Nghe thấy ý nghĩa của hoa này, Cố Hoài chớp chớp mắt, lập tức nghĩ rằng lỗ tai mình nghe lầm.
Nhưng kết quả không đúng, vẻ mặt của hắn liền vi diệu chớp mắt.
Người yêu trong sáng.
Cố Hoài nghĩ tới đóa hoa màu trắng bị hắn cắm trong ly thủy tinh kia, đặt ở bên cạnh cửa sổ, không thể không thừa nhận dáng vẻ của hoa xác thật rất phù hợp với ý nghĩa của nó.
Màu sắc của hoa trắng thuần, hình dạng đóa hoa xinh đẹp, hơn nữa cũng không có gai giống như hoa hồng, trông nó rất nhẹ nhàng và mềm mại.
Lúc này Cố Hoài rất nhanh nhìn thoáng qua Alvis ở bên cạnh hắn, vẻ mặt của đối phương cũng không có biểu tình gì, lộ ra hờ hững tự nhiên.
Alvis hình như cho dù như thế nào cũng đều lộ ra vẻ mặt như vậy, cho dù trong lòng tràn ngập ý niệm phá hoại, tàn sát bừa bãi và sự khó chịu khi phải thông khổ chịu đựng, vẻ ngoài của hắn vẫn lộ ra không hề bị ảnh hưởng gì.
Bởi vì nhẫn nại như vậy với hắn đã trở thành thói quen, trước một phút hắn rơi vào tình trạng mất lý trí, gần như không ai phát hiện ra hắn khác thường.
Cố Hoài đương nhiên biết Alvis không biết ý nghĩa của hoa, dù sao ban đầu đối phương còn hỏi hắn hoa là gì, nhưng vấn đề là sau khi hắn nhận hoa, sau đó còn yêu cầu Alvis phải hái hoa giống như đúc, nếu như làm không tốt sẽ bị đối phương cho là mình bị đùa giỡn.
Trên đường không thể thuận tiện giải thích, cho nên Cố Hoài chỉ có nhìn thoáng qua bên cạnh rồi quay đầu về phía trước, mà ở một nơi Cố Hoài nhìn không thấy, hắn cũng không phát hiện ánh mắt lạnh nhạt của Alvis liếc nhìn hoa eleanor ở bên đường, sau đó dừng trên người Cố Hoài.
Người yêu là cái gì, Alvis không phải là không hiểu ý nghĩa của từ này, theo ý nghĩa của từ này, người yêu dùng để chỉ những người đang yêu.
Nhưng Alvis không hiểu rõ tình cảm yêu mến là như thế nào?
So với những chủng tộc có tình cảm phong phú, trùng tộc vốn đã khuyết thiếu tình cảm, mà Alvis đối với việc tình cảm này cũng không hiểu rõ.
Cảm tình sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của lý trí, hắn cũng không cần phải hiểu rõ những thứ này làm gì.
Alvis chỉ cảm thấy, bông hoa thuần trắng kia rất hợp với Cố Hoài.
Trong cảm xúc khẩn trương, quan ngoại giao đưa nhóm Cố Hoài tới một cung điện, tòa cung điện này là chủng tộc bọn hắn dùng để chiêu đãi khách quý, hiện giờ chỉ có trùng tộc vào ở.
“Hoan nghênh ngài tới tinh cầu của chúng ta làm khách, yến hội còn chưa kịp chuẩn bị, nó sẽ được chuẩn bị vào ngày mai, mong ngài thứ lỗi cho.” Quan ngoại giao thấp đầu với Cố Hoài.
Vài phút trước Norm tinh còn bị tinh đạo xâm lược, tinh cầu đang lâm nguy, ai cũng không nghĩ mọi chuyển sẽ xảy ra như vậy.
Phải chiêu đãi khách nhân kiêm ân nhân, yến hội hoan nghênh không thể làm tùy tiện được, nhân viên cấp cao của Norm tinh lúc trước đã khẩn cấp bàn bạc, cảm thấy dời lại vẫn hơn là làm sơ sài.
