- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Tôi Không Làm Cố Chấp Tổng Tài Nữa
- Chương 11: Chúng ta đều là người một nhà
Tôi Không Làm Cố Chấp Tổng Tài Nữa
Chương 11: Chúng ta đều là người một nhà
Một câu này đều làm cho thần sắc của mọi người ở đây vi diệu hẳn lên.
Giang Liễm là người đầu tiên phản ứng, ánh mắt hờ hững bắt đầu dao động, chuẩn xác mà dính trên người Kỷ Miên Trúc, nhìn đối phương đi tới. Giang Tu Kiệt nghe vậy liền khinh thường cười nhạo một tiếng:” Cái gì mà Kỷ tổng? Ngươi xem ngươi….” Mấy lời định nói đều bị hắn nuốt ngược trở về, bởi vì hắn đang đối diện với ánh mắt thập phần sắc bén của Kỷ Miên Trúc.
Kỷ Miên Trúc hừ cười một tiếng, ý cười không đạt đáy mắt.
“Ân? Ta như thế nào?”
Ban đầu hắn chỉ là êm đẹp ngồi chờ bên ngoài, chờ Giang Liễm thử quần áo ra tới. Nhưng ngồi đã lâu mà Giang Liễm vẫn chưa ra tới, nhân viên lúc nãy cũng không thấy bóng dáng, trực giác mách hắn có điểm không thích hợp. Phỏng chừng là bên kia đã có chuyện gì, lại lo lắng cho an toàn của Giang Liễm, vì thế tức khắc đứng dậy hướng bên này đi tới.
Vừa đi tới liền nghe thấy bên trong có người đang hồ ngôn loạn ngữ, ồn ào khi dễ tiểu đáng thương nhà hắn. Lời nói thập phần khó nghe, thậm chí còn đem hắn kéo vào, liền làm như bọn họ cùng chung một ruột, ý đồ hãm hại tiểu đáng thương.
Kỷ Miên Trúc làm sao có thể nhịn được?
Vui đùa cái gì vậy, ngươi làm pháo hôi, mắc gì kéo ta vào?
Hắn là vai ác đã hoàn lương!
Kỷ Miên Trúc trong lòng tức khí, nhìn Giang Tu Kiệt không chút khách khí, mắt phượng lộ ra điểm sắc bén, quý khí bức người, hoàn toàn là bộ dạng bảo vệ nhãi con.
Hắn cười như không cười mà nói:
“Xem ra ngươi rất có ý kiến với ta nhỉ?
Kỷ Miên Trúc đánh giá người đang hồ ngôn trước mắt, kết hợp với tin tức vừa nghe được liền thực mau xác định, người trước mắt chính là đại thiếu gia của Giang gia, là ca ca cùng cha khác mẹ với Giang Liễm. Đừng nhìn hai người cùng chung một họ, cảnh ngộ lại khác nhau lệch trời lệch đất.
Giang Liễm sắc có dáng người có, chỉ là xuất thân không quá tốt, bị người ngoài xem là tư sinh tử, ở Giang gia chịu nhiều đau khổ, mà vị Giang đại thiếu này lại nhận hết sủng ái, lại giống như sói mắt trắng, thoạt nhìn rất hung. Nếu trong kịch bản Giang Liễm là tiểu đáng thương vai chính thì tên Giang thiếu này chỉ là một con pháo hôi, nhảy nhót lung tung, làm người nhìn ngứa cả mắt.
Kỷ Miên Trúc một chút cũng không đồng tình với đối phương, chờ vị Giang đại thiếu này cấp một lời giải thích.
Buổi sáng còn nói muốn mang tiểu đáng thương về Giang gia, này cũng quá đúng lúc đi? Thế mà người của Giang gia lại trực tiếp đưa tới cửa!
Giang Tu Kiệt đối diện với ánh mắt của Kỷ Miên Trúc liền ứa mồ hôi lạnh, trong lòng hoảng sợ, thái độ không coi ai ra gì cũng bị đánh tan, lời nói cũng trở nên lắp bắp:
“Không…Ta không phải nói ngài…”
Kỷ Miên Trúc không thuận theo mà buông tha.
“Nga, vậy chính là đang nói tới người của ta?”
Giang Tu Kiệt vội vàng phủ nhận. Thân phận hai người cách rất xa, hơn nữa Kỷ Miên Trúc còn nắm trong tay mạch máu của Giang gia, cha mẹ hắn mỗi ngày đều ân cần dạy bảo, hắn đừng có dại dột mà đi trêu chọc Kỷ Miên Trúc. Nhưng cái này hỏa khí lại không có chỗ tiêu, Giang Tu Kiệt trong lòng điên cuồng mắng Giang Liễm không biết xấu hổ, ở nơi đông người như vậy làm xấu mặt hắn.
Bị Kỷ Miên Trúc an an ổn ổn bảo hộ sau người, Giang Liễm nghe người trước mắt một ngụm một ngụm trước sau đều là giữ gìn hắn, biểu tĩnh như cũ vững như núi Thái Sơn, nhưng khóe môi lại nhẹ nhàng nhếch lên, nguyên bản cảm giác bực bội vì gặp ruồi bọ chán ghét nhanh chóng liền bị thay thế bởi một cảm giác sung sướиɠ nhàn nhạt. Hắn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm bóng dáng Kỷ Miên Trúc.
Kỷ Miên Trúc căn bản không biết người mà hắn đang che chở phía sau, lúc này đang không kiêng nể gì mà quan sát hắn, Kỷ Miên Trúc chỉ cần mơ hồ xem ánh mắt của Giang Tu Kiệt liền có thể đoán ra đối phương đang suy nghĩ cái gì, âm thầm bĩu môi, trên mặt lại không chút gợn sóng, khinh phiêu phiêu mà dội ra một tràn bom:
“Nếu hôm nay trùng hợp gặp được, vậy liền tới thăm Giang gia một cút đi, Giang đại thiếu gia người xem thế nào?”
“A? Cái này cũng không tốt lắm đi…”
Giang Tu Kiệt bị trận này quét tới, phản ứng đầu tiên là mở miệng cự tuyệt, nhưng lời nói chưa xong liền bị Kỷ Miên Trúc đã có chuẩn bị từ trước vô tình đánh gãy:” Có cái gì mà không tốt? Không phải đều là người cùng một nhà sao? Hay là nói, ta không có tư cách tới đó?”
Hắn chớp mắt một cái, ánh mắt hòa ái tức khắc sắc bén lên.
Giang Tu Kiệt nhất thời bị dọa rồi, thề thốt mà phủ nhận, một giọt mồ hôi từ thái dương chảy xuống.
“Không phải, ta chỉ cảm thấy có hơi đường đột…”
Tuy rằng ba mẹ hắn hận không thể đem vị Kỷ tổng này đưa tới cửa rồi đem người đội lên, nhưng Giang Tu Kiệt nhìn cảnh tượng trước mắt, liền cảm thấy không quá thích hợp.
“Có cái gì mà đột nhiên.” Kỷ Miên Trúc không cho là đúng, hắn xoay người hướng Giang Liễm bị mình xem nhẹ một bên, ngữ khí không chút để ý:” A Liễm cũng cho là như vậy đi?”
Nhìn Giang Liễm luôn đứng ở sau lưng mình, trong chớp mắt tức khắc có một tia kinh diễm, lời định nói trong đầu tức khắc biến đâu không thấy, chỉ còn lại hai chữ: “Đẹp”. Đối phượng trút đi áo sơ mi phổ thông thường ngày, mặc lên người quần áo được thiết kế tỉ mỉ, đứng dưới ánh đèn lộng lẫy, toát ra khí chất không gì sánh kịp, cả người giống như mỹ nhân trong họa đi ra.
