Chương 5: Nghe nói ở phương diện kia Kỷ tổng rất kinh người

Ngày này tuy ngắn, nhưng phát sinh rất nhiều sự tình, vừa miễn cưỡng duy trì nhân thiết của nguyên chủ, tránh việc để lộ dấu vết, vừa phải lẩn tránh những nguy hiểm có trong cốt truyện, chừng đó đã làm cho Kỷ Miên Trúc hao hụt tinh thần.

Kỷ Miên Trúc trở lại căn phòng của mình ở tầng ba, nháy mắt đóng lại cửa phòng ngủ, trong đáy mắt hiện ra mỏi mệt, vội vàng rửa mặt rồi nhanh như chớp mà nằm lên chiếc giường lớn. Có lẽ là chống chịu tới cực hạn, những tính toán vừa mới nổi lên trong đầu, mí mắt của Kỷ Miên Trúc liền đánh vào nhau, lâm vào ngủ say.

Trong giấc mộng tựa hồ cũng không an ổn.

Kỷ Miên Trúc gặp một quỷ vương với bộ dạng hung thần ác sát nguyên chủ cầm roi da không ngừng quất vào vai chính thụ, trông bộ dáng còn vô cùng đáng thương, nhưng mà vai chính chung quy vẫn là vai chính, Giang Liễm kiên cường chịu sự tra tấn của nguyên củ, cảnh tượng vừa chuyển, Giang Liễm liền biến thành một người đàn ông cường tráng cầm một cái roi da thật lớn, quất đánh vào nguyên chủ khiến cho nguyên chủ không ngừng kêu la.

Nguyên chủ bị đánh đến mức xoay vòng vòng như con quay, vừa kêu la thảm thiết vừa mắng. Cảnh tượng thê thảm nhưng cũng rất buồn cười, Kỷ Miên Trúc trong mộng không khỏi cười lên một tiếng. Nhưng mà trong chốc lát, hắn liền cười không nỗi, bởi vì gương mặt kia của nguyên chủ giống hắn như đúc.

Cùng lúc đó, ba người bọn họ như phát hiện ra một hiện tượng kỳ dị, không hẹn mà giương mắt nhìn lại đây, sau đó liền như buông xuống ân oán mà cùng đuổi theo Kỷ Miên Trúc vừa đánh vừa gϊếŧ.

Hắn trốn, bọn họ đuổi, hắn có chạy đằng trời.

Kỷ Miên Trúc bị đuổi bắt đến mức phát giận, xoay người vén tay áo, một chân đá bay bọn họ, cứu lấy giấc ngủ thập phần kỳ dị của mình. Ước chừng là mấy cú đá đó của hắn có tác dụng, sau nửa đêm, hắn liền lâm vào giấc ngủ sâu, ngọt ngào không hề mộng mị, mười phần vui sướиɠ.

Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua bức màn chiếu thẳng vào mắt, Kỷ Miên Trúc tuy rằng là người xuyên sách nhưng cũng không bỏ được thói quen dậy sớm, thành công mà đem mình đánh thức.

Hắn mở mắt, xốc chăn ngồi dậy, trong đầu một trận thanh tỉnh,

Kỷ Miên Trúc nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn trong giấc mơ tối hôm qua, chi tiết rõ ràng trước mắt, giống như xảy ra trong hiện thực, không nhịn được nhướng mày.

Chẳng lẽ đây là cốt truyện cho hắn gợi ý sao?

Có lẽ là vậy đi!

Người coi như ngủ một giấc mà ngộ đạo - Kỷ Miên Trúc vô cùng cao hứng bước xuống giường đi rửa mặt, chuẩn bị một tinh thần thép mà nghênh đón cốt truyện máu chó này, cần phải vứt bỏ sự cố chấp, chuyên tâm vào sự nghiệp, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, vì vai chính thụ mà lót đường, nhiệt tình hưởng ứng lời kêu gọi của cốt truyện đại thần, khai sáng thế kỷ mới cho những người xuyên thư mới được.

