- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tôi Không Diễn Nổi Nữa
- Chương 6:
Tôi Không Diễn Nổi Nữa
Chương 6:
Cảnh tượng rất xấu hổ.
Người anh em ơi, nghe tui nói này.
Điều này thật đáng sợ, điều này thực sự rất đáng sợ.
Thói quen xuất quỷ nhập thần của Tần Dục Thành thực sự quá thích cmnr hợp để quay phim ma.
Mục Mộc sợ tới mức não run lên.
Điều đáng sợ hơn nữa là biểu cảm “Nhóc con cậu cắm sừng tôi” của Tần Dục Thành, cứ như thể một giây sau sẽ ‘chết’ người.
Phải nghĩ cách đối phó mới được!
Tần Dục Thành bỏ qua Mục Mộc kinh ngạc mà nhìn Liễu Cao Minh, y hơi ấn tượng với quả đầu màu đỏ cam này.
Hết cách rồi, quả đầu màu đỏ cam này thực sự rất khó quên.
Y nhớ đây là chủ hộ cùng một tiểu khu, sống trong tòa nhà bên cạnh, y thường thấy bức chân dung selfie màu đỏ cam của cậu ta xuất hiện trong các bản ghi trò chuyện của nhóm chủ hộ.
Cậu ta không có việc gì thì thích đi lang thang xung quanh tiểu khu, tìm lỗi bất động sản, buộc tự mình phải nâng cao trải nghiệm sống của các chủ hộ trong toàn bộ tiểu khu.
Cứ tưởng những người có thể tìm ra lỗi như này nên nghiêm túc chính kinh một ít, không nghĩ tới lại trẻ đến vậy.
Tần Dục Thành có ấn tượng như vậy đối với Liễu Cao Minh, để nói là quen biết thì hẳn là không quen.
Lâm Giang Nhất Phẩm Các có tổng cộng sáu toà, mỗi toà sáu tầng và hai thang máy cho sáu hộ gia đình, hàng xóm trong cùng một tòa nhà gặp nhau chưa tới một hoặc hai lần một tháng, chứ đừng nói đến cùng một tiểu khu.
Tần Dục Thành thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Mục Mộc: “Em về rồi.”
Mục Mộc sững sờ, mím môi gật đầu: “Ừm…”
Cậu trả lời, nhấc chân bước vào thang máy, đứng bên cạnh Tần Dục Thành, khó chịu chải mái tóc sót giữa hai cánh tay.
Mục Mộc không nhớ rõ đã bao lâu rồi không có ai nói câu này với cậu.
Cậu sững sờ nhìn xuống mũi giày, cho đến khi Liễu Cao Minh gọi hoàn hồn về.
Liễu Cao Minh nhìn Tần Dục Thành một chút, hỏi Mục Mộc: “Vị này là?”
Mục Mộc há miệng, kẹt cứng hai giây, ngây ngốc đáp: “Tôi … ờ, tôi ch… chồng tôi.”
Liễu Cao Minh sững sờ.
Đáng ghét! Cô gái xinh đẹp mới quen lấy chồng sớm!
Tần Dục Thành liếc nhìn Mục Mộc mất tập trung, đưa tay về phía Liễu Cao Minh: “Tôi là Tần Dục Thành, đây là Mục Mộc, xin hỏi quý danh?”
Liễu Cao Minh vẫn thở dài rằng cô gái đã kết hôn, theo bản năng đưa tay ra: “Không dám, họ Liễu, Liễu Cao Minh, làm quen một chút, sau này chúng ta chính là hàng xóm rồi!”
Tần Dục Thành nở một nụ cười thương mại, nói vài câu với Liễu Cao Minh.
Mục Mộc thực sự tránh không kịp loại giao tiếp giữa người với nhau, khi nhận ra Liễu Cao Minh vẫn muốn nói chuyện với mình, cậu nhanh chóng quay mặt sang một bên nhìn vào gương trong thang máy.
Cô gái trong gương mặc áo phông và quần jean đơn giản, với mái tóc đen dài, xinh xắn, trẻ trung như một cô em gái mới bước vào trường đại học.
Mục Mộc: “.”
Chòi má, ông đây đẹp ghê nha!
