Trên tinh cầu bỏ đi này, không trung vào ban đêm gần như không nhìn thấy cái gì, không khí trên tinh cầu này ô nhiễm quá nghiêm trọng.
Lúc này Cố Hoài vẫn dùng trạng thái bất định làm bạn bên người ấu tể Alvis một đoạn thời gian, hắn biết mình sớm muộn cũng sẽ rời đi, điều này không liên quan tới ý nguyện của hắn, mà linh hồn của hắn vẫn như cũ bị bài xích.
Cho dù là ở trạng thái tinh thần, Cố Hoài vẫn có thể cảm nhận được đau đớn, điều này là do “quy tắc” ở thế giới này đang bài xích hắn.
“Chúng ta đưa ra một ước hẹn nhé.” Cố Hoài ngồi xổm xuống, hai bàn tay đặt ở đầu gối, cúi đầu nhìn dựng đồng tròn vo của con ấu tể trùng tộc trước mặt hắn.
Alvis
nhẹ nhàng hất cái đuôi mềm mại ở phía sau: “Pi.”
Buổi tối hôm nay Cố Hoài muốn ngắm sao cùng Alvis, vì an toàn cũng chỉ có thể đi ra đến cửa động, nhưng kết quả phát hiện bên ngoài cũng chỉ toàn là bụi, cái gì cũng không nhìn được.
“Chỉ là…. Nếu có một ngày đột nhiên không nhìn thấy em, vậy nhất định không phải là em muốn rời khỏi anh.” Cố Hoài vươn ngón trỏ chọc chọc lên lớp lông mềm mại trên người con ấu tể này, lại cong mắt nói, “ước hẹn là, sau này anh phải tới tinh cầu này tìm em.”
Alvis như là nghe rất nghiêm túc, Cố Hoài vừa nói xong, con ấu tể này liền đem cơ thể toàn lông mềm mại tròn tròn của mình dựa vào tay Cố Hoài.
Mặc dù cũng không thật sự chạm vào được.
“Pi.” Alvis Pi một tiếng, nó không có nghĩ sẽ không thấy Cố Hoài, bởi vì nó sẽ vẫn bảo vệ ở đây, nhưng nó thực đồng ý cùng Cố Hoài làm ước hẹn này, “Pi Pi!”
Tôi sẽ tìm được cậu.
Dựng đồng màu vàng của ấu tể như có ánh sáng, Alvis làm ra hành động đảm bảo và hứa hẹn.
Coi tiếng pi trở thành là ước hẹn của hai bên đã được hoàn thành, Cố Hoài mở to mắt nhìn, rồi mới đứng lên: “Như vậy thì tốt rồi.”
Mặc dù do dự hai giây, nhưng Cố Hoài vẫn đem câu này nói ra.
Cũng có lúc Cố Hoài nghĩ, khi mới bắt đầu Alvis không nhìn thấy hắn thì sẽ tốt hơn. Khi hắn rời đi, mặc kệ là hình thức gì, đều khiến cho Alvis cảm thấy thống khổ.
Hắn luôn khiến Alvis chờ hắn.
Ý thức của hắn có thể không trở lại cơ thể ban đầu, vẫn sẽ ngủ say, chờ đợi như vậy đối với Alvis thật không công bằng và thật tàn nhẫn.
Nhưng Cố Hoài đã rất nhanh nghĩ rõ ràng, mặc kệ không có ước hẹn này, hắn và Alvis trong tương lai vẫn sẽ gặp nhau.
Hơn nữa dưới tình huống đã nhận được tình cảm của đối phương, lại nghĩ Alvis không gặp hắn thì sẽ tốt hơn, ý tưởng này của hắn đối với Alvis là không công bằng.
“Em cũng sẽ cố gắng.” Cố Hoài nhỏ giọng nói.
Cố gắng tìm cách, để đáp lại sự chờ đợi của đối phương.
Bình thường trứng ấu tể trùng tộc cũng không lớn, khi ấu tể sinh ra cũng rất nhanh đem trứng ấu tể ăn xong, mà sau khi ăn xong vỏ trứng, Alvis phải tự mình đi ra ngoài tìm thức ăn.
Chuyện này đối với Alvis cũng không phải khó khăn, lúc trước vì Cố Hoài nó cũng đã làm qua.
Khi Alvis đi ra ngoài tìm kiếm thức ăn, Cố Hoài đều an phận ở trong hang động chờ con ấu tể này trở về.
