Trương Doanh nuốt nước miếng, ánh mắt không dám nhìn Giang Liễm, hiện tại hắn cảm thấy mình căn bản không thể nhìn thấu đối phương.
Không khí nhất thời trầm trọng lên, hơi thở áp lực trên người Giang Liễm không hề thu liễm, nặng nề áp vào khiến cho Trương Doanh có điểm không thở nổi.
Hắn do dự mà há mồm, nghĩ đi ra ngoài hít thở không khí.
Lời này chung quy vẫn chưa được nói ra, bởi vì bên ngoài đột nhiên truyền ra một trận ồn ào, xen lẫn trong đó mơ hồ nghe được hai tiếng “ Kỷ tổng”
Lúc này Giang Liễm đứng nửa ngày mới chịu vén lên mi mắt.
Hắn nhìn nhìn nửa chai rượu trong tay, ngay sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ của Trương Doanh mà hung hăng rạch tay mình. Trong không khí mơ hồ có tiếng pha lê bén nhọn cứa vào da thịt, làm người ê răng, ngay sau đó là mùi máu nồng nặc truyền đến.
Giang Liễm mặt vô biểu tình mà nắm chặt tay, máu đỏ thẫm tùy ý từ lòng bàn tay chảy ra, sau đó chảy qua khe hở ngón tay, thành từng giọt rơi xuống mặt đất.
Trương Doanh xem đến nhe răng nhếch miệng, trợn mắt há hốc mồm.
Cùng với thanh âm của chai rượu tùy ý bị ném trên đất, cửa phòng rốt cuộc cũng mở a.
Ngoài cửa là Kỷ Miên Trúc với dáng vẻ vội vàng, đi phía sau còn có thêm mấy người bảo an.
Kỷ Miên Trúc vừa vào cửa, liền lập tức chú ý tới sự hỗn độn trong phòng. Bàn trà đã lệch khỏi vị trí, xiêu xiêu vẹo vẹo, như mới trải qua va chạm kịch liệt, rượu vẫn còn đang tí tách chảy xuống bàn trà. Phía trước bàn có một nam nhân đang ngồi chật vật, quần áo bất chính, ngực phập phồng, thoạt nhìn rất dữ tợn xấu xí.
Bên người hắn toàn là mảnh vỡ thủy tinh, ánh đèn bên trên chiếu xuống làm những mảnh nhỏ lấp lánh quang mang, làm người không dám nhìn thẳng. Kỷ Miên Trúc híp híp mắt, tiếp tục quan sát. Lại đi tới trước, còn có nửa chai rượu đang nằm lăn lóc trên sàn nhà, chỗ vỡ còn bị dính máu, xem màu sắc, hình như vừa mới bị dính lên.
Như là bị vũng máu kia đâm vào mắt, lòng Kỷ Miên Trúc cả kinh, nháy mắt nhớ tới nguyên nhân chính mình cuống quýt chạy tới đây, ánh mắt trở nên nôn nóng tìm khắp phòng, rốt cuộc mới phát hiện ra Giang Liễm.
Giang Liễm hiện đang trầm mặc đứng bên kia, khuôn mặt hợp với bóng ma nhìn không rõ lắm, nhưng một bàn tay rũ bên người bị thân thể ngăn trở, nhìn có chút mất tự nhiên. Lúc này lỗ tai Kỷ Miên Trúc rốt cuộc cũng nghe được âm thanh khác thường trong phòng, ngoại trừ tiếng hít thở của mọi người thì có có một âm thanh rất nhỏ, như là nước bị nhỏ giọt, tí tách tí tách, thong thả lại rõ ràng.
Kỷ Miên Trúc không để ý, tưởng âm thanh của rượu bị đổ trên bàn trà, hắn sốt ruột hướng Giang Liễm đi tới.
“Ngươi như thế nào…”
Theo khoảng cách ngày cần gần, Kỷ Miên Trúc mới chú ý bên chân Giang Liễm có chút ướt, hơn nữa đầu ngón tay phải của hắn dường như cũng đang chảy cái gì. Kỷ Miên Trúc chăm chú nhìn kỹ, rốt cuộc dưới ánh sáng của đèn phòng, mới nhìn rõ màu đỏ cực kỳ bắt mắt của vệt nước kia.