Người trong gương ánh mắt sáng ngời, đẹp trai đến kinh người, chỉ là thiếu đi nét buồn bực quanh năm của nguyên chủ, nhiều thêm vài phần thanh quý, đây chính là bộ dáng của hắn. Kỷ Miên Trúc lấy khăn bông xoa xoa mặt, quay người ra cửa, tính toán sáng sớm vì vai chính thụ cấp một phần ấm áp.

Nhưng mà mới vừa xoay người ra cửa liền gặp quản gia đang lên lầu. Quản gia không kịp chuẩn bị mà nhìn thấy Kỷ Miên Trúc, hơi sửng sốt.”Thiếu gia hôm nay sao dậy sớm như vậy?”

Sắc mặt của Kỷ Miên Trúc không đổi.

“Tối hôm qua ngủ ngon”

Quản gia không có nghi ngờ lời hắn nói, sau đó nhìn Kỷ Miên Trúc mà cười cười. “Phòng bếp đang chuẩn bị bữa sáng, chờ một chút là tốt rồi, thiếu gia có thể ở phòng khách chờ một chút”

Kỷ Miên Trúc gật gật đầu.

Quản gia thấy thế cũng không hề nói cái gì, lướt qua Kỷ Miên Trúc đi vào phòng ngủ, giúp hắn thu dọn lại phòng.

Kỷ Miên Trúc cất bước, theo lời nói của quản gia, xuống lầu rồi tới phòng khách, ngồi ở sopha mềm mại mà đọc báo. Báo hắn đọc vẫn là bản tin tài chính, khắp nơi đều là hơi thở của người có tiền, Kỷ Miên Trúc đối với những cái này thập phần quen thuộc, xem đến nhập tâm, nhân tiện tìm hiểu thị trường tài chính của thế giới này một chút.

Nhìn tên xí nghiệp nước ngoài chuẩn bị du nhập vào thị trường trong nước đề ở mặt thứ nhất của tờ báo, không biết vì sao mà hắn cảm thấy rất quen thuộc. Cảm giác quen thuộc này không hiểu vì đâu mà có, Kỷ Miên Trúc cẩn thận suy nghĩ một chút nhưng không thu được cái gì. Lại đem tờ báo nhìn một lần, vẫn là không phát hiện điều gì đặc biệt, lúc này mới từ bỏ, trong lòng âm thầm ghi nhớ, tính toán để suy ngẫm lại sau.

Sau đó Kỷ Miên Trúc lại bắt đầu cân nhắc tới chuyện với Giang Liễm, nhắc tào tháo tào tháo tới, vừa dời ánh mắt từ tờ báo ra liền đυ.ng ngay thân ảnh của Giang Liễm.

Giang Liễm mặc một bộ quần áo rất vừa người, từ trên xuống dưới rất chỉnh tề, càng tôn lên dáng người đĩnh đạc cùng dung mạo xuất sắc, không bị kiện áo ngủ cùng áo dài tắm ảnh hưởng, khí chất của hắn cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất, trở nên thập phần lạnh lẽo, cùng hắn vừa xứng, như là gió sớm thôi trên bờ sông, mang theo một tia ướŧ áŧ.

Kỷ Miên Trúc thưởng thức một phen, trong lòng cảm thán quản gia làm việc hiệu suất cực cao, hắn vừa mới đề ra tối hôm qua, hôm nay Giang Liễm đã được mặc một bộ quần áo bình thường.

Kỷ Miên Trúc rất vui mừng.

Ta ra lệnh người đi làm, chúng ta đều có tương lai tươi sáng.

“Lại đây ngồi đi, chờ một lát nữa là có thể ăn cơm.”

Kỷ Miên Trúc cười tủm tỉm nói.

Giang Liễm nghe vậy liền mím môi, bước chân cũng ngừng trong chớp mắt. Hắn đối với sự chuyển biến rõ ràng của Kỷ Miên Trúc so với tối hôm qua có chút mù mờ, tránh đi ánh mắt như người cha từ ái, do dự ngồi xuống ở bên người hắn, chỉ là ở giữa hai người vẫn có một khoảng cách to, như là một ranh giới không thể xâm phạm.