Hắn theo ra cửa sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu của Alvis, bởi vì cho dù hắn nói mình sẽ không bị thương, sinh vật khác ở bên ngoài không nhìn thấy hắn, Alvis vẫn sẽ cảnh giác xung quanh.
“Đi thôi, em ở trong này chờ anh trở về.” Cố Hoài phải tiễn con ấu tể đi ra ngoài tìm thức ăn này ra cửa hang, lại ngồi xổm xuống dỗ con ấu tể này.
“Pi….” Nhìn Alvis vẫn không quá muốn đi, sau khi nó ăn xong vỏ trứng thì lớp lông tơ trên cái đuôi nhỏ màu xám bạc đã biến mất, lúc này cái đuôi này cũng dùng sức vẫy.
Cố Hoài rất muốn sờ cái đuôi này, hắn cong mắt lại dỗ một câu: “Vài ngày trước không phải cũng như vậy sao?”
Được Cố Hoài dỗ lại dỗ, con ấu tể này cuối cùng đã được dỗ ra cửa động, ánh mắt màu vàng tròn xoe nhìn Cố Hoài: “Pi.”
Nếu Cố Hoài không dỗ như thế, Alvis sẽ canh ở hang động này, sẽ đem nhu cầu thức ăn của mình đẩy đến mức thấp nhất. Sau đó vài ngày sẽ không ăn cái gì, cho tới khi thực không thể không ăn gì mới bằng lòng rời khỏi hang động đi tìm thức ăn.
Sau khi ăn xong vỏ trứng, năng lực chiến đấu của Alvis đã hoàn toàn trên những sinh vật hung mãnh trên tinh cầu này, bởi vậy Cố Hoài không lo lắng cho an toàn của đối phương.
Cố Hoài tuân theo những gì hắn nói, cũng không đi đâu, chỉ ở trong hang động, nhưng tai nạn luôn xảy ra khi mọi người mất cảnh giác—-
Ngoài dần quen thuộc với nỗi đau, một cảm giác đột nhiên giật
mạnh khiến Cố Hoài mở to mắt, không hề cho Cố Hoài cơ hội chống cự, ý thức của hắn dần dần rơi vào bóng đêm.
Rời khỏi hang động tìm thức ăn Alvis luôn dùng tốc độ nhanh nhất trở về, nhưng hôm nay hơi chậm một chút, là bởi vì Alvis mang về cho Cố Hoài một món quà.
Dùng miệng ngậm một đóa hoa, cái đuôi màu xám bạc ở phía sau cũng hơi nâng lên, con ấu tể này đã về tới hang động.
Nhưng khi đi vào bên trong hang động, Alvis không nhìn thấy ai ở trong này.
“Pi, pi pi….” Buông xuống bông hoa đang ngậm trong miệng, cái đuôi phía sau cũng vô thức hạ xuống, con ấu tể trùng tộc này mở to đôi mắt màu vàng của nó kêu to bốn phía.
Nhưng xung quanh không có gì ngoài bóng tối.
Kỳ thật chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy toàn bộ hoàn cảnh, nhưng con ấu tể có cái đuôi màu xám bạc không ngừng tìm kiếm trong hang động mà nó đã phá vỏ sinh ra: “Pi pi!”
Nó ở trong này.
Con ấu tể này phát ra thanh âm nghĩ là để Cố Hoài nghe thấy, có lẽ Cố Hoài nghe thấy thanh âm, sẽ tới đây tìm nó.
Cũng không dám rời khỏi rất xa, bởi vì nó sợ Cố Hoài trở về không tìm thấy nó.
…..
Khi Cố Hoài mất đi ý thức, sau đó lại khôi phục, hắn đang ở trong một không gian rất lạ.
Thế giới hắn đang nhìn thấy hiện giờ chính là “thế giới ý chí.”
Cố Hoài cũng được cho biết, khi hắn ngủ say nhưng vẫn cảm nhận được đau đớn, xác thật đều là bởi vì “quy tắc” đang bài xích hắn.
“Vậy, có cách gì có thể để tôi ở lại không?” đây là vấn đề Cố Hoài quan tâm.
Tôi không có cách thay đổi quy tắc, nhưng thế giới ý chí có thể thừa nhận sự tồn tại của cậu, để cho cậu ở lại, nhưng quy tắc cũng sẽ đồng thời phản bác tôi, nó vẫn như cũ bài xích cậu.
Thanh âm này không hề có một chút tình cảm nào, mỗi từ mỗi câu đều giống như một chương trình đã được thiết lập.
