Chương 5: Phiên ngoại 1

Editor: Nha Đam

01

Tên tôi là Hạ Thất Thất, tôi đang rất đau khổ.

Trước đây, người cha trị giá hàng trăm tỷ của tôi bắt tôi giả nghèo để có thể hòa đồng với mọi người.

Tôi đã giả mạo nó rất thành công.

Nhưng vào ngày sinh nhật nam thần của trường, Cố Việt.

Để hạ nhục tôi, hoa khôi của trường đã nói trước mặt mọi người rằng cô ta sẽ cho tôi một vạn nếu tôi nhảy xuống bể bơi vào mùa đông.

Ba tôi không thể chịu đựng được khi nghe qua tai nghe thấy có người bắt nạt tôi, liền ngồi trực thăng lượn lờ trên biệt thự của nam thần, dùng loa phóng thanh hét lên.

"Ai biểu diễn nhảy xuống hồ bơi trước mặt con gái tôi, Hạ Thất Thất, tôi sẽ trả mười vạn nhân dân tệ một lần!"

Điều này dẫn đến việc tôi giả vờ nghèo hoàn toàn thất bại.

Ai cũng biết tôi là con gái của ông trùm thủy sản.

Tôi hỏi ba tôi.

"Con đã giả nghèo thất bại rồi, không phải càng khó để hòa nhập hơn sao?"

Ba tôi lặng lẽ nói chuyện với mẹ tôi với vẻ mặt lo lắng.

Nói bảo bối nhà chúng ta thật ngốc, bị tên sói con Cố Việt nhắm tới, mà chỉ quan tâm xem mình có hòa hợp được với mọi người hay không, phải làm sao đây?

Tôi nghe xong cảm thấy không thuyết phục.

Để chứng minh rằng mình không ngốc, tôi đã quyết định giành vị trí thứ nhất trong kỳ thi cuối kì, khiến ba tôi phải ngạc nhiên!

02

Vì không phải nhặt ve chai để giả nghèo nữa.

Tôi thích dành thời gian còn lại của mình trong thư viện.

Nhưng mọi người thường đến làm phiền tôi.

Cũng giống như bây giờ, tôi đang chuẩn bị làm bài tập thì có một nam sinh đẹp trai tỏa nắng bẽn lẽn ngồi đối diện với tôi.

Cậu ta lấy ra một chai trà sữa và một bức thư tình đưa cho tôi, lúng túng nói.

"Cậu có thể nhận không?"

Vốn dĩ tôi muốn từ chối, từ nhỏ ba tôi đã dạy tôi rằng không bao giờ được nhận bất cứ thứ gì do người khác cho, đặc biệt là đồ ăn thức uống.

Nhưng tôi có thể thấy từ biểu hiện của cậu ta rằng cậu ta đang rất mong chờ nó.

Do dự một lúc, tôi liền gật đầu.

Tôi chuẩn bị đưa tay ra để lấy chúng.

Còn chưa kịp nói câu nào.

Một bóng người đột nhiên chạy đến chỗ tôi thở hổn hển.

Đó là Cố Việt.

Anh ấy lo lắng nói với tôi, "Thất Thất, em đã nhận chúng chưa? Em có thể trả lại đồ cho cậu ta không?"

Tôi lắc đầu, ngay khi tôi định nói điều gì đó.

Nam sinh kia tỏ vẻ ngạc nhiên và vui vẻ nhìn tôi.

Cố Việt thì ngược lại, đôi mắt sâu thẳm chợt mờ đi, vẻ mặt có chút đau lòng.

Giọng nói trầm thấp đầy đau khổ.

"Em thích cậu ta à?"

03

Tôi nghi ngờ lắc đầu,

"Em không thích."

Vẻ mặt của Cố Việt rất vui mừng, anh ấy lập tức hỏi: "Vậy tại sao em lại nhận nó?"

Tôi bối rối không hiểu sao.

