Chương 5:

20 October, 2021Heo

2 người vuốt lông

Edit : Heo

Mục Mộc lẻn vào phòng bếp, quay đầu liếc mắt nhìn Tần Dục Thành đang ngồi ngay ngắn trong phòng ăn.

Xứng đáng là một nam chính nghiêm túc, dùng bữa trong nhà mình còn ưỡn thẳng ngực, thẳng lưng, khác hẳn với A Trạch ăn không ngồi rồi.

Mục Mộc có thói quen ăn trứng vào bữa sáng, bất kể là trứng luộc vẫn là trứng chần, dù làm theo cách nào thì cũng phải ăn một quả trứng.

Có một con hổ ăn thịt người đang ngồi trong phòng ăn, Mục Mộc không muốn ra ngoài ăn cùng bàn với nó.

Chỉ có thể kéo dài chút nào hay chút ấy, đúng lúc làm một quả trứng.

Mục Mộc mở tủ lạnh lấy ra một quả trứng.

Sau đó, do dự một chút, lấy một quả trứng khác và một miếng gừng.

Có thể thấy, Tần Dục Thành cùng nguyên chủ vẫn là sống rất tốt, nếu không nguyên liệu trong tủ lạnh sẽ không phong phú như vậy.

Mục Mộc suy nghĩ rồi lại lấy đường nâu, cẩu kỷ và táo tàu ra khỏi tủ.

Cắt gừng thành từng miếng, cho vào nồi cùng với các nguyên liệu còn lại, đậy kín nắp, đun trong vòng 10 phút.

Trong khoảng thời gian này, cũng đem hai quả trứng luộc chín.

Tần Dục Thành đang uống cháo, ánh mắt bất giác bị tiếng ồn ào của phòng bếp hấp dẫn.

Ánh nắng khiến căn phòng được bao phủ bởi sắc vàng rực rỡ, buổi sáng yên bình, có thể nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, xen lẫn tiếng va chạm của xoong nồi và khói lửa nhân gian.

Âm thanh này gợi cho người ta vô thức nhớ đến những hình ảnh đẹp đẽ như nhà, tình bạn, và tình yêu.

Đây là một cảnh tượng hiếm thấy đối với Tần Dục Thành.

Trước đây, khi xử lý xong mọi việc, y gõ cửa phòng ngủ chính gọi Mục Mộc dậy.

Anh chưa bao giờ thấy Mục Mộc thành thạo và bận rộn vào bếp như vậy.

Cũng hiếm khi thấy Mục Mộc xông xáo với mái tóc bồng bềnh, bù xù như thế này.

Nhưng Tần Dục Thành không thể rút ra được bao nhiêu ấm áp từ cảnh này.

Sau khi trải qua phản bội, bây giờ nhìn thấy cảnh này mới thấy thật trớ trêu.

Tần Dục Thành thu hồi ánh mắt, hớp một ngụm cháo.

Mục Mộc không để ý đến ánh mắt Tần Dục Thành.

Cậu tách hai quả trứng luộc nóng hổi cho vào hai bát nước lạnh, đảo đều rồi tắt bếp, múc đường nâu và nước gừng ra.

Mục Mộc bưng một quả trứng và một bát nước gừng đường nâu ra khỏi bếp, đặt cả hai cái bát trước mặt Tần Dục Thành.

Tần Dục Thành nâng mắt nhìn cậu.

“Nước gừng đường nâu.” Mục Mộc khô khan nói, “Tối hôm qua anh ngủ ở phòng làm việc, dự phòng bị cảm.”.

Nói xong, không chờ Tần Dục Thành mở miệng, quay đầu trở về nhà bếp.

Tần Dục Thành nhìn bát nước gừng đường nâu, sắc mặt không tốt cũng không tệ.

Lạnh lùng, hờ hững, khiến người ta không nhìn ra tâm tình.

Mục Mộc bưng bát cháo và trứng ra, thấy Tần Dục Thành đã ăn xong cháo, đang múc một thìa nước gừng đường nâu đưa lên miệng.

Mục Mộc nhìn cái bàn hình chữ nhật tám chỗ trong phòng ăn, tránh vị trí đối diện với Tần Dục Thành, ngồi xuống góc cách xa y nhất.

Tần Dục Thành không có phản ứng.

Mục Mộc lấy ra quả trứng luộc, vừa bóc vừa hy vọng Tần Dục Thành im lặng cho đến khi y đi làm.

