Chương 16: Ngươi thích hắn?

Kỷ Miên Trúc cũng thập phần bội phục. Không nghĩ bác gái thế mà còn nghĩ được như vậy, hắn không thích nữ hài tử, liền quay đầu giới thiệu nam hài tử cho hắn, thật đúng vì người mà lao lực tâm tư.

Chẳng lẽ người ở tuổi này đều đặc biệt ham thích kéo tơ hồng cho tiểu bối hay sao?

Kỷ Miên Trúc không hiểu.

Nhưng thấy bác gái đối diện trương miệng, lại muốn thao thao bất tuyệt giới thiệu, Kỷ Miên Trúc luống cuống, vội vàng mở miệng đánh gãy lời đối phương:” Cái kia…A di, ta thật không cần, người vẫn là giới thiệu cho những người thực có yêu cầu đi.”

Thấy bác gái chớp mắt nhìn thẳng Giang Liễm, Kỷ Miên Trúc cả khinh, nháy mắt ra tiếng:

“Hắn cũng không cần!”

Sắc mặt đen kịt của Giang Liễm rốt cuộc mới hòa hoãn một chút.

Bác gái nghe thế liền rất thất vọng, thần thái trong mắt đều phai nhạt hẳn đi, bà xem Kỷ Miên Trúc cùng Giang Liễm rất thân mật, nhịn không được hỏi một câu:” Nguyên lai hai người các ngươi biết nhau a?”

Kỷ Miên Trúc còn nhớ rõ thân phận “đi bán nhà” của mình, hắn lại phải trả lời:

“Ân, ta vừa mới tan tầm, đầy là con của sếp ta, ta tới bồi hắn đi dạo”

Giang Liễm nghe vậy nhướng mày, chưa nói cái gì, cũng không vạch trần lời nói dối của Kỷ Miên Trúc, mà trực tiếp cam chịu thân phận mới của mình.

Bác gái tỏ vẻ lý giải.

Đi làm thì cẩn trọng, tan tầm còn phải bồi con của sếp đi dạo phố, thật đúng là một người kính nghiệp. Thời đại bây giờ cũng ít có ai làm được như vậy. Trong nhất thời, ánh mắt của bác gái nhìn về Kỷ Miên Trúc tràn ngập hiền từ.

Bác gái nghĩ nghĩ, từ trong túi tiện lợi bẻ ra hai trái chuối, nhét vào tay Kỷ Miên Trúc và Giang Liễm mỗi người một quả.” Gặp nhau là có duyên, tốt xấu gì còn bồi bà lão này lải nhải một hồi, chuối mới mua còn rất tươi, các ngươi cũng nếm thử đi”. Tựa hồ sợ bọn họ cự tuyệt, ngay sau đó bác gái lại xua tay:” Các ngươi cũng đừng cùng ta khách khí, hai trái chuối cũng không tốn bao nhiêu tiền.”

Kỷ Miên Trúc thấy vậy cũng nuốt vào lời cự tuyệt, nghiêm túc cảm ơn, Giang Liễm bên cạnh cũng trầm giọng cảm tạ.

Bác gái cười cười, bà còn nhớ phải mua chậu hoa trường thọ cho chồng, xoay người rời đi.

Nhưng đi không bao xa, bà đột nhiên vòng trở về trước mặt Kỷ Miên Trúc.

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Kỷ Miên Trúc, bác gái cũng có điểm ngượng ngùng.” Tiểu tử, ta muốn mua cho con ta một căn phòng xép, nhưng lại không biết mua loại nào, ngươi nói ngươi làm phương diện này, có thể giới thiệu cho ta một chút được không? Hoặc là ta cho phương thức liên hệ, theo người trẻ tuổi nói là….Chính là danh thϊếp! Có thể cho ta xin danh thϊếp được không, có rảnh ta tới chỗ ngươi nhìn xem một chút.

Trong lời nói hàm chứa chút kỳ ký.

Kỷ Miên Trúc ngẩn người.

Hắn nghĩ nghĩ rồi từ trong tây trang lấy ra một danh thϊếp màu đen xinh đẹp mà điệu thấp, mặt trên dùng chỉ vàng phác họa tên của hắn cùng phương thức liên hệ, đại biểu cho Kỷ thị.

Kỷ Miên Trúc còn chưa kịp nói thêm gì, bác gái liền rời đi với vẻ mặt hưng phấn.

“Ai nha, cảm ơn tiểu tử!”

Nhìn bộ dạng cao hứng của bác gái, Kỷ Miên Trúc không nhịn được cười cười. Hắn lại không đem lời nói ra tới, chỉ nhìn bác gái cần theo danh thϊếp đi xa.

Cùng lắm thì khi có điện thoại gọi tới, hắn nói Tống bí thư liên hệ cho bên nhân sự là được, dù sao cũng không phiền toái, không mất bao nhiêu thời gian.

Giang Liễm đứng bên cạnh nhìn Kỷ Miên Trúc, suy tư trong ánh mắt dần rút đi. Hắn nhẹ nhàng níu ống tay áo của Kỷ Miên Trúc, kéo sự chú ý của đối phương trở về.

“Ta chọn xong rồi’”

Kỷ Miên Trúc quả nhiên hoàn hồn, thuận miệng hỏi một câu:” Chọn xong rồi? Là cái gì?” Giang Liễm mang Kỷ Miên Trúc đi đến chỗ hắn đứng lúc nãy, chỉ lên chậu cây tinh xảo trên giá. Kỷ Miên Trúc chăm chú nhìn lên, phía dưới có một cái nhãn viết là trúc đuôi phượng.

“Được rồi, vậy chúng ta đi tính tiền đi”

Kỷ Miên Trúc quyết đoán đáp ứng, đang lúc hắn muốn duỗi tay cầm lấy chậu cây kia, Giang Liễm bên cạnh đã nhanh hơn một bước đem chậu cây ôm đi. Kỷ Miên Trúc ngẩn người, đi theo sau Giang Liễm đến đến quầy thanh toán.

Trên quầy hàng ông lão đã xem xong một tập phim, trên màn hình hiện tại đang chiếu đủ loại quảng cáo, nhìn kỹ giống như còn có sản phẩm của Kỷ thị? Kỷ Miên Trúc nhướng mày. Tại hoàn cảnh này nhìn thấy đồ của công ty mình, làm hắn không khỏi có chút mới lạ, không tự chủ bị hấp dẫn lực chú ý, xem đến mê mẩn.

Ông cụ chậm rãi phe phẩy cây quạt, nhàn nhã mà tựa lưng vào ghế ngồi. Nhìn thấy hai người đi tới, đúng ra là Kỷ Miên Trúc đi phía sau Giang Liễm, ông cụ ánh mắt sáng ngời, ngồi thẳng thân mình, rồi lại rụt rè chậm lại động tác, lắc lắc cây quạt trong tay rồi đơn giản chào hỏi:” Nha, tiểu tử ngươi thế nào tới đây? Ta chưa thấy ngươi bao giờ.” Ông cụ cố tình phóng cho thanh âm của mình trở nên trầm thấp, làm bộ không có cảm giác vui sướиɠ khi gặp người quen.

Giang Liễm biết rõ đức hạnh của cụ, thấy thế cũng không có bất mãn gì, ngược lại nhẹ nhàng chậm chạp cười, phảng phất như núi băng ngàn năm bắt đầu tan chảy, mang vài phần ấm áp:” Ân, khi ta tới thì thấy lão đang xem TV đến hăng say, không chú ý tới ta cũng thực bình thường”

Kỷ Miên Trúc nghe trong giọng nói của Giang Liễm có sự chuyển biến, bất giác có chút kinh ngạc, ánh mắt từ TV dịch chuyển qua lại trên người Giang Liễm cùng ông lão, trực giác cảm thấy hai người có vài phần sâu xa.

“Haiz, trách ta trách ta”

“Khó có được cơ hội để ngươi chạy tới thăm lão già này một chuyến.”

Ông lão nhận sai thập phần nhanh nhẹn, giống như chuyện này thường xuyên phát sinh. Ánh mắt ông cụ vừa chuyển, nhìn tới chậu phượng trúc trên tay Giang Liễm, nhịn không được nhướng mày.”Hoắc, người còn rất biến chọn, đồ này là đồ tốt nhất trong tiệm của ta. Trúc đuôi phượng chính là đồ ta yêu nhất, chăm sóc tỉ mỉ, lại để ở góc xó xỉnh mà cũng bị các ngươi thấy được”. Nói rồi làm động tác vuốt râu, mặc dù trên người lão chẳng có cọng râu nào.

Giang Liễm cười đến rõ ràng.

“Bởi vậy nên ta mới chọn nó”

Ông cụ bĩu môi, nhưng đôi mắt lại cười:” Tiểu tử ngươi, ta cũng sẽ không cho ngươi miễn phí đâu!” Giang Liễm gật gật đầu,” Đương nhiên”. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Miên Trúc, ý tứ không cần nói cũng biết.

Kỷ Miên Trúc lúc này mới từ đối thoại của hai người di ra, tiến lên một bước chuẩn bị trả tiền, nhưng khi chuẩn bị bỏ tiền ra thì động tác đột nhiên im bặt.

Hắn giống như….Không có tiền mặt.

Trước kia mua đồ gì cũng đều là Tống bí thư đi mua, nếu không thì trực tiếp quét thẻ, dần dà Kỷ Miên Trúc cũng không có ý thức mang theo tiền mặt bên người, không nghĩ tới lại ở địa phương tương đối thuần phác này mua sắm.

Trong lúc nhất thời, Kỷ Miên Trúc không khỏi có điểm xấu hổ.

Ông cụ tựa hồ nhìn ra Kỷ Miên Trúc khó xử, từ một bên lấy ra tấm card, phía trên có mã QR, ngữ khí có chút đắc ý:” Ai nha, thời đại biến hóa, hiện tại trên người không cần tiền mặt, đều dựa vào mấy cái này để trả, lão nhân ta đương nhiên phải bắt kịp trào lưu!”

Âm cuối thậm chí còn mang theo chút nghịch ngợm, hoàn toàn không giống phong thái của một người có tuổi.

Kỷ Miên Trúc vừa nghe, trong lòng rất bội phục, động tác quét mã cũng nhanh nhẹn một chút.

Nếu lúc trẻ cụ ông đi kinh doanh, bằng việc biết đổi thay theo thời đại cùng với trực giác nhạy bén, nói không chừng đã trở thành bá chủ một vùng rồi.

Ánh mắt Kỷ Miên Trúc mang theo điểm thưởng thức.

Thanh toán xong, Giang Liễm lại không lập tức rời đi, mà đứng tại chỗ cùng ông cụ trò chuyện, nhìn dáng vẻ có thể biết được hai người đã quen biết rất lâu, cũng có thể gọi là cố nhân.

Ông cụ bây giờ đang không ngừng cấp Giang Liễm giảng giải về chậu cây, lời nói không giấu được điểm yêu thích, giống như đang khoe hài tử giỏi giang nhà mình, còn thập phần nghiêm túc dặn dò Giang Liễm những điều cần chú ý.

Giang Liễm một bên gật đầu nghe, một bên dùng lòng bàn tay vuốt ve cành lá, đáy mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, đuôi phượng trúc bởi vì hành động này của hắn mà lắc lư.

Kỷ Miên Trúc an tĩnh đứng phía sau Giang Liễm, câu được câu không nghe hai người nói chuyện, ánh mắt không cố định nhìn quanh. Nhìn tới nhìn lui, ánh mắt cuối cùng vẫn ngừng tại chiếc TV trên quầy.

Bên trên quảng cáo còn chưa kết thúc, ngược lại lại bắt đầu chiếu một quảng cáo rất dài. Người nam nhân với diện mạo soái khí, ở trước màn ảnh tự tin mà bày ra dáng người ưu việt cùng diện mạo bức người, kết hợp với phụ kiện tinh xảo càng thêm đẹp mắt, thậm chí trong lúc lơ đãng giới thiệu một chút về sản phẩm, lột tả đầy đủ tư cách của một người phát ngôn.

Quảng cáo chiếu đến cuối cùng, hình ảnh cũng dừng trên người phát ngôn, bên cạnh là logo thương hiệu cùng với tên của người phát ngôn.

Kỷ Miên Trúc nhìn tên “Cố Nhận” liền rơi vào trầm tư,

Người này là ai a, tên còn rất quen thuộc.

Nếu hắn có ấn tượng với người này, chứng tỏ thân phận của đối phương hẳn không đơn giản.

Kỷ Miên Trúc nhíu mày trầm tư, đột nhiên linh quang chợt lóe, sâu trong đầu hiện lên một ký ức, làm hắn không tự chủ mà khϊếp sợ.

Đây chính là vai chính công a!

Trong nguyên tác tiêu diệt vai ác nguyên chủ!!!

Tuy rằng bên ngoài là ảnh đế, nhưng thân phận người này che giấu cũng rất cường đại, bằng không cũng không thể đánh đổ Kỷ thị đã cắm rễ rất lâu ở Vân Thành. Hơn nữa Cố Nhận này, cùng cố chấp nguyên chủ bất đồng, đối phương là một người vô cùng chính trực. Trên người hắn có khí chân ôn nhu cẩn thận của người nam nhân trưởng thành, lại có năng lực cường đại của vai chính công, cơ bản là người gặp người thích, kể cả khi làm ảnh đế, hắn đã cũng là người được vạn người mê.

Kỷ Miên Trúc vội vàng nhìn thẳng TV, muốn ghi nhớ khuôn mặt của Cố Nhận, để về sau tính toán.

May mà quảng cáo thời gian đủ dài, lại lặp lại thần thứ hai, Kỷ Miên Trúc nhìn không chớp mắt, nom thập phân chuyên chú.

Không biết từ khi nào, thanh âm nói chuyện phiếm bên tai hắn dần nhỏ lại, trong không gian chỉ còn tiến quảng cáo phát ra từ trong TV, thỉnh thoảng còn phát ra đôi ba câu quảng cáo của Cố Nhận.

“Đẹp sao?”

Bên tai truyền đến một câu dò hỏi trầm lãnh.

Kỷ Miên Trúc không dời đi ánh mắt, như cũ vẫn chuyên tâm nhớ kỹ khuôn mặt Cố Nhận, nghe thấy vấn đề cũng theo bản năng gật gật đầu, tán thành một phen.

“Cũng không tệ lắm, rất soái”

Khí áp của Người bên cạnh thấp một chút, mơ hồ còn mang theo cảm giác áp bách. Rõ ràng chung quanh rất ấm áp, nhưng lại làm người ta cảm thấy rét lạnh.

Kỷ Miên Trúc nhận thấy không quá thích hợp, hậu tri hậu giác quay đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Giang Liễm, lập tức cả kinh.

Cố tình ông cụ còn như không phát hiện không khí quỷ dị giữa hai người bọn họ, lắc lắc cây quạt, chậm rì rì mà nói một câu như đổ thêm dầu vào lửa:” Nha, tiểu tử này lớn lên cũng tuấn quá, hình như kêu là “Cố Nhận” đi? Lão nhân ta nhớ rõ, giống như còn là ảnh đế, danh khí thập phần lớn. Tiểu cô nương nhà ta rất thích hắn, mỗi ngày há mồm ngậm miệng đều kêu Nhận ca Nhận ca, kêu thật thân thiết….”

Giang Liễm một chút cũng nghe không vô, nhìn thẳng đôi mắt Kỷ Miên Trúc, lần thứ hai mở miệng dò hỏi, không chút để ý nhưng khí thế không giảm nửa phần.

“Ngươi thích hắn?”