Mục Mộc nhìn em gái xinh đẹp trong gương, sờ tóc mái trên trán.
Sau khi phần tóc mái giằng co hai tiếng sáng nay đã được bình xịt tóc mái phục vụ, cho dù có bị chiếc mũ lưỡi trai ép cả ngày trời, nó vẫn dính chặt vào đúng nếp mà không hề biến dạng.
Mục Mộc bỏ hai tay xuống, không nhịn được lắc đầu.
Vài sợi tóc mái cố định kia lắc lư, hình dạng không di chuyển.
Trâu bò.
Mục Mộc thán phục.
Cậu nhìn vào gương không khỏi mỉm cười với cô em gái xinh đẹp trong gương, nhìn thấy em gái xinh đẹp cười với mình, cậu liền cảm thấy ngọt ngào.
Ai dà!
Đột nhiên không thấy ghét khuôn mặt này đến vậy.
Mục Mộc thay đổi cái nhìn với mặt mình một chút, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ba người cao lớn khác trong thang máy đều nhìn chằm chằm cậu.
Mục Mộc: Σ? !
Mục Mộc cứng đờ.
Tần Dục Thành: “…”
Mục Mộc bắt đầu im lặng, thu mình đến góc thang máy, cúi đầu dựa vào tường.
… Bách nhục.
Thật quá xấu hổ.
Mục Mộc hận tìm không được một cái lỗ để chui vào, nếu như điều kiện cho phép, cậu thậm chí có thể biểu diễn ngay tại chỗ mười vạn tượng binh mã gắn trên lăng mộ Tần Thuỷ Hoàng.
Tần Dục Thành thu hồi ánh mắt rơi vào trên người Mục Mộc, quay đầu lại, phát hiện Liễu Cao Minh đang nhìn chằm chằm Mục Mộc, giống như chó thấy xương.
Tần Dật Hiên theo bản năng soi gương, liếc nhìn đỉnh đầu mình, sau đó thu hồi ánh mắt, sắc mặt đen kịt. (Ngó xem có sừng không đó)
Thang máy ‘keng’ một tiếng, đến tầng năm.
Liễu Cao Minh nhìn Mục Mộc, người đang cúi đầu dựa vào tường, giấu tay sau lưng, chẹp chẹp miệng, quay lại và đi theo người môi giới vào ngôi nhà trên tầng năm.
Cửa thang máy đóng lại, Tần Dục Thành nhìn Mục Mộc qua gương: “Cô biết cậu ta?”
Mục Mộc vẫn còn đang chìm đắm trong sự xấu hổ vì soi gương thì bị phơi bày công khai, nghe câu hỏi của Tần Dục Thành, cậu ngẩng đầu lên, nghĩ dù cậu không nói gì thì sau này hai người sẽ quen nhau, nên lắc đầu một cái.
“Tôi không biết, tôi vừa gặp ở dưới lầu.”
Tần Dục Thành mặt không biểu cảm: “Gặp nhau ở dưới lầu, liền muốn cầm túi xách cho cô?”
“Ừm.” Mục Mộc gật đầu, “Sao vậy?
Tần Dục Thành: “… ?”
Mục Mộc: Hì hì.
Không nghĩ tới chứ gì! Mục Mộc đắc ý.
Cậu đã tìm ra cách để đối phó với sự bối rối rồi!
—— chỉ cần dùng việc hỏi lại, chỉ cần có lý cùng dũng khí, ngay cả mệnh đề cũng có thể dễ dàng giải quyết!
Không hổ là ông đây.
Trên đời này làm sao có một A Trạch cơ trí đến thế nhỉ!
Tần Dục Thành bất mãn nhìn Mục Mộc, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nói ra được.
Cửa thang máy mở ra, khi cả hai bước vào huyền quan để thay giày, Tần Dục Thành nhìn thoáng qua túi giấy của Mục Mộc, phát hiện nhãn hiệu trên túi giấy là nhãn hiệu bán chạy, Mục Mộc đang mặc bộ quần áo nhãn hiệu này.
Tần Dục Thành cau mày.
Y rất quen thuộc với thương hiệu này, khi cha mẹ nuôi của y còn tại thế, hầu hết tủ quần áo là của thương hiệu này, rẻ mà bền.