Nam nhân quần áo bất chính ngồi bên bàn trà, khắp nơi đều có rượu và mấy mảnh thủy tinh nhỏ, còn có nửa chai rượu dính máu cùng với cánh tay bị thương của Giang Liễm.
Trong đầu Kỷ Miên Trúc tự động đem những chuyện này liên hệ lại với nhau, dần dần hình thành một hình ảnh rõ ràng, cái này làm cho hắn mở to mắt, đầu óc bị rượu làm cho choáng váng thoáng chốc tỉnh táo lại.
Giống như bị gáo nước lạnh tưới ngay vào đầu, Kỷ Miên Trúc thất thố mà chạy về phía Giang Liễm, run rẩy kéo người cẩn thận xem xét.
Quần áo GIang Liễm vẫn tương đối chỉnh tề, không có dấu vết bị thô bạo xé rách, chỉ là bị dính chút rượu cùng với một chút máu, thể hiện rằng căn phòng này vừa mới trải qua một trận ác chiến.
Đặc biệt là bàn tay bị Giang Liễm giấu sau người.
Hầu kết Kỷ Miên Trúc lăn lăn, cảm xúc mãnh liệt dồn nén trong ngực, cơ hồ làm cho hắn không phát ra được âm thanh, hơn nửa ngày, Kỷ Miên Trúc mới từ trong cổ họng cất tiếng khàn khàn:
“Thực xin lỗi…”
Hắn nên sớm dự đoán được mới phải.
Giang Liễm trong nguyên tác chỉ là một tiểu đáng thương, thân cô thế cô, còn có thể chất hấp dẫn ong bướm kỳ quái, tùy tiện đi đường liền có thể bị người khi dễ, hắn như thế nào có thể mặc kệ đối phương rời khỏi tầm mắt của mình? Huống chi nơi đây là nơi vô cùng hỗn tạp, kích phát cốt truyện cẩu huyết trong nguyên tác.
Này chẳng phải là bia ngắm sống hay sao?
Chính mình có thể căn cứ cốt truyện để dự đoán chuyện của Ngụy Vân Khoan, vì cái gì liền không tự hỏi thêm một chút, cốt truyện người xuống tay với Giang Liễm không chỉ có một người? Huống hồ, trong nguyên tác cũng có viết một đoạn như vậy. Lúc ấy ở Mê Điệt, nguyên chủ cùng Ngụy Vân Khoan vẫn đang trò chuyện thật vui, đối với Giang Liễm lại không cho chút tôn nghiêm, tiểu đáng thương bất kham chịu đựng cứ thế chạy ra ngoài, kết quả là gặp người rắp tâm gây rốt, dùng hết sức mới thoát được, trên người đâu đâu cũng là vết thương.
Này với cảnh tượng trước mắt giống nhau như đúc.
Ban đầu Kỷ Miên Trúc chỉ đơn giản nghĩ rằng để Giang Liễm ở bên cạnh hắn, có sự che chở của mình thì GIang Liễm sẽ không xảy ra chuyện, nhưng lại xem nhẹ mà uống rượu, đầu óc không mấy thanh tỉnh, mơ mơ màng màng thả Giang Liễm ra ngoài một mình, kết quả liền tao ngộ với cốt truyện máu chó này.
Đáy lòng Kỷ Miên Trúc tự trách, hắn kéo lấy tay Giang Liễm ra coi, ánh mắt chạm đến màu máu đỏ thẫm trên cổ tay áo Giang Liễm cùng với máu thịt đầm đài ở lòng bàn tay, nhịn không được mà đỏ hốc mắt.
“Thực xin lỗi, ta tới chậm, đều do ta…”
Kỷ Miên Trúc lôi kéo tay Giang Liễm có chút run, nhưng vẫn nỗ lực duy trì sự trấn đinh. Chính vì miệng vết thương trông quá mức dọa người, Kỷ Miên Trúc không dám động vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn, bởi vậy càng thêm sốt ruột.
Có lẽ bị cảm xúc ảnh hưởng, đuôi mắt của Kỷ Miên Trúc nhiễm phải một mạt hồng hồng, cảnh này khiến cho mắt phượng của hắn càng thêm xinh đẹp, dưới tác dụng của chất cồn còn chưa tan hết, đôi mắt kia lại như bị dính một màn sương mù, làm Kỷ Miên Trúc thoạt nhìn như khổ sở tới mức muốn khóc.