Anh chân thành hỏi: "Bạn học này định khởi nghiệp bán trà sữa à? Ba mình đã từng nói vạn sự khởi đầu nan. Tôi nghĩ chúng ta là bạn cùng lớp nên sao có thể không ủng hộ được."

Tôi nghe thấy Cố Việt nói vậy liền hỏi nam sinh kia.

"Mà này, chai trà sữa này bao nhiêu tiền, có thể quét mã thanh toán được không?"

Dưới vẻ mặt hoàn toàn đờ đẫn của nam sinh kia.

Phì!

Một tiếng nghẹn cười phát ra từ miệng Cố Việt.

Tôi liền quay ra nhìn anh ấy.

Anh vội vàng kiềm chế nụ cười và nói với cậu ta: "Tiền trà sữa tôi sẽ trả cho Thất Thất. Khởi nghiệp không dễ đâu anh bạn, như vậy đi, chỗ trà sữa còn lại của cậu ở đâu, nhân tiện tôi muốn mua vài chai để hỗ trợ cậu."

Anh ấy vòng tay qua vai nam sinh kia một cách tự nhiên, kéo cơ thể cứng ngắc của đối phương rồi bỏ đi.

Cố Việt nhanh chóng trở lại.

Nhìn thấy bức thư tình trên bàn, anh ấy ngập ngừng hỏi tôi.

"Thất Thất, em không tò mò về bức thư này à?"

Tôi lắc đầu, nghi ngờ hỏi anh.

"Tại sao lại tò mò? Nội dung bên trong đại khái là cám ơn chúng ta đã ủng hộ cậu ta thôi mà."

Cố Việt sững sờ hai giây, sau đó vội vàng gật đầu.

"Đúng, đúng, đúng, chỉ là lời cảm ơn giống bao hãng khác mà thôi, không có gì đặc sắc, anh có thể xử lý cho em được không?"

Tôi không từ chối, vỗn dĩ cũng định khi rời thư viện ném nó vào thùng rác.

04

Chỉ là, kể từ lần trước được tiếp thị đồ uống trong thư viện.

Chỉ cần không có tiết, Cố Việt hầu như sẽ luôn đi cùng tôi.

Khi anh ấy ở đó, không ai làm phiền tôi và hỏi tôi về một số túi xách, vòng cổ, hoặc giày là thật hay giả.

Sẽ không có chàng trai nào đến tiếp thị đồ uống.

Tôi cảm thấy rất thoải mái.

Chỉ là tôi không quen, mỗi khi ngẩng đầu lên, tôi luôn nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm như sao rơi của Cố Việt nhìn mình.

Khi thấy tôi nhìn thì anh ấy liền cười với tôi một cách rất... dịu dàng?

Có vẻ như chỉ còn một tuần nữa là đến cuối kì.

Hôm nay, tôi vừa mới đọc xong cuốn sách thì ngẩng đầu lên, lại đυ.ng phải ánh mắt của Cố Việt.

Cuối cùng tôi không thể kìm lại liền hỏi anh ấy.

"Cái bức tượng hình nàng tiên cá ở đài phun nước mà hồi nhỏ em làm hỏng ấy, sửa lại tốn bao nhiêu tiền thế?"

Đầu Cố Việt trống rỗng một lúc sau đó mới ngây ngốc trả lời.

"Chắc là hai mươi vạn. Có chuyện gì vậy?"

Tôi hiểu rõ gật đầu.

"Khi nào về em sẽ chuyển tiền cho anh. Anh không phải nhìn chằm chằm sợ em bỏ trốn không đền tiền. Sắp thi cuối kì rồi, em cảm thấy kì thi này quan trọng hơn so với 20 vạn đó. "

Nụ cười trên mặt Cố Việt nứt ra.

Sét đánh giữa trời quang hỏi tôi.

"Em nghĩ tôi đi theo em để đòi nợ à?"

Tôi không hiểu.

"Không phải à? Vậy thì tại sao anh lại lãng phí thời gian học tập của mình để đi theo em vậy?"

Cố Việt tê tái.

Bầu không khí có vẻ không ổn.

Anh lặng đi một lúc lâu, di chuyển như một linh hồn lang thang.

05

Sau khi Cố Việt rời đi, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đọc sách cũng không vào.

Trong lòng tôi cũng không thể giải thích được.

Tôi luôn nghĩ đến ánh mắt bi thương trong mắt Cố Việt khi anh ấy nhìn tôi lần cuối trước khi rời đi.

Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy khó chịu như thế này.

Tôi không biết phải làm gì, vì vậy tôi trở về ký túc xá vào lúc chín giờ tối.

Sau khi tắm rửa xong, tôi nằm trên giường muốn ngủ, nhưng khi nhắm mắt lại, tôi lại không ngủ được.

Trong đầu luôn nghĩ đến Cố Việt.

Tôi nhận ra rằng chưa chuyển 20 vạn cho anh ấy.

Nhanh tay nhấc máy và chuyển khoản.

Sau khi chuyển xong, rất lâu sau Cố Việt không có trả lời.

Cũng không trả tiền.

Tôi nhìn chằm chằm vào cuộc trò chuyện quá lâu đến nỗi sắp ngủ.

Đinh.

Một tin nhắn đến.

Được gửi bởi Cố Việt.

Anh ấy hỏi tôi một câu hỏi.

"Thất Thất, em đã có người mình thích chưa? Là loại tình yêu nam nữ ấy."

Tôi nhìn tin nhắn, hoàn toàn choáng váng.

Loại tình yêu nam nữ á?

Tôi nhớ, từ lúc tôi có kí ức tới giờ, ngoài những người thân của tôi, tôi dường như chưa từng thích ai.

Cũng chưa từng yêu ai.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là Cố Việt là điều đầu tiên lóe lên trong đầu tôi khi tôi nhắc đến từ thích.

06

Tôi hỏi Cố Việt.

"Thích là cảm giác như thế nào?"

Cố Việt nhanh chóng trả lời.

"Thích chính là bất giác nghĩ về người đó trong tâm trí. Muốn ở bên người đó cả ngày, cả ngày nhìn họ, muốn đối xử tốt với họ và cho họ mọi thứ tốt nhất."

Tôi đã nhìn ra, Cố Việt có người mình thích!

Ngay lập tức hỏi anh ấy: "Anh có người mình thích à?"

Một lúc sau, Cố Việt mới trả lời tôi.

"Ừm, có rất nhiều người thích anh. Anh cũng không biết thích là gì khi mình còn nhỏ, nhưng anh luôn bị ấn tượng bởi một cô bé rất dễ thương, người suốt ngày quấn lấy đòi lấy anh làm chồng."

"Khi anh lớn lên, ba mẹ anh thường nhắc về cô bé đó, cô bé rất giỏi, mới mười hai tuổi đã giành giải nhất đàn violon toàn quốc.

"Nói cô ấy ngày càng giỏi, thành tích ưu tú, xinh đẹp lại còn ngoan ngoãn, nếu thành tích của anh bằng một một nửa cô bé ấy thì tốt rồi."

"Lúc đó anh rất không phục. Rốt cuộc thì năm anh học cấp 3 cũng đã mang phần mềm mà mình tự nghiên cứu bán với giá 200 vạn rồi đó."

"Anh tò mò về cô gái nhỏ bé có thể dùng tay không bẻ gãy đuôi cá, luôn quấn lấy khiến anh không thể thoát ra được, khi lớn sẽ như thế nào."

"Vào năm cô ấy học lớp 11, anh đã bí mật về nước, tìm được trường mà cô ấy học. Cho dù 10 năm rồi nhưng chỉ cần liếc mắt anh cũng có thể nhận ra cô ấy."

"Cô ấy ở giữa đám đông đặc biệt tỏa sáng. Rõ ràng là rất sợ hãi nhưng vẫn lấy hết can đảm giúp nữ sinh đang bị bắt nạt, vừa khóc vừa vung quyền, đấm ngã mấy tên lưu manh xuống đất."

"Khi đó anh đã nghĩ, trên đời này làm sao lại có một cô gái dễ thương như vậy."

"Ở lại đây một tháng, anh thường xuyên đến trường học trộm nhìn cô ấy. Càng nhìn càng không thể rời mắt."

"Một lần, nghe thấy cô ấy nói rằng nguyện vọng của cô ấy là thi vào trường tốt nhất trong nước. Anh đột nhiên nghĩ đến thành tích thảm hại của mình, hổ thẹn rời đi."

"Anh đã thỏa thuận với ba rằng nếu anh thi vào được trường tốt nhất trong nước, ba hãy cho anh được về nước định cư và phát triển."

"Anh đã có được những gì mình muốn, và cuối cùng tôi có thể quang mình chính đại đứng bên cạnh cô ấy với tư cách là một người bạn.

07

Tôi thẫn thờ nhìn từng tin nhắn mà Cố Việt gửi tới.

Tôi đã rất ngạc nhiên.

Tôi hỏi anh ấy.

"Người anh thích là em? Là loại tình yêu nam nữ đó hả?"

Cố Việt trả lời ngay lập tức.

"Ừm. Thất Thất, anh rất thích em. Trước giờ anh vẫn luôn đi theo em, không phải vì muốn em đền tiền cho bức tượng đó, mà là vì anh thực sự muốn ở bên em."

Tôi rất bối rối.

Trả lời anh ấy.

"Nhưng mà, em không biết em thích anh hay không nữa. Trước đây em không nghĩ đến anh nhiều lắm, nhưng hôm nay, em lại không ngừng nghĩ đến anh. Những lúc ở bên anh, em cảm thấy rất thoải mái."

Cố Việt trả lời tôi ngay lập tức.

"Em sẽ nhớ anh?!"

"Thất Thất, tại sao chúng ta không thử yêu nhau? Giống như nắm tay và đi hẹn hò. Nếu em vẫn không thích anh, anh sẽ trả lại nụ hôn đầu cho em?

Tôi rất tò mò.

Ngay lập tức hỏi anh.

"Anh định trả lại nụ hôn đầu cho em như thế nào?"

Cố Việt chỉ đáp lại tôi bằng hai từ.

"Đoán xem."

08

Tôi có cái nết rất hay tò mò.

Vì muốn biết anh ấy sẽ trả lại nụ hôn đầu cho tôi như thế nào, tôi liền đồng ý thử yêu anh ấy.

Ngày hôm sau anh ấy đến ký túc xá của tôi ở tầng dưới và đợi tôi.

Vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc.

Chân tay luống cuống.

Chúng tôi đi cạnh nhau trên đường đến thư viện.

Tay anh vô tình chạm vào tay tôi vài lần.

Tôi lùi ra xa anh một chút, kỳ lạ thay, tay anh ấy vẫn chạm phải tay tôi.

Tôi nghĩ nghĩ liền trực tiếp nắm lấy tay anh ấy.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của anh.

Tôi nói với anh ấy: "Nếu anh nắm thế này, hai tay sẽ không chạm vào nhau, khi yêu thì có thể nắm tay nhau đúng không?"

Cố Việt gật đầu lia lịa, nhìn tôi đầy ngưỡng mộ.

"Thất Thất, em thật sự rất thông minh."

Tôi đồng ý với điều đó, tôi không hề ngốc chút nào.

Thực ra, tôi có thể thấy rằng Cố Việt hình như đang cố gắng nắm tay tôi.

Nhìn thấy niềm hạnh phúc không giấu được trên khuôn mặt của Cố Việt, chắc hẳn tôi đã không đoán sai.

Nghĩ rằng việc ba tôi luôn nói tôi ngốc nghếch nên cuối kỳ này tôi nhất định phải giành được hạng nhất.