Nhưng đối với Mục Mộc, đây hẳn là một thương hiệu mà hắn thậm chí sẽ không bao giờ nhìn đến.
Không chỉ quần áo.
Hôm nay Mục Mộc không trang điểm hay xịt nước hoa.
Tần Dục Thành dừng lại.
Kỳ lạ.
Điều này thật bất thường.
Dường như bắt đầu đưa ly hôn, Mục Mộc rất kỳ lạ.
Tần Dục Thành thay đôi dép con thỏ màu hồng, nhìn chằm chằm bóng lưng của Mục Mộc thay giày xong đi thẳng vào phòng.
Những thay đổi không có trong trí nhớ này khiến Tần Dục Thành vô cùng cảnh giác.
Khi một kẻ nói dối có hành động bất thường, không phải là muốn bỏ trốn thì chắc chắn là muốn thu lưới.
Bất kể là như thế nào, Tần Dục Thành cũng không thể khiến hắn nguyện ý.
Tần Dục Thành xách túi máy tính, nghĩ đến máy giám sát mới mua trong túi liền không chần chừ nữa, nhấc chân đi vào nhà.
Mục Mộc lấy dây chun, tuỳ ý buộc tóc lên.
Trải nghiệm về ngày đầu giả gái vô cùng kém cỏi, để tóc dài nhìn như thần tiên, mà trời nóng đến mức mọi người muốn học chó thè lưỡi, nhưng lưỡi bị mặt trời chiếu lại càng nóng hơn.
Mục Mộc lấy nước lạnh rửa mặt, liếc mắt nhìn thời gian, đã gần sáu giờ.
Cô gái ôn nhu thiện lương giờ nên nấu bữa tối cho một người đã làm việc vất vả cả ngày.
Mục Mộc: “…”
Tôi hay anh ấy …
Meme thống khổ.
Là con gái thật sự rất khổ.
Nếu có cơ hội quay lại, cậu nhất định phải siết chặt cổ tác giả, yêu cầu hắn xóa bốn chữ “ôn nhu thiện lương”, nhân tiện thay tên của nhân vật Mục Mộc bằng của chính tác giả!
Mục Mộc hít sâu một hơi, quay đầu bước ra khỏi phòng.
Tần Dục Thành đang trong phòng làm việc.
Mục Mộc gõ cửa, nhận được đáp ứng của Tần Dục Thành, ló đầu vào: “Bữa tối muốn ăn cái gì?”
Tần Dục Thành giương mắt nhìn Mục Mộc.
Y thực sự không mong đợi điều này xảy ra một lần nữa – có vẻ như nhóc nói dối này thực sự cố gắng để ly hôn với y.
Mục Mộc: “?”
Tần Dục Thành ổn định lại: “Cái gì cũng được.”
Mục Mộc đáp một tiếng rồi đóng cửa lại.
Cái nóng giữa mùa hè thật khiến cơ thể chán nản, thiếu năng lượng, chán ăn.
Các món khai vị và đồ uống đá chua ngọt đặc biệt được ưa chuộng vào thời điểm này.
Chua ngọt… Khai vị…
Mục Mộc nhìn nguyên liệu trong tủ lạnh, đóng cửa tủ lạnh, thở ra một hơi.
Đi ra ngoài mua đồ ăn.
Tần Dục Thành đang ở trong phòng làm việc, nghe thấy thang máy có động tĩnh, bước tới cửa nhìn một cái, phát hiện thang máy đã đi xuống.
Nhìn thấy Mục Mộc đi ra ngoài, Tần Dục Thành vén tay áo đi loanh quanh trong phòng làm việc, bắt đầu tìm kiếm một nơi thích hợp để giấu camera, nhưng cũng có thể bao gồm toàn bộ phòng làm việc trong khu vực giám sát.
Mục đích của nhóc nói dối là tài sản của y, vì vậy chắc chắn sẽ đến phòng làm việc khi y đi vắng.
Tần Dục Thành ác ý nghĩ.
Sau một thời gian, chờ y cảm thấy chán ghét với màn biểu diễn của Mục Mộc sẽ cầm lấy camera để báo án, dù có trong nhà có lai lịch thế nào thì cũng đủ cho Mục Mộc chừa một trận.