Gây dựng sự nghiệp mà, hẳn là bận rộn lắm, cuối tuần có thể không có rảnh, huống chi hôm nay là ngày làm việc.

Cầu nguyện nia. (Thấy trên baidu bảo nia làm một từ để làm nũng í)

Mục Mộc là một người rất nghiêm túc và có trách nhiệm.

Mẹ cậu lấy mình làm gương, ân cần dạy bảo, nấu bao nhiêu ăn bấy nhiêu, thà nấu ít còn hơn lãng phí.

Cho nên lúc ăn cơm Mục Mộc đặc biệt chìm đắm nghiêm túc.

Ánh mắt của Tần Dục Thành rơi vào bàn tay đang bóc trứng của Mục Mộc, ngón tay kia thật dài và trắng nõn. Các khớp nối rất rõ ràng, nói một cách dễ hình dung hơn, đây là một đôi tay rất thích hợp để chơi piano.

Trong trí nhớ của Tần Dục Thành, Mục Mộc luôn tránh làm việc nhà ——kẻ nói dối này luôn có những lý do lừa gạt để khiến y cảm thấy mềm lòng, để y tự nguyện làm những điều đó cho cậu.

Vì vậy, đôi tay của Mục Mộc lúc nào cũng thanh tú, mịn màng như em bé.

Nhưng bây giờ, mặc dù đôi tay này cách một khoảng nhất định, làm y không thể nhìn rõ lắm, nhưng trong ánh bình minh dịu dàng lại trắng nõn trong suốt, nhẫn cưới màu đỏ rơi trên ngón tay, đẹp đến mức không thể thốt nên lời.

Tần Dục Thành dời tầm mắt.

A Trạch hoàn toàn không biết.

Cậu thường xuyên làm việc nhà và các công việc thủ công, trên tay cậu có không ít vết sẹo và vết chai nhỏ. Tuy nhiên, những khuyết điểm này không có vẻ gì gớm ghiếc ở một đôi bàn tay vốn đã rất đẹp, mà lại có một hương vị khác của vẻ đẹp.

Cậu đã quen với những điều này, vì vậy cậu nghĩ rằng bàn tay của nguyên chủ nên như thế này—— chừng nào còn thường xuyên làm việc nhà thì chắc tay sẽ thế này đây.

A Trạch, người không hiểu thế giới người có tiền, tất nhiên sẽ nghĩ như vậy.

Mục Mộc ăn hết trứng, bởi vì Tần Dục Thành không có hành động gì khẩn cấp, nên cậu vui vẻ uống cháo.

Sau khi Tần Dục Thành uống nước gừng đường nâu, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mịn vì nước gừng và canh nóng.

Y đặt bát và thìa xuống, dùng đầu ngón tay bấm lên mặt bàn, phát ra hai tiếng “Cộc cộc”.

Mục Mộc cầm bát, cảnh giác ngẩng đầu.

Tần Dục Thành trầm mặc một lát, có cảm giác như mình nhìn thấy một con sóc đang ôm quả thông để đề phòng những kẻ săn mồi.

Mục Mộc đặt bát xuống: “?”

Tần Dục Thành hỏi: “Hôm nay sắp xếp như thế nào?”

Mục Mộc: “… ?”

Mục Mộc kinh ngạc.

Vấn đề này không đầu không đuôi, làm cho cậu không biết phải trả lời như thế nào.

Sắp xếp nào? Ai sắp xếp? Sắp xếp cái gì?

Làm sao? Chẳng lẽ nguyên chủ vốn kiêm luôn chức thư ký bán thời gian cho Tần Dục Thành sao? !

Nghĩ như vậy cũng có vẻ hợp lý, nếu không tham gia vào sự nghiệp, sẽ không thể đem tài sản của đối phương dời đi không còn một mống.

Tần Dục Thành cũng không thể ngốc đến vậy chứ, tin tưởng nguyên chủ, giao ra toàn bộ thẻ ngân hàng cùng tài sản luôn à?

Đúng là điều mà một người đàn ông tốt có thể làm!

Cảnh báo trong đầu Mục Mộc vang lên “Ulala”.

Xong đời.

Cậu hoàn toàn không biết lịch trình hàng ngày của Tần Dục Thành!

Trong điện thoại của nguyên chủ không có ghi chép về loại điều này!

