Tự đã đến, cô đánh giá bộ dạng Chu Gia Nghi nóng nảy phát điên, đột nhiên nổi hứng trêu đùa.

Cô nhìn về phía Chu Gia Nghi, dừng một chút, làm bộ tò mò hỏi: “Gia Nghi, cô thích Thiệu Tự hả?”

Chu Gia Nghi chưa từng nghĩ Nhan Vận sẽ phản ứng thế này, còn dùng lời nói thẳng toẹt như vậy.

Cô ấy siết chặt tay thành nắm đấm, trợn to mắt lườm Nhan Vận: “Ồ, ánh mắt tôi không kém vậy đâu.”

Người đứng bên cạnh Thiệu Tự đã chú ý tới anh, khuôn mặt cực kỳ xấu hổ, cảm thấy tiểu thư Chu gia quả nhiên não tàn EQ thấp. Nói năng kiểu này, khác gì hoàn toàn đặc tội đồng thời cả Nhan Thị lẫn Thiệu Thị…

Nhan Vận lại muốn vỗ tay cho Chu Gia Nghi, chuẩn không cần chỉnh. Trong tiểu thuyết có rất nhiều nhân vật nữ có ý với Thiệu Tự, hình như chỉ có mỗi mình Chu Gia Nghi từ mở đầu đến tận chỗ nội dung cô đọc là kiên trì chán ghét Thiệu Tự bất di bất dịch.

Đúng là rất có ánh mắt.

“Vậy cô thích tôi hở?” Nhan Vận nhìn Chu Gia Nghi như gặp sinh vật lạ: “Nếu không tại sao không cho tôi ở bên Thiệu Tự?”

Những người đứng xung quanh đều bị chọc cười, Chu Gia Nghi tức giận muốn tắc thở: “Ai thích cô, đừng tự mình đa tình!”

Nhan Vận vỗ vỗ bả vai Chu Gia Nghi, giọng điệu cực ôn hòa, lại khiến Chu Gia Nghi tức lộn mề: “Vậy xin lỗi nhé, trừ khi cô thích Thiệu Tự, hoặc là thích tôi, bằng không tôi sẽ không tiếp nhận đề nghị này của cô.”

Thiệu Tự quan sát Nhan Vận dùng dăm ba câu đá xoáy giải quyết xong mọi chuyện, đột nhiên cảm thấy mất hết ý nghĩa. Anh nghĩ kỹ đủ loại phương pháp, giờ phút này lại chẳng có đất dụng võ, thật đáng giận.