…
Mục Mộc từ trong siêu thị ôm một túi nguyên liệu nấu ăn trở về, gặp Liễu Cao Minh ở tầng dưới.
Liễu Cao Minh rũ vai xuống đang nói chuyện với người môi giới, nhìn thấy Mục Mộc, hai mắt sáng lên, mày kiếm dựng đứng, lưng thẳng tắp.
Cậu ta lớn tiếng chào hỏi: “Mục Mộc!”
Mục Mộc dừng lại, ý tứ gật đầu rồi quay đầu mũi chân, chuẩn bị đi vòng quanh cái đầu đỏ đỏ cam cam.
Liễu Cao Minh nghiêng người vẫy đuôi: “Từ nay chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau!”
“?” Mục Mộc sửng sốt, “Cái gì?”
“Tôi đi mua căn nhà ở tầng dưới của em á.” Liễu Cao Minh hai lòng bàn tay xòe ra, “Tầng năm!”
“Tầng năm?”
Mục Mộc sửng sốt.
Chờ đã, tại sao lại là tầng năm?
Không nên đợi Tần Dục Thành bán nhà rồi mua lại tầng sáu sao! ?
Mục Mộc không nghĩ tới sẽ có biến cố như vậy, ngây ngốc tại chỗ.
Liễu Cao Minh gật đầu: “Đúng vậy, tầng năm!”
Mục Mộc hoàn hồn, loạng choạng: “Không có, không cân nhắc thêm chút nữa?”
Liễu Cao Minh lắc đầu: “Không cân nhắc thêm, trong tiểu khu này chỉ có hai căn nhà được rao bán, một căn ở tầng năm, căn còn lại ở tòa nhà bên cạnh.”
Mục Mộc: ? ? ?
Tần Dục Thành không bán nhà? ?
Mục Mộc sửng sốt.
Mục Mộc nứt ra.
Nếu như Tần Dục Thành không bán nhà, không phải ngày đêm đối mặt với vị tổ tông này trước khi ly hôn thành công sao?
Mục Mộc hoàn toàn không cảm thấy được mình có khả năng thoát khỏi Tần Dục Thành.
Đùa à, Tần Dục Thành là nam chính đó!
Đương nhiên, đây vẫn là thứ yếu, mấu chốt là cốt truyện đã thay đổi rồi!
Mục Mộc đông cứng.
Không, không, có lẽ là vẫn chưa tới thời điểm để bán?
Lỡ như Liễu Cao Minh đặc biệt giàu có, mua tầng năm, lúc Tần Dục Thành bán nhà thì có mua tầng sáu luôn không?
Mục Mộc hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, đối với Liễu Cao Minh gật đầu, lễ phép chúc mừng: “Chúc mừng anh mua được nhà mới, hoan nghênh.”
“Ơ này ~” Liễu Cao Minh cười đến mức hai mắt híp lại, sờ túi thấy một tấm danh thϊếp nhàu nhĩ, “Đây là danh thϊếp của tôi!”
“… Cảm ơn?” Mục Mộc theo bản năng cầm lấy danh thϊếp, thật sự là không biết nên giải quyết loại này như thế nào, lập tức lựa chọn rời đi, “Tôi về nhà trước đây, đi nấu cơm. “
“Được được.” Liễu Cao Minh gật đầu liên tục, sau khi Mục Mộc quét mặt vào cửa thì hắn gọi lại, hỏi: “Có gì thắc mắc thì tôi liên hệ với em được không?”
Mục Mộc: “…”
Tui không nghĩ vậy.
Bởi vì tui có thể gặp nhiều vấn đề hơn cậu cơ.
Mục Mộc nghĩ như vậy, cực kỳ kiên định, trịnh trọng lắc đầu, quay đầu đi vào cửa toà nhà.
Liễu Cao Minh vốn không ngờ rằng mình sẽ bị từ chối, sửng sốt, đột nhiên quay đầu nhìn về phía người môi giới bên cạnh.
“Tôi bị từ chối?!” Liễu Cao Minh bị sốc, “Do tôi xấu à?!”
Người môi giới:”……”
Xấu thì không xấu, thậm chí còn đẹp trai.
Liễu Cao Minh như ngã trên chín tầng mây: “Tôi bị từ chối?!”