Dáng vẻ của người Walter vốn là ục ịch, hơn nữa đầu to mình nhỏ, ánh mắt cũng thật to, khiến cho Cố Hoài nghĩ mình đang xem phiên bản q của nhân vật nào đó, có cảm giác đáng yêu.
“Không sao cả.” Cố Hoài gật đầu tỏ vẻ hiểu được.
“Vậy ngài cứ ở nơi này trước, nếu ngài muốn tôi sẽ dần ngài đi thăm thành thị trung tâm của tinh cầu chúng tôi, nếu không ngài cứ nghỉ ngơi ở trong này trước, nếu ngài cần phục vụ gì có thể trực tiếp gọi chúng tôi.” Quan giao tiếp tục cẩn thận nói.
Cố Hoài liếc mắt nhìn bên ngoài, nghĩ nghĩ nói: “không cần người hướng dẫn.”
Ý là muốn tự mình ra ngoài, mà quan ngoại giao ở trước mặt Cố Hoài cũng rất nhanh trả lời: “Được.”
Người Walter cùng rời khỏi cung điện, nói Cố Hoài cần gì chỉ cần trực tiếp liên lạc là được, những trùng tộc khác cũng được sắp xếp tới nơi của mình, có khi là ở phủ đệ bên ngoài cung điện.
Chờ trong phòng không còn người ngoài, Cố Hoài quay đầu đối mặt với Alvis, giải thích với đối phương: “Ý nghĩa của hoa kia…. Kỳ thật tôi cũng không biết, không phải có ý đùa giỡn anh.”
Đùa giỡn?
Alvis hơi cúi đầu, đôi mắt màu vàng không bị bịt mắt che lại cũng rũ xuống, bình tĩnh nhìn mặt Cố Hoài.
“Để lần sau, anh hái hoa khác tặng tôi là được rồi.” Cố Hoài nói tơi đây, đã cố gắng hết sức coi như không có chuyện gì xảy ra.
Khi Alvis tặng hắn hai lần hoa eleanor, mặc dù nói hai bên cũng không biệt ý nghĩa thật sự của nó, nhưng Cố Hoài vẫn muốn che đi hai mắt của mình.
Alvis nghe như vậy, ánh mắt lạnh nhạt không hề chuyện động, hắn dùng thanh âm trầm thấp bình tĩnh nói: “Hoa màu trắng, thực thích hợp.”
Mặc kệ là ý nghĩa gì, dựa vào hình thái bên ngoài của hoa mà nói, Alvis nhận định hoa này rất thích hợp với Cố Hoài.
Cố Hoài tự hỏi trong thời gian ngắn mới hiểu được ý tứ của đối phương, đối phương hình như cũng không để ý ý nghĩa của hoa, chỉ là đơn thuần cảm thấy hoa này thích hợp với hắn.
Nếu đối phương không thèm để ý, cũng không cảm thấy bị đùa bỡn, vậy thì Cố Hoài yên tâm.
Cố Hoài cảm thấy không cần hướng dẫn viên, tự hắn đi nhìn tinh cầu này cũng có thú vị, nhưng hắn ra cửa nhất định sẽ có hộ vệ, ngoại trừ đám Tucker trùng tộc luôn vây quanh hắn, hắn còn phải chọn một cận vệ từ bốn gã quân đoàn trưởng.
Trải qua chuyện Cố Hoài bị hai tên nhân loại bắt đi, đám trùng tộc càng ngày càng bảo vệ Cố Hoài nghiêm ngặt hơn.
Nhưng bọn hắn không muốn Cố Hoài có cảm giác bị trông coi, cho nên hộ vệ đi theo khi ra ngoài cũng không nhiều.
Ví dụ như nói, chọn một trong bốn gã quân đoàn trưởng một người làm cận vệ cho Cố Hoài, kỳ thật ba gã quân đoàn trưởng khác sẽ đi theo ở phía xa.
Làm người đi chọn cũng rất đau đầu, bởi vì mặc kệ là chọn ai, Cố Hoài đều cảm thấy ba người còn lại sẽ thất vọng.
“Vậy thì Alvis đi.” Ánh mắt lướt qua trên người bốn gã quân đoàn trưởng, cuối cùng Cố Hoài vẫn đưa ra lựa chọn của mình.
Nghe thấy đáp án của Cố Hoài, Sidmudo a một tiếng, Aye mặc dù vẻ mặt trầm tĩnh, nhưng lại nhẹ nhàng nhíu mày, mà Capelia lạnh lùng liếc mắt nhìn Alvis.
Đây không phải là vì thất vọng hoặc là cái gì khác, có biểu hiện
như vậy, là bởi vì ba người bọn họ có sự cảnh giác nhất định với Alvis. Nếu là vì Cố Hoài chọn mà có sự thất vọng, bọn hắn nhiều nhất chỉ là mặt không có biểu tình.
Cố Hoài dẫn đám Tucker trùng tộc bước ra cửa, chờ Cố Hoài cách cửa không xa lắm, Capelia ở trong phòng liền lạnh lùng lên tiếng: “Nếu anh bởi vì không khống chế được mà khiến vương bị thương, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Mặc dù nói tình huống gần đây của Alvis đã ổn định, nhưng Capelia không thể bỏ qua phần nguy hiểm tiềm tàng này.
Vẻ mặt Alvis vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng khi Cố Hoài không có mặt, tính công kích trên người hắn liền rõ ràng lộ ra.
Alvis hơi nheo mắt, lúc này hừ nhẹ một tiếng: “Điều kiện tiên quyết là cô có thể làm được.”
Nói như thế xong, Alvis cũng không để ý tới ba người, mặt không có biểu tình gì theo sát Cố Hoài ra cửa.
Không khống chế được.
Những từ này cứ lòng vòng trong lòng Alvis, khiến hắn nhìn thấy thân ảnh Cố Hoài ở đằng trước, lập tức không chọn theo sau mà là đi theo xa xa.
nếu như không khống chế được—- từ nếu như là có sự không chắc chắn, bởi vì hiểu được điều này, Alvis đối với lời của Capelia cũng không phải không để trong lòng.
Nhưng lúc trước Alvis đã đồng ý với Cố Hoài, hắn phải bảo vệ đối phương.
Chấp nhận quan sát sự thay đổi của trùng tộc hằng ngày Thẩm Mục và Hammer cũng tới Norm tinh, bọn hắn được cho tự do hoạt động, thế là lúc này hai người bọn họ nhìn thấy Alvis đi theo ở phía xa xa nhìn chăm chú vào bóng dáng của Cố Hoài.
Nhìn chằm chằm như vậy giống như là bị cái gì đó thu hút muốn tới gần, nhưng lại bởi vì có một chuyện gì đó nên phải giữ khoảng cách.
Khi đi qua hai người, Alvis nện chân mạnh hơn, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc hai người rồi mới đi tiếp.
Hai người bị khí lạnh đè ép khiến cơ thể cứng đờ, Thẩm Mục và Hammer rất rõ ràng, đối phương vẫn nhớ rõ chuyện lúc trước bọn họ làm, đi qua liền thuận tiện cảnh cáo bọn hắn một chút.
Cố Hoài dẫn một đám Tucker trùng tộc ra cửa, đối với cư dân trên Norm tinh nhìn thấy hơn hai mươi con Tucker trùng tộc, đã là tác động không nhỏ.
Tất cả chủng tộc trong tinh tế đều biết, Tucker trùng tộc là tộc đàn hung ác tàn bạo nhất trong trùng tộc, hơn nữa Tucker trùng tộc ở giai cấp thấp dễ dàng bị chọc giận, bởi vậy nhìn thấy cảnh tượng như vậy, phản ứng đầu tiên của những người Walter ở trung tâm thành phố Norm tinh là hơi sợ hãi.
Nhưng đứng ở xa xa quan sát một hồi, cư dân Norm tinh phát hiện, những con Tucker trùng tộc này sẽ không tùy tiện công kích người, chúng nó một đường đi qua cũng không làm tổn thương cái gì. Mặc dù khuyết thiếu trí tuệ, nhưng xác thật là có lý tính bình thường.
Lần này Cố Hoài ra cửa không ngồi trên vai Tucker trùng tộc, hắn bị những Tucker trùng tộc vây ở giữa, mà khi bọn hắn dẫn đàn Tucker trùng tộc đi tới ngã tư trung tâm đình viện, có một người Walter chạy chậm tới chỗ bọn họ.
Người Walter này là một cô bé khoảng hai ba tuổi, người Walter trưởng thành chỉ cao tới nửa thân Cố Hoài, trẻ còn thì không cần phải nói, một đôi chân ngắn chạy vô cùng vất vả.
“Cảm ơn đại trùng trùng.” Cô bé người Walter ngọng nghịu nói, rồi mới ngồi xổm thân mình, đem một vòng hoa nho nhỏ mắc lên cẳng tay sắc bén đang buông xuống của Tucker trùng tộc.
Trùng tộc là ân nhân cứu tinh cầu bọn họ, bởi vì trùng tộc cứu viện, tinh cầu bọn họ mới không bị tinh đạo xâm lược. người lớn trong nhà đã nói với cô gái nhỏ này
như vậy, nhưng người lớn trong nhà cũng không nghĩ tới cô gái nhỏ này sau khi nghe xong sẽ làm ra hành động như vậy.
Nhìn thấy cô bé Walter nhỏ tuổi tiếp cận với Tucker trùng tộc thân hình khổng lồ, những người lớn ở phía xa xa lúc này cũng rất khẩn trương, nhưng hình ảnh tiếp theo lại khiến bọn họ ngây người.
Cẳng tay bị móc một vòng hoa nhỏ nhỏ, con Tucker trùng tộc nghiêng đầu, đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm thân hình nhỏ nhỏ trước mặt, trong cổ họng phát ra tiếng rít nho nhỏ.
Đây là một ấu tể, con Tucker trùng tộc này nghĩ như vậy.
Đám Tucker trùng tộc này chỉ biết yêu thương ấu tể của chúng nó, nhưng đối với những ấu tể khác, thái độ ít nhất đối với người lớn ôn hòa hơn nhiều.
Tucker trùng tộc hình như cũng không tàn bạo như vậy, nhìn thấy một màn trước mắt người Walter không khỏi sinh ra ý tưởng như vậy.
Cố Hoài đi tới trùng tâm đình viện, cái sân ở trung tâm thành thị này là một nhà kính lớn có diện tích rất rộng, có nhiều cây khổng lồ được thiết kế để trở thành tòa nhà cao trót vót, các loại hoa đa dạng xinh đẹp nở rộ, ngoài ra còn có thác nước nhân tạo chảy từ trên xuống.
Sân vườn trung tâm này có thể coi là nơi thu hút nhất ở Norm tinh, Cố Hoài đi vào trong tòa hoa viên, quả nhiên nhìn thấy một khu vực bị nhổ trọc.
Thật sự là “trọc” như trên mặt chữ, cành lá trơ trọi, không hề có một bông hoa.
Cố Hoài
nhìn đám cây cối trọc lóc này, không biết như thế nào, thế nhưng lại muốn cười.
Rõ ràng hiện tại hắn phải có cảm giác gián tiếp phạm tội, dù sao không phải hắn nói phải là hoa giống như đúc, thì những cây này cũng không thảm như vậy.
Bởi vì biết Cố Hoài đi tới đâu, ban đầu đi theo từ xa xa Alvis không phát hiện Cố Hoài nhếch khóe miệng, cuối cùng xuất hiện trước mặt Cố Hoài.
Mà khi hắn tới trước mắt Cố Hoài thấy Cố Hoài nhìn đám cây trọc lóc này nở nụ cười, cái đuôi màu xám bạc phía sau Alvis không khỏi dùng sức vẫy một cái.
Chú ý thấy cái đuôi này vẫy vẫy, Cố Hoài rất nhanh đem khóe miệng ép xuống, rồi mới nói: “Cũng không phải là cười anh.”
Nghĩ là đuôi của Alvis vẫy vẫy là vì không vui, Cố Hoài nhanh chóng giải thích.
Nghe Cố Hoài nói như vậy Alvis không nói chuyện, đuôi hắn sở dĩ động
như vậy, là bởi vì hắn thấy Cố Hoài cười, nên đuôi mới không chịu khống chế mà chuyển động.
Lúc này Cố Hoài mới nhớ tới một việc, lúc trước ở Toussaint tinh có tuyết rơi, hắn đã tặng cho Alvis một bông tuyết, kết quả không nghĩ tới phản ứng của Alvis nghiêm túc như vậy, thế là hắn nói sau này đi tinh cầu khác, sẽ tặng cho đối phương một đóa hoa không tan.
Trong đình viện có một khu vực nhỏ là được hái hoa, Cố Hoài đi qua nhìn nhìn, phát hiện khu vực này đều là hoa eleanor.
Nghĩ rằng du sao Alvis không có để ý tới ý nghĩa của hoa, Cố Hoài liền trực tiếp hái một bông, rồi mới kéo tay Alvis, đem đóa hoa này bỏ vào tay đối phương: “Lúc trước đồng ý đưa cho anh, hoa sẽ không tan.”
Đóa hoa trong tay thực nhẹ, gần như không có sức nặng, Alvis liền không di chuyển những ngón tay, hắn hạ mắt, một lát sau liền hỏi ra một vấn đề: “Vì sao…. Vừa rồi lại chọn tôi?”
Hắn bảo vệ, bản thân sẽ có một phần nguy hiểm tồn tại, mà ba gã quân đoàn khác mỗi người so với hắn đều là lựa chọn tốt hơn.
Cố Hoài nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh nhạt mà người khác không dám nhìn thẳng của Alvis, nhưng trên thực tế ánh mắt màu vàng nhạt này rất xinh đẹp, hắn nhìn vào hai con mắt này nói: “Bởi vì hy vọng anh có càng nhiều thời gian nhìn thế giới này, ở bên cạnh tôi anh cảm thấy yên tĩnh, vậy anh cứ ở bên cạnh tôi nhiều vào là được rồi.”
“….” Alvis trầm mặc không nói.
“Cho tới này thật sự rất vất vả, thật có lỗi khi không xuất hiện sớm hơn.” Mặc dù để đối phương yên ổn cũng không phải nghĩa vụ của mình, nhưng Cố Hoài vẫn cảm thấy, nếu hắn có thể xuất hiện sớm một chút, vậy Alvis không cần nhẫn nhịn chịu khổ lâu như vậy.
Nghe những lời này, Alvis từ từ thong thả thu những ngón tay của mình lại cầm lấy đóa hoa, vì để không làm bông hoa yếu ớt bị thương, hắn cố gắng khống chế sức lực của mình.
Lúc trước phải chịu đựng sự tàn phá và nỗi cáu kỉnh, Alvis nhiều lần cảm thấy, cho dù một ngày nào đó hắn mất đi lý trí cũng không quan trọng.
Đôi khi hắn thậm chí để cho mình mất kiểm soát, khi lí trí biến mất, hắn sẽ không cảm thấy những cáu kỉnh và thống khổ.
Người bình thường không muốn bản thân mình biến thành người điên, cố gắng duy trì lí trí, nhưng Alvis không hiểu rơi vào điên cuồng thì có gì không tốt.
Vì sao còn phải bịt mắt để tiếp tục nhẫn nhịn, Alvis nhìn thanh niên mắt đen ôn nhu trước mắt, hắn bỗng nhiên tìm được đáp án rồi.
Hắn biết chính là vì chờ người này xuất hiện, mới có thể nhẫn nhịn lâu như thế.
Mà sau khi chờ đợi được, hắn không bao giờ để bản thân mình không khống chế được, bởi vì từ giờ khắc này, hắn phải vĩnh viễn bảo vệ đối phương.