Trong chớp mắt ngồi xuống, Giang Liễm chú ý tờ báo đang mở ra đặt trên bàn trà, ánh mắt không cấm mà đảo đảo, dừng một chút, sau đó không dấu vết mà rời đi, như là chưa từng thấy bất cứ điều gì.

Kỷ Miên Trúc không chú ý tới động tác nhỏ này của hắn, đầu óc còn đang hồi tưởng lại những chi tiết quan trọng trong cốt truyện có quan hệ với Giang Liễm. Mà Giang Liễm bên cạnh hắn, ánh mắt cũng dần rơi trên người đối diện, giống tối hôm qua như có như không mà đánh giá, trong lòng tột cùng nghĩ cái gì thì chỉ có mình Giang Liễm mới biết.

Trong nháy mắt phòng bếp đã chuẩn bị tốt cơm sáng, quản gia giúp người hầu đem cơm nóng hầm hập bưng ra bàn ăn. Kỷ Miên Trúc nghĩ đó sẽ là một phần cơm Tây xoa hoa nhưng ngược lại, cơm sáng tại Kỷ gia vẫn theo kiểu Trung Quốc, bánh bao nhỏ sữa đậu nành trứng chiên cái gì đều có, mùi hương tỏa ra bốn phía, rất bình dân, làm người xem muốn ăn gấp bội. Tuy Kỷ Miên Trúc làm tổng tài lâu năm, nhưng vẫn thích đồ ăn Trung Quốc hơn, cơm sáng như thế này làm hắn thập phần vừa ý.

Hắn vừa mới cầm lấy chiếc đũa, liền thấy quản gia cũng đồng dạng đồ ăn để ở trước người Giang Liễm, hắn nghĩ tới cái gì đó, vội vàng khụ một tiếng.

Quản gia cùng Giang Liễm đồng thời nhìn qua, chẳng qua một cái kinh ngạc một cái sâu thẳm, Kỷ Miên Trúc không chút hoang mang, đem phần trứng chiên trước mặt Giang Liễm lấy đi.

“Giang Liễm không thích ăn trứng chiên, lần sau chú ý một chút.”

Nói rồi Kỷ Miên Trúc đem đồ ăn khác hướng tới Giang Liễm, ý đồ thực rõ ràng. Này ân cần hỏi hang tỉ mỉ, chăm lo đến từng chi tiết, hắn có thể kéo thêm một phần hảo cảm đi? Kỷ Miên Trúc mỹ tư tư nghĩ, còn trộm liếc nhìn người bên cạnh, thấy Giang Liễm ngốc lăng mà nhìn đĩa trứng chiên bị đem đi, hắng càng thêm vui vẻ.

Ân, xem ra là có hiệu quả.

Mọi việc đều cần phải chú ý, trình tự mà đến, Kỷ Miên Trúc thấy chính mình thao tác này có tác dụng phi thường nhanh, liền lập tức thu tay lại, làm cho Giang Liễm cảm nhận một chút, còn lại chính hắn không nhanh không chậm mà ăn cơm.

Quản gia đứng bên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhìn trước mắt một người nói một người nghe, khóe mắt đều cười ra nếp nhăn. Thiếu gia quan tâm người ta như vậy, xem ra Giang Liễm này đối với thiếu gia có ý nghĩa không giống người bình thường a.

Quản gia nghĩ như vậy, yên lặng mà lui ra, đem không gian nhường lại cho hai người bọn họ.

Hai người ăn cơm đến phi thường ăn ý, một câu dư thừa cũng không nói qua. Kỷ Miên Trúc là người dụng tâm kín đáo, còn lại Giang Liễm thì địch bất động ta cũng không động, mười phần vững vàng.

“Ăn no chưa? Bí thư Tống đang chờ ở bên ngoài.”. Kỷ Miên Trúc ưu nhã mà xoa xoa miệng, tay chống cằm mà nhìn Giang Liễm, ánh mắt nhu hòa hết sức có thể.”Chưa xong cũng không quan hệ, ta chờ ngươi, không vội.”

Đối đãi tiểu đáng thương phải ra bộ dáng đối đãi với tiểu đáng thương, loại người cố chấp như nguyên chủ trăm triệu lần không thể thực hiện được. Tuy nói tối hôm qua quá mức kích động nhất thời lanh mồm lanh miệng nói muốn Giang Liễm cùng hắn tăng ca, nhưng thực tế hắn không dám thực sự làm như vậy, nhiều lắm là theo tổng tài hắn làm việc mà nghỉ ngơi thôi.

Huống hồ, Giang Liễm tiến Kỷ thị hắn cũng có dụng ý.

Kỷ Miên Trúc tiếp tục đánh ánh mắt nhu tình tới chỗ Giang Liễm.

Đại khái là cảm giác tồn tại của hắn thập phần lớn, tốc độ ăn cơm của Giang Liễm cũng chậm lại, không được tự nhiên. Cho dù cơm sáng toàn thức ăn mỹ vị, nhưng đối với như có như không liếc mắt đưa tình tầm mắt, hắn làm thế nào cũng ăn không vô nữa. Giang Liễm nhẹ nhàng buông đũa, trầm mặc xoa miệng, nói câu đầu tiên từ sáng đến giờ.

“...Ta xong rồi, đi thôi.”

Kỷ Miên Trúc nghe vậy đứng lên, mang theo Giang Liễm ra ngoài biệt thự.

Bên ngoài dừng một chiếc xe hơi màu đen, rất có phong cách của nguyên chủ, mà Tống Nham đứng bên cạnh, nhìn dáng vẻ đã đợi chờ một đoạn thời gian. Tống Nham không hổ là thư ký được lựa chọn kỹ lưỡng trong hàng vạn người, hiệu suất làm việc cực kỳ cao, nhìn hai người đi ra cửa liền tự giác mà kéo ra cửa xe, đợi hai người vào trong rồi mới đi tới ghế lái. Toàn bộ hành trình đều không nói ra một câu vô nghĩa, lưu loát giỏi giang.

Kỷ Miên Trúc điều chỉnh tư thế một chút, làm cho mình càng thêm thoải mái.

Kết cục của Tống Nham là gì nhỉ?

Nga, bởi vì lúc sau nguyên chủ quá mức rác rưởi, hắn từ trung khuyển của nguyên chủ lắc mình một cái trở thành trung khuyển của vai chính thụ, trở thành ác lang.

…Cam!

Kỷ Miên Trúc mỉm cười nhìn phía bên ngoài cửa sổ xe, che giấu biểu tình bi thương.

Ngồi bên kia Giang Liễm ban đầu là nhắm mắt, nhưng bị động tác của Kỷ Miên Trúc hấp dẫn tầm mắt, không tự giác mà nhìn qua. Đại khái là xuất phát từ tư thế nghiêng đầu của đối phương, nên ánh mắt của Giang Liễm không hề che giấu, từ sườn mặt cực đẹp của Kỷ Miên Trúc, đến đôi tay giao lại thập phần quy củ. Ánh mắt chuyên chú, chính hắn cũng không nhận ra trong mắt mình có một tia nghiêm túc.

Kỷ thị là một thương nghiệp đỉnh cấp ở Vân Thành, công ty tự nhiên cũng thuộc hàng nhất, nằm ở vị trí tấc đất tấc vàng, cao ngất trong mây, người thường mấy đời dốc sức cũng không đạt được.

Siêu xe vững vàng mà dừng trước Kỷ thị.

Trung khuyển Tống bí thư mới kéo cửa xe, cho Kỷ Miên Trúc và Giang Liễm hướng xuống dưới.