“Ta không có việc gì, không trách ngươi.”
Giang Liễm nhìn Kỷ Miên Trúc đang khẩn trương cầm lấy bàn tay mình, rồi hắn lại nhìn thoáng qua chỗ máu thịt đầm đìa kia, trong mắt không chút cảm tình, giống như vết thương này không phải trên người hắn. Giang Liễm chỉ không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Kỷ Miên Trúc, tinh tế thưởng thức biểu tình của người trước mắt, đáy mắt hắc trầm cũng mang theo si mê không phát hiện được, thậm chí lẫn trong đó còn có một tia sung sướиɠ.
Giống như biểu tình hiện giờ của Kỷ Miên Trúc là một món điểm tâm cực kỳ ngon lành với hắn.
Kỷ Miên Trúc vừa nghe, tức khắc liền bị đau lòng, càng đau lòng bao nhiêu thì còn tức giận bấy nhiêu, hắn quay đầu nhìn đầu sỏ gây tội đang ngồi dựa bên bàn trà, sau trong mắt có vài phần lãnh lẽo.
Bị trận thế trước mắt này dọa đến, người trong suốt nãy giờ vẫn không hề nhúc nhích - Trương Doanh thình lình đối diện với tầm mắt của Kỷ Miên Trúc, hắn bất giác run lên, liều mạng cúi đầu.
Thanh danh Kỷ Miên Trúc ở Vân Thành hắn đương nhiên biết đến rõ ràng.
Lúc trước tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não hắn cũng chỉ dám nói mấy câu khinh nhờn kia ở sau lưng. Liền cho hắn ăn gan hùm mật gấu hắn cũng không dám ở trước mắt Kỷ Miên Trúc khua môi múa mép. Cho hắn tám cái mạng cũng chẳng đủ để Kỷ Miên Trúc thu thập hắn.
Nghĩ như vậy, trong lòng Trương Doanh vừa hối hận lại vừa sợ hãi, hắn co rúm lại, nỗ lực hạ thấp sự tồn tại của mình.
Trùng hợp giám đốc Mê Điệt cũng có mặt ở đây, Kỷ Miên Trúc mạnh mẽ áp xuống tức giận trong lòng, yên lặng nhớ kỹ. Kỷ Miên Trúc quay đầu cau mày phân phó:” Sự trình phát sinh nơi này trước mắt ta không truy cứu, chờ lát nữa lại xử lý sau. Người của ta bị thương, Mê Điệt hẳn phải có bác sĩ đi, ông kêu người tới đây, mang theo hòm thuốc, nhanh lên một chút.”
Phương giám đốc vừa tới liền bị hạ mệnh lệnh. Ông thô sơ giản lược quét mắt một cái khắp phòng, trong lòng cũng đã minh bạch được sự tình diễn ra. Ông lại nhìn tư thế của ông chủ nhà mình cùng với Kỷ tổng, không nhịn được sửng sốt, giây tiếp theo, Phương giám đốc liền được đối diện với cặp mắt như giếng cổ không gợn sóng của GIang Liễm.
Ông cả kinh, vội vàng thu hồi tầm mắt, bay nhanh đáp ứng.
Vì thế Phương giám đốc vội vàng rời đi.
Kỷ Miên Trúc phân phó xong, ánh mắt lại trở lại trên người Giang Liễm. Tức giận tan đi, đau lòng tức khắc liền chiếm cứ trên khuôn mặt xinh đẹp đó. Kỷ Miên Trúc mím môi, ôn nhu an ủi:” Nhẫn một chút, bác sĩ thực mau liền tới đây, thân thể ngươi còn chỗ nào bị thương nữa hay không?”
Giang Liễm chậm rãi lắc đầu.
Hắn nhìn chằm chằm Kỷ Miên Trúc trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhịn không được mà dùng tay trái ở khóe mắt ửng đỏ của Kỷ Miên Trúc nhẹ nhàng xoa xoa, vốn ánh mắt mang theo ý hồng liền bị hành động này làm cho đỏ một chút, giống như tô điểm thêm, thập phần dụ người.
Cảm giác ngứa ngứa xẹt qua khóe mắt, khiến cho Kỷ Miên Trúc hơi ngơ ngác, chỗ kia bị ngứa một chút, Kỷ Miên Trúc chớp chớp hai mắt.