Đừng nói về lịch trình, kể cả các hóa đơn của nguyên chủ lật về nửa năm trước, một chút tiền lương cũng không có.

Mục Mộc sững sờ tại chỗ, luống cuống tay chân nhớ lại nội dung ghi nhớ bên trong điện thoại nguyên chủ.

Đáng ghét!

Không! Tuyệt đối không!

Tác giả như shit thậm chí còn không đề cập đến cái này!

Tần Dục Thành nhìn Mục Mộc sững sờ, xì khẽ.

Trước đây y chưa bao giờ hỏi Mục Mộc, giao tất cả sự tin tưởng thuần tuý nhất của mình cho đối phương, cho dù đó là tài sản hay tính mạng, y sẽ cho đối phương sự tự do tối đa.

Kết quả? Kết quả chỉ là một tên hề bị người khác lừa gạt.

Xem phản ứng của Mục Mộc, với tư cách là một người chồng hợp pháp, hôm nay chỉ mới hỏi về sự sắp xếp của đối phương, Mục Mộc đã kinh ngạc đến mức này, đủ để thấy trước đây y dung túng đến mức nào.

Tần Dục Thành mặt không cảm xúc, lại gõ vào bàn, hỏi: “Hôm nay cô có kế hoạch gì?”

Lần này thêm chủ đề vào, Mục Mộc cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức.

Cậu nói mà, trong hóa đơn của nguyên chủ không có thu nhập tiền lương nào —— đúng ra mà nói, thậm chí ghi chép trong tài khoản rất ít, nên hẳn là thất nghiệp mới đúng!

Mục Mộc mở miệng: “Chuẩn bị đi…” ngừng chốc lát, mới nối liền, “Chuẩn bị đi mua sắm.”

Tần Dục Thành nhận thấy cậu nhất thời dừng lại, trong lòng không khỏi hừ lạnh, càng chế nhạo chính mình trước đây.

——Nhìn đi, Tần Dục Thành, tên nói dối chết tiệt này đã sớm lừa mày như vậy đấy.

Mục Mộc thấy Tần Dục Thành không hỏi, yên tâm, tiếp tục vùi đầu ăn.

Hôm nay, cậu sẽ đi dạo xung quanh, làm quen với môi trường một chút, thuận tiện đi tìm xem có chợ đồ cũ không. Nhưng mục tiêu của chợ đồ cũ là quá rõ ràng, Mục Mộc sợ có sự khác biệt với tính cách thiết lập của nguyên chủ, vì vậy lời chưa kịp ra khỏi miệng mới sửa lại.

A Trạch tự nhận mình đối phó hoàn hảo, ăn xong cháo, thấy Tần Dục Thành không biết đã rời phòng ăn, đi tắm từ lúc nào.

Trước khi đi, y thậm chí còn rửa sạch bộ đồ ăn của mình, đặt nó lên giá đựng bát đĩa.

Mục Mộc sửng sốt một chút, cũng nhanh chóng rửa xong bát, trở về phòng.

Mục Mộc không biết nguyên chủ có tật xấu gì, gần như toàn bộ phòng áo quần đều đầy váy, phần lớn đều là váy dài nửa tay quấn rất chặt chẽ.

Có thể sợ lộ ngực giả và tiểu Mục Mộc.

Mà đã như vậy, tại sao không kiếm ít áo phông và quần jean đơn giản? !

A Trạch không thể hiểu được.

Khi đang trầm ngâm đối mặt với phòng áo quần, Mục Mộc nghe thấy tiếng thang máy.

Tần Dục Thành ra cửa.

Mục Mộc đối diện với một tủ váy, nâng chiếc ngực giả của mình và thở dài.

Không còn cách nào nữa, trước tiên cứ mặc tạm đi đã, lát nữa ra lượn cửa hàng quần áo kiếm những bộ quần áo vừa rẻ vừa đơn giản sau.

Mục Mộc lấy một chiếc váy màu be nửa tay, nhìn mớ tóc rối bù trong gương, chải nửa ngày, phát hiện mớ tóc mái lòa xòa trước trán kia thật phản nghịch.

Mục Mộc nhìn tóc mái xiêu xiêu vẹo vẹo trong gương, quay đầu lấy điện thoại di động ra, bắt đầu cầu cứu trên mạng.

Khi Mục Mộc làm theo hướng dẫn về tóc mái trong cuốn sách nhỏ màu xanh lam, sau khi nghiên cứu tính hữu dụng của các đạo cụ trên bàn trang điểm, cũng chăm sóc xong tóc mái, thì hai tiếng đồng hồ đã trôi qua.

Mục Mộc cầm bình xịt tóc mái bằng sắt trong tay, nhìn chính mình trong gương, đối với tất cả mỹ nữ đều kính nể.

Ôi trời ơi.

Làm con gái khổ quá!

Nghĩ như vậy, nguyên chủ thật sự trả giá rất nhiều để lừa gạt Tần Dục Thành!

Chỉ riêng đồ dùng làm đẹp, chăm sóc da, dụng cụ làm tóc của bàn trang điểm này, Mục Mộc cảm thấy Tần Dục Thành bị nguyên chủ lừa gạt đến mức thật sự không oan.

Không thể trách Tần Dục Thành đầu óc không tốt, đây thật sự là phe địch quá mức nỗ lực rồi.

Mục Mộc thở dài.

Cậu thu dọn bàn trang điểm, sờ cổ.

Quả táo Adam của cậu không rõ ràng, nhưng ngẩng đầu vẫn có thể nhìn thấy chập trùng.

Mặc dù một số cô gái cũng có quả táo của Adam tương đối rõ ràng, nhưng vì lương tâm cắn rứt, Mục Mộc vẫn đi đến tủ trang sức để tìm một sợi dây chuyền cùng màu.

Có thể thấy trong tủ trang sức một mảng dây chuyền lóa mắt, nguyên chủ cũng rất chột dạ.

Mục Mộc liếc mắt nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, lo lắng vô tình làm mất nên mạnh dạn tháo ra, cất vào hộp đựng nhẫn trên bàn trang điểm.

Cậu cầm điện thoại sờ eo, phát hiện không có túi, sau đó mới sẽng một lúc, mới quay đầu đi vào phòng áo quần lấy túi.

Oh SHIT.

Đây chính là thế giới của con gái!

Trước khi ra cửa lại muốn làm nhiều chuẩn bị như vậy, khủng bố như vậy!

Mục Mộc xách túi, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ không còn gọi là nắng ban mai, đột nhiên rất cảm kích mình là nam.

Khó quá, làm con gái khó quá!

Đổi cái giới tính thôi mà chỉ trong tích tắc, trình độ cuộc sống khó khăn gấp mấy lần!

Vui mừng của Mục Mộc vẫn luôn kéo dài cho đến khi cậu mở tủ giày, cố gắng tìm một đôi giày bệt.

Tui vui cái rắm.

Bây giờ chính tui là người phải chịu đựng loại đau khổ này.

Mục Mộc trơ mặt lấy đôi dép xăng-đan hôm qua ra.

Có ai ngờ rằng đây lại là đôi thấp nhất trong cả tủ giày đâu! ?

Mịa, giả gái đến mức này thì hẳn là một loại thần kinh nhỉ!

Mục Mộc chửi xong xỏ giày đi ra ngoài.

Cậu sẽ tìm hiểu về giá cả của thế giới này một chút, chuẩn bị sơ bộ để sau này cậu rời khỏi Tần Dục Thành, thoát khỏi nguyên chủ, trở về thân phận ban đầu của mình.

Muốn thuê nhà, muốn ăn uống, muốn mua sắm dụng cụ.

Một số công cụ cơ bản cho việc thủ công cũng không đắt lắm, cũng có thể đến chợ đồ cũ để mua một số đồ cũ giá rẻ, đánh bóng lại và sửa lại, sau đó có thể sử dụng như đợt hàng đầu tiên.

Điều thực sự đắt là chi phí xúc tiến để mở cửa thị trường.

Mục Mộc lần đầu tiên làm lại từ đầu, cũng không biết nhiều lắm.

Nhưng trái tim có giả tạo đến đâu cũng phải cắn răng chịu đạn, xông pha phía trước.

Mục Mộc bật điều hướng điện thoại di động, trước tiên đi đến trung tâm mua sắm gần nhất.

Cậu nhanh chóng mua một chiếc áo phông và quần jean, một đôi giày thể thao bệt, quay lại, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang.

Cậu không phải là nguyên chủ, nếu gặp người mà nguyên chủ biết đi ngoài đường đến chào hỏi, cậu quả thực có thể chết ngắc tại chỗ.