Bời vì có sự thừa nhận của tôi, sự bài xích của quy tắc đối với cậu cũng sẽ giảm đi, sẽ không gây tổn hại đáng kể gì cho cậu, nhưng vẫn sẽ khiến cho cậu cảm thấy đau đớn. và cậu phải chịu sự đau đớn này.
Cho dù như vậy, cậu cũng đồng ý chịu đựng sao?
Ban đầu trùng tộc là không có vương, quả trứng màu trắng dựng dục vương kia ban đầu là một quả trứng chết, không có khả năng sinh ra.
Không có vương trùng tộc giống như thiếu mất một cái gì đó, bọn hắn không hiểu bảo vệ, chỉ biết không ngừng cướp đoạt, mà cho dù chiếm đoạt hay phá hoại bất cứ thứ gì, bọn hắn cũng không cách nào lấp đầy chỗ trống trong lòng, chỗ trống đó rồi sẽ có một ngày ép trùng tộc tới mức cuồng bạo.
Thế giới ý chí vẫn cho rằng đây là lỗi của nó, nó hy vọng Cố Hoài chấp nhận, nhưng nó vẫn hiểu được gần như sẽ không có người đồng ý chấp nhận đau khổ này.
Nhưng lúc này câu trả lời của Cố Hoài rất kiên định: “Được, tôi chấp nhận.”
Lựa chọn của Cố Hoài khiến thế giới ý chí kinh ngạc, vì thế nó đã tiết lộ nhiều hơn một chút.
Linh hồn của cậu đã đi nhầm về quá khứ, quy tắc chắc chắn sẽ đưa ra sửa đổi.
Cố Hoài hơi sửng sốt, sửa đổi ý là gì….
Mặc cho Cố Hoài tự hỏi, trước mặt hắn vẫn hiện ra một hình ảnh.
Bời vì phát hiện không thấy Cố Hoài mà con ấu tể trùng tộc một mực kêu pi pi và đi tìm hắn khắp hang động, bỗng nhiên vì chuyện gì mà dừng chân lại, rồi mới biểu hiện ra tư thái công kích.
Ký ức về Cố Hoài dần dần bị xóa đi dưới sự thay đổi của quy tắc, đối với con ấu tể này mà nói, nó cho dù như thế nào cũng không muốn quên đi, lúc này sức mạnh của Alvis bùng phát.
Dị năng dịch chuyển không gian của nó thức tỉnh, dị năng của nó bạo động đưa nó tới một tinh cầu khác, nhưng điều này cũng không thể ngăn lại sự sửa đổi của quy tắc.
Quy tắc xóa đi kí ức của Alvis, nhưng cũng không thể lau đi toàn bộ, bởi vậy sau khi con ấu tể này tỉnh lại, vẫn như cũ phát ra tiếng kêu như vậy….
“Pi pi.”
Giống như mất đi vật yêu thương quý trọng gì, thế nhưng lại không nhớ ra là cái gì, cảm xúc cáu kỉnh khiến cho con ấu tể này nặng nề vung cái đuôi màu xám bạc ở phía sau của nó.
Càng cảm nhận được trống rỗng, Alvis càng cảm thấy cáu kỉnh và không vui.
“Pi pi!”
Hình như đã từng có người nào đó kêu nó như vậy.
Là người nào…..?
“Hiện giờ mau chóng để tôi trở về.” Cố Hoài đột nhiên thu lại ánh mắt như bị bỏng, rồi mới đưa ra yêu cầu này.
Khi nhìn thấy những biểu hiện của con ấu tể kia, trong nháy mắt Cố Hoài liền hiểu được, Alvis vì sao lại dùng một miếng vài màu đen bịt lại mắt mình.
Cũng là bởi vì hắn.
Thế giới ý chí cũng không từ chối yêu cầu này của Cố Hoài, đây cũng vốn là hy vọng của nó.
Như ý nguyện của cậu.
Vì thế lại trải qua một thời gian ngắn mất đi và phục hồi lại ý thức, linh hồn của Cố Hoài được đưa tới thời gian ban đầu, nhưng thời gian đã hơi bị lệch lạc.
Thời gian này so với lúc thời gian hắn ban đầu ngủ say đã qua hai năm, trong căn phòng này chỉ có một đám Tucker trùng tộc đang canh giữ, cuối cùng Cố Hoài cũng đã tỉnh lại từ trong giấc ngủ.