Lông mi vừa dài vừa dày quét qua lòng bàn tay Giang Liễm, mang theo cảm xúc kỳ dị, Giang Liễm bất giác khẽ nhúc nhích.
Giang Liễm vuốt ve lòng bàn tay của mình, sau đó buông xuống tay, thanh âm hơi khàn:
“ Đều đã qua, ta không có việc gì.”
Sau một lúc lâu, Kỷ Miên Trúc nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, thanh âm vẫn khàn khàn như cũ. Hắn giơ cao tay Giang Liễm một chút, làm máu chảy chậm một chút, chờ bác sĩ qua đây.
Ngụy Vân Khoan đi theo Kỷ Miên Trúc tới giờ phút này nhẹ nhàng đứng dựa bên cửa, sau đó vẫn luôn hứng thú nhìn hai người bên trong, trong lòng không biết nghĩ đến cái gì.
Không lâu sau, Phương giám đốc vội vàng mang theo một đội bác sĩ lại đây, trong tay cũng cầm theo hòm thuốc.
Kỷ Miên Trúc thấy vậy, nhanh chóng dẫn Giang Liễm ngồi xuống, bác sĩ thực mau cũng biết được bệnh nhân là người nào, sôi nổi vây quanh. Tức khắc, Kỷ Miên Trúc cùng Giang Liễm bị vây đến gắt gao, giám đốc Phương muốn xem tình huống cụ thể bên trong đều bị chắn bên ngoài.
Kỷ Miên Trúc đem tay Giang Liễm nhẹ nhàng giơ ra cho bác sĩ xem.
‘“Thế nào? Xử lý được không? Có cần đi bệnh viện không?”
Bác sĩ ở bên cạnh Giang Liễm ngồi xuống, cẩn thận nhìn nhìn.
“là vết cắt, thoạt nhìn máu chảy nhiều thập phần nghiêm trọng, kỳ thật chỉ cần đem mấy mảnh vỡ bên trong lấy ra, cấp vết thương tiêu độc băng bó một chút liền ổn rồi. Đúng hạn thay thuốc, miệng vết thương sẽ phục hồi tốt, không cần quá lo lắng.”
Kỷ Miên Trúc nghe những lời này, tia khẩn trương luôn treo trên ngực mới dần tan đi, nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Bác sĩ mở hòm thuốc ra, từ bên trong lấy bao tay sạch sẽ đeo lên, phụ ta bên cạnh đưa lên một cái nhíp nhỏ.” Chính là khi lấy mảnh vỡ ra thập phần đau, rốt cuộc cũng là tác động đến vết thương.”
Kỷ Miên Trúc nghe vậy, hướng Giang Liễm nhìn một cái.
Cái nhìn này làm hắn ngẩn ra.
Trong tầm mắt là vết thương đang bê bết máu, ngang dọc đan xen, như là người cố ý lấy mảnh vỡ mà đâm. Một nửa vẫn đầm đìa máu tươi như cũ, cực kì chói mắt, mặt khác là vết máu đã hơi khô, màu đỏ sẫm hiện lên, làm người nhịn không được có chút buồn nôn. Hơn nữa cũng có thể nhìn thấy những mảnh thủy tinh vụn vỡ bên trong, trộn lẫn với da thịt, cần thiết phải đem vết thương cậy ra.
Liền tính như vậy cũng không thay đổi được sự thật rằng miệng vết thương rất sâu, căn bản không giống như lời bác sĩ nói.
Hắn không đành lòng mà quay đầu đi.
Tránh nhìn miệng vết thương, giờ khắc này Kỷ Miên Trúc mới nhìn rõ biểu tình của GIang Liễm.
Hắn rũ mắt, an tĩnh ngồi một chỗ. Mất máu quá nhiều làm thể lực tiêu hao, làm cho hắn nhìn qua thập phần mỏi mệt, nhưng sống lưng vẫn ngồi thẳng tắp. Đứa nhỏ này từ khi hắn tới liền không nói cái gì, giống như vết thương này chẳng có chút ảnh hưởng tới bản thân, sự kiên cường khiến người khác không khỏi động lòng.
Kỷ Miên Trúc mím môi, nhìn không được nhìn thoáng qua tay hắn.
“Đừng nhìn”
Đại khái là thấy biểu tình Kỷ Miên Trúc thập phần khổ sở, người trước giờ vẫn chưa nói cái gì - Giang Liễm ôn nhu lại không cho phép cự tuyệt mà nắm lấy cằm của Kỷ Miên Trúc, khiến cho Kỷ Miên Trúc phải nhìn hắn. Đuôi mắt của Kỷ Miên Trúc vẫn có chút hồng, dưới ánh nhìn chăm chú của Kỷ Miên Trúc, Giang Liễm đột nhiên hối hận vừa nãy mình xuống tay có chút quá nặng, làm người trước mắt lo lắng như vậy.
Hắn muốn Kỷ Miên Trúc đau lòng vì hắn, nhưng cái này không có nghĩa là hắn muốn đối phương khổ sở như vậy.
Lòng bàn tay Giang Liễm vuốt ve khuôn mặt Kỷ Miên Trúc
Kỷ Miên Trúc dư quang nhìn bác sĩ đã mang bao tay cẩn thận, cầm nhíp chuẩn bị động thủ, trong lòng tức khắc một trận khẩn trương, hắn nâng cánh tay mình đặt bên miệng Giang Liễm.
“Ngươi nếu đau quá thì hãy cắn ta đi.”
Một đoạn tay mảnh khảnh trắng nõn đang không ngừng dụ hoặc trước mắt Giang Liễm, nhưng hắn lại lắc đầu.
“Không cần, ngươi ôm ta một cái là được.”
Kỷ Miên Trúc vừa nghe, cảm thấy Giang Liễm quả nhiên vẫn sợ hãi, có lẽ sự kiên cường kia chỉ là giả vờ, không muốn người khác vì mình mà lo lắng thôi. Trong lúc nhất thời, Kỷ Miên Trúc đối với phẩm chất tốt đẹp kia của Giang Liễm cảm động tới rối tinh rối mù. Kỷ Miên Trúc vội vàng gật đầu, duỗi tay ôm Giang Liễm ôm vào trong ngực.
Bác sĩ đã cầm cái nhíp chuẩn bị gắp mảnh vỡ, Kỷ Miên Trúc nghe thấy tiếng pha lê được đặt trên mâm, trong lòng căng thẳng, càng ôm chặt một chút, thậm chí còn duỗi tay vỗ nhẹ sau lưng Giang Liễm, ý đồ di dời sự chú ý của đối phương.
Giang Liễm căn bản không để ý tới vết thương trên tay mình, hắn đem mặt chôn ở cần cổ của Kỷ Miên Trúc , đồng thời một tay khác cũng gắt gao ôm chặt eo thon gọn của đối phương.
Mùi hương thanh đạm trên người Kỷ Miên Trúc không có gì cách trở cứ thế truyền đến chóp mũi Giang Liễm, trên má hắn có thể cảm nhận được độ ấm của Kỷ Miên Trú , xuyên thấu quần áo truyền đến, điều này làm cho Giang Liễm thoải mái, nhịn không được mà thở dài. Hắn mũ mắt, thu lại sự si mê.
Bác sĩ một bên tinh tế mà rửa sạch miệng vết thương, một bên nghe mấy câu” Đừng sợ đừng sợ”, “Chờ một chút là ổn rồi”, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà liếc một cái, trong mắt thần sắc cực kỳ phức tạp.
Nếu ông không nhầm thì những lời an ủi ôn nhu kia đều xuất phát từ vị Thái tử gia Kỷ thị này.
Nguyên lai Thái tử gia ấm áp như vậy sao? Một chút cũng không thấy sự cố chấp âm lệ như lời đồn.
Vẫn là nói người được an ủi kia là Thái tử phi?
Bác sĩ bị chính câu” Thái tử phi” kia dọa cho hết hồn, thiếu chút nữa cánh tay đều run run. Ông vội vàng thu hồi suy nghĩ, chuyên tâm công tác, sợ nếu mình xảy ra sai lầm thì cái mạng này chưa chắc đã giữ được.
Cùng với bác sĩ không giống nhau, trợ thủ bên cạnh lại quang minh chính đại mà nhìn, thập phần hắn say, một bên còn dùng ánh mắt ăn ý với nhau, thập phần hưng phấn lại thập phần khắc chế.
Theo động tác của các nàng, Phương giám đốc bị chắn ở bên ngoài rốt cuộc cũng có cơ hội nhìn cụ thể tình huống của ông chủ nhà ình. Nhưng ánh mắt còn chưa nhìn thấy được vết thương liền bị cảnh tượng hai người ôm nhau đoạt đi sự chú ý.
Giám đốc PHương bị hoảng sợ không hề nhẹ.
Ông chủ, ông chủ cứ thế mà gần gũi với người khác?
Vẫn là chủ động??!
Giám đốc Phương như gặp quỷ nhìn Giang Liễm đang gắt gao ôm lấy Kỷ Miên Trúc , với cái này lực độ giống như muốn khảm người luôn trong l*иg ngực, sự chiếm hữu lộ ra ngoài.
Nhớ tới ánh mắt ban đầu khi vào đây của Giang Liễm, Phương giám đốc chỉ nhìn thoáng qua liền nhanh chóng mà thu hồi tầm mắt, quy củ đứng bên cạnh, sợ ông chủ lại bất mãn với ông.
Vì thế trong phòng trừ bỏ âm thanh bác sĩ đang rửa miệng vết thương ra cũng chỉ dư lại tiếng Kỷ Miên Trúc nhẹ giọng hống Giang Liễm, nghe đến đặc biệt rõ ràng.
Cố tình bản thân hắn còn không có ý thức được, lại còn thường thường vỗ lưng cho Giang Liễm.
Cảnh này thoạt nhìn thập phần hài hòa, nhưng lại có một người đứng ngồi không yên, đó chính là Trương Doanh. Hắn vẫn duy trì tư thế ban đầu, chật vật dựa vào bàn trà, cách Kỷ Miên Trúc không xa, nhưng lại cùng bên kia đối lập hoàn toàn, bởi vì bên này chỉ có một mình hắn.
Nga, không, nói đúng ra, còn có mấy bảo an Kỷ Miên Trúc mang tới, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm hắn.
Toàn thân Trương Doanh đều đau, mông đau mặt cũng đau, nhưng đau nhất vẫn là chỗ ngực bị GIang Liễm đá một chân kia, nội tạng của hắn cơ hồ muốn văng luôn ra ngoài, hiện tại còn ẩn ẩn đau, làm hắn hít thở không thông, liền tính muốn chạy cũng không có sức.
Trương Doanh liếc mắt nhìn Giang Liễm bên kia, trong lòng ngũ vị tạp trần, nhiều nhất vẫn là khó chịu.
Rõ ràng hai người đều bị thương, hơn nữa hắn mới là người bị thương nặng hơn, lại là nội thương đó! Giang Liễm không bị tổn hại chút gì, quần áo cũng chỉnh tề, ngay cả vết thương trên tay cũng là chính hắn làm. Mà mình căn bản không chiếm được chỗ tốt gì, cuối cùng vẫn bị đánh.
Dựa vào gì a?
Dựa vào việc giả đáng thương sao?
Ta đây cũng có thể….
Trương Doanh cảm thấy rất khó chịu, thình lình đối diện với ánh mắt của Giang Liễm. Bị ánh mắt âm lãnh kia nhìn chằm chằm, Trương Doanh tức khắc hồi tưởng lại thời điểm đáng sợ hồi nãy, bất bình trong lòng tức khắc vô tung vô ảnh, run run mà thành thật ngồi ở bên kia.
Giang Liễm thu hồi ánh mắt, lại đem mặt chỗ ở cổ Kỷ Miên Trúc .
Nhưng lúc này lại có một tầm mắt xa lạ nhìn lại đây, mang theo nồng đậm đánh giá vùng nhìn trộm, khiến cho Giang Liễm nhịn không được nhíu mày đi xem.
Tầm mắt này là của Ngụy Vân Khoan.
Giờ khắc này hắn đang lười nhác đứng cạnh cửa, ngược sáng nhìn về hai người bên này, sự hứng thú đáy mắt càng thêm đậm. Nhưng ý cười như có như không thường treo trên khóe môi kia vào giờ khắc này hoàn toàn biến mất vô tung vô tích.
Một khuôn mặt nhưng mang hai sắc thái khác nhau, hợp lại thập phần quỷ dị.