Mục Mộc thay đồ xong, cất bộ quần áo trước đó của mình vào ngăn tủ của siêu thị, xung quanh đi dạo một vòng, có vài điểm trong lòng thì tìm kiếm khu chợ đồ cũ ở thành phố Z, quay người đi thẳng ra bến xe.

Mục Mộc chỉ đơn giản là xem qua chợ đồ cũ, cũng không mua, sau đó, trước khi vào giờ cao điểm buổi tối, cậu lên đường về nhà.

Đồ ở chợ đồ cũ rất rẻ, so với buôn bán đồ cũ trực tuyến, Mục Mộc vẫn tin tưởng hơn vào chợ đồ cũ nhìn được, sờ được hơn.

Hơn nữa, hầu hết những người lập sạp ở chợ đồ cũ đều là những người già không theo kịp thời đại, vì một thiện chí thầm kín nào đó, Mục Mộc cũng sẵn sàng đến chợ đồ cũ mua đồ hơn.

Mục Mộc xuống xe đi siêu thị lấy quần áo lúc trước, vừa rời khỏi trung tâm mua sắm liền không nhịn được để mái tóc dài xõa sang một bên.

Nhiệt độ ở thành phố Z vào tháng 7 khiến cậu quá nóng, một thẳng nam không thể buộc tóc, chỉ có thể xõa tóc, lưng đổ mồ hôi.

Mục Mộc một lần nữa thở dài cho sự vất vả của mỹ nhân, vừa nhìn xuống giá ghi trên tờ giấy nhớ, vừa chậm rãi đi về phía trước, đi dưới bóng cây.

Mục Mộc là một thợ thủ công trăm phần trăm.

Là nhóm người dễ bị khoa học kỹ thuật đập cho tơi bời trên cát nhất.

Nhưng Tần Dục Thành thì khác, Mục Mộc còn nhớ công ty của Tần Dục Thành chủ yếu phát triển AI, mở đầu cốt truyện cũng vừa qua nhà đầu tư thiên thần, quy mô tuy nhỏ nhưng phát triển ổn định.

Code chú thích:

* Chú thíchMục Mộc bỏ khẩu trang và mũ ra, quét mặt tiến vào tiểu khu.

Haizz, Tần Dục Thành chính là người đứng đầu loại làn sóng công nghệ sắp đập chết cậu trên bờ cát.

Mục Mộc thở dài.

Mang theo túi và túi giấy đựng quần áo, cậu đi về phía trước hai bước thì nhìn thấy một cái đầu màu đỏ cam bay trong gió.

Mục Mộc sửng sốt, phản ứng nhanh phanh lại.

Cái đầu màu đỏ cam đó … ôi không, người có cái đầu màu đỏ cam đó chính là đàn em đắc lực nhất cũng là đàn em đầu tiên của Tần Dục Thành.

Liễu Cao Minh.

Anh bạn này là con nhà giàu 3 đời, gia đình kinh doanh bất động sản.

Cậu ta biết Tần Dục Thành, cũng vì tâm phản nghịch của Liễu Cao Minh nên cậu ta đã ra ở riêng, một bên bán nhà, một bên mua nhà cho nên quen nhau.

Không lâu sau đó, Liễu Cao Minh đã cho Tần Dục Thành một khoản đầu tư lớn, sau đó Tần Dục Thành đã xây dựng một tiểu khu thông minh AI cho gia đình bọn họ, điều này khiến công ty nhỏ của Tần Dục Thành một lần thành danh, mà gia đình của Liễu Cao Minh cũng kiếm được rất nhiều tiền.

Mục Mộc đứng ở ngã tư, nhìn Liễu Cao Minh cà lơ phất phơ đi theo một người đàn ông mặc vest và giày da.

Người đàn ông mặc vest, đi giày hẳn là một người môi giới phòng ốc hoặc bất động sản.

Mục Mộc nhìn bọn họ đang đi về phía toà thứ ba, không khỏi kinh ngạc.

Phỏng chừng Tần Dục Thành sắp bán căn phòng này, môi giới đưa khách hàng đi xem nhà cũng không có vấn đề gì.

Điều này thực sự tuyệt vời.

Mục Mộc nghĩ.

Căn phòng này bán xong thì đi ở trọ, khi đó không nhất định là mỗi tháng thì Tần Dục Thành sẽ xuất hiện một lần.

Đó không phải chính là biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay sao?

Hì hì.

Hạnh phúc đến quá đột ngột, lại không có Tần Dục Thành bên cạnh, Mục Mộc đứng tại chỗ cười ra tiếng.

Mục Mộc vui vẻ bước tới.

Liễu Cao Minh và người mặc vest nghe thấy tiếng bước chân, dừng lại, sững sờ quay đầu lại.

Mục Mộc mặc một chiếc áo phông có in hình Pikachu, quần jean ống đứng màu xanh nhạt và giày thể thao màu trắng, khuôn mặt hồng hào hơn sau khi được phơi nắng.

Khi cậu bước tới, bước chân nhẹ nhàng, trên môi mang theo nụ cười, mái tóc đen dài đung đưa trong gió, giống như một yêu tinh tự do, vui vẻ nhảy nhót.

Liễu Cao Minh cà lơ phất phơ theo bản năng thu liễm tư thế như một tên lưu manh, ngay lập tức đứng thẳng lưng, thể hiện bản năng thẳng nam của gã đàn ông trước mặt cô gái xinh đẹp.

Liễu Cao Minh rũ mắt xuống nhìn Mục Mộc đi tới: “… Ừm, chào! Xin chào!”

“……?”

Mục Mộc còn chưa kịp nói chuyện với cậu ta sửng sốt, không tự chủ được gật đầu: “Xin chào.”

“Em là chủ hộ ở nơi này sao?” Liễu Cao Minh hỏi.

Mục Mộc lại gật đầu, thầm nghĩ tui không chỉ là chủ hộ nơi này, mà còn là chủ hộ của căn nhà mà cậu sắp gặp … à, một trong số đó.

“Tôi đến đây để xem phòng.” Liễu Cao Minh khô cằn tiếp tục trò chuyện, “Toà ba, tầng năm.”

“Tầng năm?”

Hạnh phúc của Mục Mộc đột nhiên đông lại.

“Ừ, tầng năm.”

Mục Mộc:? ? ?

Không phải là tầng sáu sao?

Mục Mộc do dự, chẳng lẽ còn chưa tới xem nhà Tần Dục Thành sao?

Gặp cô gái xinh đẹp, Liễu Cao Minh bỏ người môi giới sang một bên, bắt đầu tựa đầu bá vai Mục Mộc: “Em là chủ nhân của nơi này, em sống ở đây bao lâu rồi? Em nghĩ gì về trải nghiệm sống ở đây?”

Mục Mộc nghĩ tui làm sao biết được.

Nhưng Tần Dục Thành trùng sinh hình như đã từng sống ở đây, hẳn là khá tốt nhỉ?

Mục Mộc cẩn thận trả lời câu hỏi, đi về phía cửa ra vào toà nhà.

Tần Dục Thành có kinh nghiệm trùng sinh, hiệu quả công việc cũng nhanh hơn rất nhiều.

Với tư cách là người sáng lập công ty, Tần Dục Thành đã hoàn thành công việc trong ngày và điều chỉnh chiến lược của mình dựa trên hiểu biết của mình về vài năm tới.

Sau đó, giữa việc cố gắng liên lạc với các nhà đầu tư mới và về nhà, thần xui quỷ khiến làm y đã chọn vế sau.

Y đỗ xe, vào thang máy.

Thang máy dừng ở tầng một, Tần Dục Thành vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một đầu đỏ cam rực rỡ, đang nói: “Túi nặng đúng không? Anh giúp em cầm.”

Y nhìn theo ánh mắt đối phương, nhìn thấy Mục Mộc mỉm cười lắc đầu từ chối.

Tần Dục Thành nhìn nụ cười của Mục Mộc, nhìn cách ăn mặc khác thường, sắc mặt hồng hào, ngón tay trống không, cuối cùng gặp được Mục Mộc đi vào thang máy, quay đầu nhìn sang.

Nụ cười trên mặt Mục Mộc lập tức biến mất.

Cậu nhìn thấy ánh mắt của Tần Dục Thành lơ đễnh giữa cậu và Liễu Cao Minh trong chốc lát, sau đó phun ra một tiếng xì chế nhạo.

Mục Mộc: “…”

Cứu cứu! !

Tác giả có điều muốn nói:

Tần Dục Thành: Hắn ta cắm sừng tôi (chắc chắn)

Chúc mọi người 20/10 vui vẻ, nay mình tặng mọi người thêm 6 chương cho tròn 10 luôn.