Kỷ Miên Trúc đem đối phương nhìn từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng dừng ở trên khuôn mặt của Giang Liễm. Hắn lộ ra một ý cười nhợt nhạt, mắt phượng hơi cong, khí thế sắc bén khi đối diện với Giang Tu Kiệt hoàn toàn bị đánh rớt, chỉ còn lại ôn nhu. Kỷ Miên Trúc từ đáy lòng mà khen:” Thật là đẹp mắt.”
Sách, ánh mắt của ta thật không tồi.
Lời khen của Kỷ Miên Trúc không chứa cái gì ngụ ý, chỉ đơn giản vì người đẹp mà ngợi khen, ánh mắt thực trong trẻo, Giang Liễm xem đến rõ ràng.
Khóe môi hắn liền kiều kiều mà hướng lên vài phần, tâm tình vui sướиɠ, lộ ra một chút vô thố. Bị người khác nghiêm túc khen như vậy làm Giang Liễm có chút không biết nên làm gì.
Hắn vẫn không nhúc nhích mà đứng tại chỗ, hầu kết hơi giật giật.
Kỷ Miên Trúc khen xong, liền vung tay lên, định đi ra ngoài.
“Được rồi, quyết định vậy đi, đợi chút liền đi đến Giang gia. Giang đại thiếu có cái gì chưa mua? Động tác nhanh một chút.” Kỷ Miên Trúc không thèm nhìn tới Giang Tu Kiệt, nói xong liền hướng tới người nhân viên đang làm người trong suốt đứng cách đó không xa:
“Ta lấy tất cả những thứ này, đều gói lại giúp ta, chờ lát nữa liền đưa tới Kỷ gia là được. Bộ quần áo trên người hắn cũng tính luôn vào, trực tiếp cắt cái mác là được.”
Nhân viên hướng dẫn từ trước đến giờ trộm đứng một bên, không dám tham dự trận đối chọi gay gắt này, sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Nhưng nàng đứng một bên cũng thấy được rõ ràng, kết cục như nàng dự liệu, Giang đại thiếu xưa nay kiêu ngạo vô pháp vô thiên bây giờ giống như bịch bông mà mềm nhũn.
Nhìn đối phương nơm nớp lo sợ, nhân viên hướng dẫn sảng khoái cực kỳ, có cảm giác như “Ba mươi năm Hà Đông ba ưới năm Hà Tây”, đối với Kỷ Miên Trúc càng thêm tôn kính.
“Vâng thưa Kỷ tổng, tôi sẽ lập tức đi làm”
Kỷ Miên Trúc móc ra một tấm thẻ đen giao cho nhân viên, sau đó liền nhìn tới Giang Tu Kiệt vẫn còn đang không biết suy nghĩ cái gì, nhướng mày.
“Giang đại thiếu còn đang đợi cái gì, chẳng lẽ không có tiền mua đi? Có cần ta giúp gì không?”
Kỷ Miên Trúc nhớ rõ mấy lời vũ nhục mà giang Tu Kiệt nói với Giang Liễm, không chút khách khí mà châm chọc trở về. Nguyên ban Giang Tu Kiệt còn đang rối rắm có nên báo trước trong nhà một chút hay không liền tức khắc bị kí©h thí©ɧ tới, trong khoảnh khắc liền quên luôn việc này. Hắn xưa nay coi trọng mặt mũi, không tiếp thu được người khác nghi ngờ năng lực của hắn, liền lập tức nhảy dựng lên.
“Không có việc đó đâu, ta lập tức liền đi thanh toán.”
Kỷ Miên Trúc nhìn bộ dáng mạnh miệng của đối phương liền hừ cười.
Lúc này chỉ còn hắn với Giang Liễm đứng cùng nhau..
Kỷ Miên Trúc nghiêng đầu nhìn về phía Giang Liễm, ôn nhu dò hỏi:” Còn nhìn trúng cái gì không? Vừa lúc tính tiền luôn một thể.” Giang Liễm hơi thất thần nhanh chóng hoàn hồn, con ngươi đen kịt nhanh chóng tỏa định trên người Kỷ Miên Trúc, hắn lắc đầu:” Không có, Kỷ tổng vì ta chọn lựa nhưng thế đã đủ lắm rồi.”
Ai sẽ không thích người ngoan ngoãn nghe lời chứ? Huống chi tận mắt thấy người vô cùng hiểu chuyện này mới bị gây khó dễ, Kỷ Miên Trúc tức khắc lòng đau một trận.
Hắn vừa lòng gật đầu, mang theo đối phương hướng cửa đi đến.
Kỷ Miên Trúc nhanh chân thành công bắt được Giang Tu Kiệt đang chuẩn bị trốn đi, vừa ôn nhu vừa bắt ép ba người cùng ngồi trên xe của Kỷ gia, hướng Giang gia chạy tới.
Ánh sáng bên ngoài cường thế chiếu rọi khắp nơi.
Không khí trong xe lại rất không bình thường.
Tài xế của Kỷ gia chuyên tâm lái xe, tay nắm chặt vô lăng, không chút nào quan tâm tới việc riêng tư của chủ nhân. Ba người ngồi ở hàng ghế sau, mỗi người có một thần thái khác nhau.
Giang Liễm một bên dựa cửa sổ, hơi nhắm mắt, biểu tình hờ hững, nhìn không ra cái gì. Kỷ Miên Trúc ngồi ở giữa, đôi tay giao điệp đặt ở bụng. Khổ nhất là Giang Tu Kiệt, hắn ngồi không chút an phận, đôi tay để trong túi sờ tới sờ lui, trên mặt hiện lên vài phần nôn nóng, một bộ vò đầu bứt tai, tại không gian yên tĩnh như thế này lại thể hiện vô cùng rõ ràng. Ai không biết còn tưởng ngồi trên xe của Kỷ gia làm cho hắn có bao nhiêu ủy khuất.
Kỷ Miên Trúc nhạy bén chú ý tới điểm này, hơi hơi có điểm không vui, cất tiếng trầm thấp.
“ Ngươi nhúc nhích cái gì?”
Người gì đâu chẳng biết an phận, còn tốt là hắn đã dự kiến từ trước, chủ động ngồi giữa, không để cho Giang Liễm ngồi gần hắn.
Giang Tu Kiệt nghe được Kỷ Miên Trúc hỏi, không tự chủ mà co rúm lại, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới cái gì, ánh mắt của hắn sáng ngời, vôi vàng móc ra di động bị sờ soạng hồi lâu, trên màn hình đã bị dính một lớp mồ hôi mỏng, mờ một mảnh, hơn nữa có có chút nước, làm người nhịn không được mà ghê tởm.
“Ta…Ta muốn gọi điện thoại về nhà báo tin một chút, để bọn họ chuẩn bị một chút.”
Kỷ Miên Trúc nghe vậy nhướng mày.
“Có cái gì cần thông tri, không phải chúng ta đều là người một nhà sao?”
Giang Liễm hơi nhắm mắt bị hấp dẫn lực chú ý, không tiếng động nhìn về phía sườn mặt của Kỷ Miên Trúc.
Giang Tu Kiệt bất đắc dĩ thu điện thoại lại, hắn giải thích:” Ta chẳng qua là muốn cho bọn họ chuẩn bị một bữa cơm trưa, bằng không sợ sẽ bạc đãi Kỷ tổng đây…”
Kỷ Miên Trúc không chút để ý, rất rộng lượng.
“Không có việc gì, nếu đã là người một nhà, ta cũng sẽ không để ý đến mấy việc này, tùy ý là được rồi.”
Hắn nói như vậy, Giang Tu Kiệt cũng không tìm ra lời nào phản bác, vì thế cầm chiếc di động dơ hề hề nhét lại vào túi, lòng càng thêm bất an, trực giác cảm thấy vị Kỷ tổng này sẽ không có ý tốt.
Xe của Kỷ gia đã nhanh như chớp phóng tới cửa nhà của Giang gia.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Tôi Không Làm Cố Chấp Tổng Tài Nữa
- Chương 11: Chúng ta đều là người một nhà