Hiện tại tầm 9h sáng, đúng giờ cao tầm, trước cửa có không ít nhân viên nhanh chân đi vào, thần sắc nôn nóng vội vàng. Nên khi Kỷ Miên Trúc tiến vào sảnh lớn, trong khoảnh khắc liền thành tiêu điểm của mọi người, nhân viên sôi nổi chào hỏi, trong nhất thời câu” Chào tổng tài buổi sớm” không ngừng vang bên tai.

Kỷ Miên Trúc vác mác tổng tài, cao lãnh mà gật đầu ứng thanh, theo sau là một câu “Vất vả”. thể hiện quan tâm của hắn với nhân viên của mình, đi phía sau là Giang Liễm, hai người cùng tiến vào thang máy chuyên dụng.

Thấy Kỷ Miên Trúc vừa mới rời đi, bên này nhân viên bắt đầu bát quái, suy đoán địa vị của người đi sau tổng tài nhà mình, địa vị như thế nào mới có thể cùng Kỷ tổng đi vào thang máy chuyên dụng.

Nhưng nói một hồi , đề tài liền chuyển tới chiến tích kinh người của Kỷ tổng ở Mê Điệt.

Giao tiếp của giới thượng lưu là một vòng tròn. Ra vào Mê Điệt đều là những phú nhị đại, ngày đó nhóm phú nhị đại quá mức hoảng sợ, đem những chứng kiến của mình ở ngoài phòng Kỷ Miên Trúc kể cho bằng hữu, người nhà của mình nghe, lời nói đều có nhiều ít khuếch đại, mà người nhà với những bằng hữu của họ trong lúc lơ đãng đều truyền cho người khác. Nhân viên của Kỷ thị có vòng giao tiếp không nhỏ, không biết ai ngẫu nhiên nghe được mấy lời bát quái này, liền như vậy mà truyền đi xa, cơ hồ toàn bộ Kỷ thị đều biết chuyện này.

Bọn họ đồn rằng Kỷ tổng một đêm bảy lần, kéo dài mà còn không thở dốc, làm đến ba nam hai tử kia đều than la oai oái, đến cách âm của Mê Điệt đều ngăn không được, quanh quẩn ở hành lang.

Cái này cũng chưa tính cái gì, Kỷ tổng bọn họ trở ra giống như không có việc gì, trái lại là ba nam hài tử kia, một người tái một người thảm. Gương mặt phiếm hồng hai mắt mê ly cùng với cái trán đổ không ít mồ hôi, nghe nói sau khi Kỷ tổng rời đi bọn họ liền xụi lơ nằm trên đất, mềm mại vô lực, còn có một người liền che cái bụng nhỏ, bước đi khập khiễng, đến mức cần phải có người đỡ đi.

Cảnh tượng này làm cho người ta có ấn tượng cực sâu, hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì, bọn họ đều lắc đầu ngậm miệng không nói nửa lời, bộ dáng giống như bị lăn lộn đến tàn nhẫn.

Nói tới chuyện này nhóm nhân viên đều nâng lên tinh thần, liền đi làm cũng không tiêu rớt sự nhiệt tình của bọn họ, khe khẽ mà tiếp tục thảo luận.

“....Tuyệt, ta cũng mới vừa biết được, phương diện kia của Kỷ tổng lại lợi hại đến như vậy sao? Bình thường ta xem bộ dáng âm u của Kỷ tổng liền cảm thấy sợ hãi.”

Một người nuốt nước miếng, nhưng vẫn không làm cho nàng mất đi sự tò mò.

“Kỷ tổng thật là một nam nhân kiêu ngạo!” Không chút nào che giấu sự hâm mộ nhiệt tình.

“Ai, cái ngươi nói xem người thanh niên đi phía sau Kỷ tổng có phải là tiểu tình nhân mới của Kỷ tổng không?”

“Ta xem rất có khả năng đi!”

Trung khuyển Tống bí thư vừa mới đỗ xe vội vã đi tới, không kịp phòng ngừa mà nghe thấy chiến công vĩ đại của sếp nhà mình:”...”