Người môi giới không nói nên lời.
Phản ứng của Liễu Cao Minh quá rõ ràng ——nói cách khác, cậu ta hoàn toàn không có ý định che đậy, người này gần như viết rõ sự quan tâm đến những cô gái trên mặt.
Người môi giới không thể không nhắc nhở: “Anh Liễu, cô này đã kết hôn rồi.”
“Tôi biết.” Liễu Cao Minh không quan tâm, thậm chí còn tỏ ra hào hứng, “Nhưng cô ấy trông thực sự rất ưa nhìn, còn nhỏ nhắn, dễ thương!”
“…” Người môi giới muốn nói lại thôi, “Nhưng cô ấy đã kết hôn rồi.”
“?” Liễu Cao Minh bối rối, “Tôi biết mà.”
Sau khi nói xong, cậu ta dừng lại một chút, chợt nhận ra, vỗ đùi: “Mẹ kiếp, chú đừng tưởng tôi định cho người họ Tần… sừng chứ?”
Người môi giới: “?”
Không phải sao?
“Bẩn thỉu! Thế tục!” Liễu Cao Minh mắng, “Tôi chỉ thưởng thức tất cả những thứ đẹp đẽ của con người thôi!”
Người môi giới nửa tin nửa ngờ: “… Ra vậy.”
Liễu Cao Minh gật đầu chắc chắn, sau đó bước chân dài lôi kéo người môi giới trung gian đi ra, ngoài miệng ồn ào: “Đi liên hệ với chủ hộ ký hợp đồng nhanh chút, càng sớm càng tốt, tôi muốn ngày mai vào ở!”
Người môi giới bị hắn lôi đi lảo đảo, vì tiền nên kiên cường bày ra khuôn mặt tươi cười.
Tần Dục Thành đứng trên sân thượng, nhìn trò hề vừa mới kết thúc ở dưới lầu.
Tuy ở tầng 6 không thể nghe thấy lúc bắt đầu trò chuyện, nhưng giọng nói đầy hoài nghi của Liễu Cao Minh hoàn toàn lọt vào tai Tần Dục Thành.
Y nhìn chằm chằm bóng lưng đỏ cam, quay đầu trở lại phòng làm việc.
Mục Mộc bước vào hành lang thay giày, đặt nguyên liệu trong tay vào phòng bếp, liếc nhìn danh thϊếp nhàu nát.
Trên danh thϊếp viết Liễu Khinh Holdings Co., Ltd. tên và thông tin liên lạc của Liễu Cao Minh.
* Chú thích
*Công ty holding trong tiếng Anh là Holding Company. LTD là từ viết tắt của Limited, CO là từ viết tắt của Company, hai từ này ghép lại là để chỉ loại hình công ty trách nhiệm hữu hạn.
Công ty Holding là một công ty mẹ dưới hình thức tập đoàn, công ty trách nhiệm hữu hạn sở hữu đủ cổ phiếu để nắm quyền biểu quyết ở một công ty khác, có thể kiểm soát các chính sách và giám sát các quyết định quản lí của công ty đó.
Mặc dù công ty Holding sở hữu tài sản của các công ty khác, công ty Holding chỉ duy trì vai trò giám sát và do đó không tích cực tham gia vào việc điều hành hoạt động hàng ngày của doanh nghiệp kia.
Mục Mộc không chút do dự, xoay người đi tìm Tần Dục Thành.
Hiện tại cậu ước gì Tần Dục Thành và Liễu Cao Minh nhanh chóng kết nối, tốt nhất là Tần Dục Thành nên bán tầng sáu trước khi Liễu Cao Minh mua tầng năm, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Chỉ cần Tần Dục Thành bán căn hộ này, cậu sẽ có thể tự do bay nhảy trong khu nhà trọ giá rẻ.
Mục Mộc mong trăng ngóng sao, mong ngày này đến.
“Tần, Tần Dục Thành!” Mục Mộc không quen gọi tên Tần Dục Thành, ló đầu đi vào phòng làm việc.
Tần Dục Thành nâng mắt nhìn cậu.
“Tôi vừa mới gặp Liễu Cao Minh dưới lầu, cậu ta đưa danh thϊếp cho tôi.” Mục Mộc lắc lắc danh thϊếp, “Tôi cầm cái này cũng vô dụng, anh có cần không?
Tần Dục Thành nhìn danh thϊếp trong tay Mục Mộc, không rõ mục đích của Mục Mộc.
Biểu lộ lòng trung thành? Bán lợi ích? Hay cố gắng xua tan cảnh giác của y?
Tần Dục Thành một bên suy đoán, một bên đưa tay ra.
Mục Mộc đi vào phòng làm việc, đưa danh thϊếp trong tay ra, sau đó cũng không nhìn phòng làm việc nhiều, lại buộc chặt tóc, bước ra ngoài không nhìn lại, đi thẳng vào phòng bếp.
Tần Dục Thành nhìn xuống tấm danh thϊếp nhàu nát, liếc nhìn tên công ty, bật máy tính lên tìm tên Liễu Cao Minh.
Mục Mộc một bên vừa nấu ăn, một bên cầu nguyện Tần Dục Thành có thể kết nối với Liễu Cao Minh.
Cậu nóng lòng muốn ấn đầu hai người lúc này, ngay lập tức, để bọn họ làm bạn tốt tay trong tay, sau đó mua nhà bán nhà, trả lại cho cậu thế giới tự do.
Không biết ngơ ngác cầu xin mười tám vị thần có ích gì không, nhưng lúc này, nhưng đến thời điểm này, chỉ có thể là con ngựa bất kham.
Mục Mộc một bên tụng lung ta lung tung thần phật trong lòng, một bên, chuẩn bị bí đao xào thịt bằm và sườn xào chua ngọt, đặt canh cà chua trứng lên bàn, tháo hai móng giò kho tàu mua trong siêu thị, vừa vặn mỗi người một suất.
Thêm miếng xà lách luộc nữa, thịt và rau đã chuẩn bị hết, vũ lộ quân triêm, chỉnh tề!
* Chú thích
*Vũ lộ quân triêm (雨露均沾): ý nói Hoàng đến không quá sủng ái ai, cũng không hề lạnh nhạt với ai, trong một tháng, đa số cung tần phi tử đều được Hoàng đế ‘sủng hạnh’ qua, có nghĩa là đối xử với mọi thứ và mọi người bình đẳng.
Mùa hè mà chán ăn, thì nên ăn những món có hương vị mạnh!
Tất nhiên, mùa đông cũng nên ăn những món ăn nặng mùi làm món khai vị, thả rỗng bụng thì hãy ăn nhiều món hơn để chống chọi với cái lạnh nhé!
Mục Mộc khẩu vị nặng cây ngay không sợ chết đứng!
Bữa tối không chia như buổi sáng, Mục Mộc đành phải ngồi đối diện với Tần Dục Thành.
Khi Tần Dục Thành nhìn thấy bàn ăn này, động tác ngồi xuống của y liền sững lại trong giây lát.
Y nhớ rằng Mục Mộc có vị nhạt và thích hương vị nguyên bản của nguyên liệu, trái ngược với Mục Mộc, hương vị của y rất nặng.
Và những món ăn trên bàn này hầu như đều là những món nặng vị.
Mục Mộc chắc chỉ uống một ít canh, cộng với đĩa rau xà lách luộc.
Cho nên, phần còn lại được làm đặc biệt cho y.
Nhóc nói dối này còn cố ý làm hài lòng y.
Tần Dục Thành nghĩ như vậy, vô cảm duỗi tay ra, chưa kịp bưng bát lên đã thấy đũa của Mục Mộc chọc vào giò heo.
Tần Dục Thành: “… ?”
? ? ?
Không đúng.
Tần Dục Thành giương mắt nhìn Mục Mộc.
Mục Mộc đâm xong móng giò thì hối hận rồi.
Cậu nhìn móng giò trong bát, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về đề xuất “làm thế nào để gặm móng giò một cách duyên dáng”.
Luôn cảm thấy nguyên chủ có thể nói dối Tần Dục Thành lâu như vậy, hình tượng của hắn hẳn là rất hoàn mỹ.
Không thể ở quán ven đường ăn thịt nướng đầy mỡ, ăn cay sưng miệng, hoặc ăn chân gà và móng giò, đại khái một cái cũng không làm.
Sau đó, câu hỏi đến.
Làm thế nào để giải quyết móng giò này mà vẫn giữ được sự thanh lịch?
Mục Mộc cau mày nhìn móng giò kho tàu trong bát.
Tần Dục Thành nhìn Mục Mộc đang nhìn chằm chằm móng heo như đại địch một hồi, liền nhìn đi chỗ khác.
Là y đa nghi rồi.
Nhóc nói dối này chỉ đang cố gắng đón ý nói hùa khẩu vị của y, làm hài lòng y thôi.
Tần Dục Thành gắp một đũa sườn xào chua ngọt, nói với Mục Mộc còn đang nghiên cứu móng giò: “Liễu Cao Minh là cháu của Liễu Khinh.”
Mục Mộc ngẩn ra: “?”
Tần Dật Hiên nhắc nhở: “Liễu Khinh kia, người được mệnh danh là vương tỉnh G.”
Mục Mộc không biết Tần Dục Thành nói với cậu chuyện này để làm gì, mà nam chính lên tiếng, tuy không biết sự tình, thì cũng đón ánh mắt của Tần Dục Thành, có ý gật đầu.
Tần Dục Thành quan sát vẻ mặt của Mục Mộc, phát hiện trên mặt cậu ngoại trừ mờ mịt và bối rối, giống như thật sự không có ý đồ gì, mới thu hồi ánh mắt, hỏi: “Các người vừa rồi ở phía dưới nói cái gì?”
Nếu muốn nói về điều này, thì tới công chuyện rồi!
Mục Mộc ngồi thẳng dậy, điên cuồng ám chỉ: “Cậu ta nói muốn mua nhà tầng năm.”
Tần Dục Thành gật đầu: “Sau đó thì sao?”
Mục Mộc: ?
Bị sao vậy, chú em?
Chú em không bán nhà à?
Khách hàng này, chú em không cảm thấy tiếc khi bỏ lỡ sao?
Mục Mộc lo lắng, tiếp tục ám chỉ: “Cậu ta hình như đã quyết định tại chỗ luôn rồi.”
Là khách hàng đặc biệt gọn gàng hào phóng đưa tiền, ngài không động lòng sao? !
“Sau đó thì sao?” Tần Dục Thành lại gật đầu, chờ Mục Mộc nhắc tới đề tài liên quan đến “từ chối”.
Trước khi trùng sinh, Mục Mộc ở bề ngoài không liên quan gì đến Liễu Cao Minh, nhưng trên thực tế ai biết được?
Tần Dục Thành muốn biết Mục Mộc vừa từ chối cái gì.
“…” Mục Mộc nhìn Tần Dục Thành không vội, khí lực vừa bốc lên bỗng xìu đi một chút, “sau đó cũng không có nữa.”
Tần Dục Thành thấy Mục Mộc thu giọng, ngẩng đầu sang, chỉ thấy đĩa rau xà lách luộc vẫn chưa nhúc nhích, mà là sườn xào chua ngọt cùng bí đao xào thịt sắp cạn rồi.
Tần Dục Thành dừng đũa ăn cơm.
Vừa rồi y ăn nhiều món như vậy sao?
Tần Dục Thành liếc nhìn bát của Mục Mộc, nó đầy mỡ dày đặc, rõ ràng là đã ăn rất nhiều món thịt.
Ánh mắt Tần Dục Thành chuyển qua chuyển lại giữa đĩa đồ ăn và Mục Mộc.
Không, vẫn có gì đó không ổn …
Mục Mộc có thói thanh lý, thấy Tần Dục Thành không có đυ.ng đến rau xà lách, dứt khoát dời đĩa rau xà lách tới trước mặt mình, đưa phần thịt còn lại tới.
Dù không thích ăn rau nhưng cậu không thể lãng phí thức ăn!
Không sao, sau khi ăn xong rau xà lách, cậu vẫn để lại móng giò kho tàu chân như một phần thưởng vì không thể ăn một cách tao nhã!
Mục Mộc tự an ủi mà kiên cường gặm rau xà lách.
Tần Dục Thành nhìn Mục Mộc lẳng lặng ăn rau, lông mày hơi nhíu lại.
… Đa nghi rồi?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tôi Không Diễn Nổi Nữa
- Chương 6: