Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Không Diễn Nổi Nữa

Chương 1

Chương Tiếp »
29 September, 2021Heo

Edit : Heo

Mặt trời tháng 7 cực vượng.

Trên cây nhãn l*иg ở vành đai xanh ven biển của Thành phố Z, tiếng ve sầu một lúc một lớn hơn.

Trên bức tường chắn sóng ở cuối đường biển, vài cặp đôi trong trang phục áo cưới và vest đang chụp ảnh cưới.

Gió biển thổi bay giọng nói của nhϊếp ảnh gia, hắn đang định lên tiếng nhắc nhở, dư quang thoáng thấy một vệt vàng nhạt, quay đầu nhìn lại, theo bản năng đè nén âm thanh.

Ngồi trên ghế tựa dưới bóng cây bên đường, một người mặc váy vàng nhạt đang ngồi.

Cô ấy hơi nghiêng đầu ngủ gật, gương mặt thanh tú, xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng.

Một mái tóc đen dài buông xõa bồng bềnh trên vai và cánh tay trần trắng nõn mềm mại; đôi mi khép nhẹ dày và dài, dưới mắt còn phản chiếu một bóng hình rẻ quạt nhỏ.

Có gió biển ẩm ướt thổi tới, vén váy màu vàng nhạt của cô lên, lộ ra mắt cá chân như ngọc.

Cô bình yên chợp mắt dưới ánh mặt trời, ngay cả cây nhãn l*иg đang đung đưa trong gió cũng không nỡ làm phiền cô, khẽ nhẹ lay.

Cơn gió không chịu cô đơn ngoài ý muốn khẽ khuấy động chiếc cà vạt ren với trang sức trên cổ cô, sợi dây thắt nút cọ xát xương quai xanh xinh đẹp, quấy rầy giấc ngủ nhẹ của mỹ nhân.

Lông mi của mỹ nhân khẽ run lên, mơ màng tỉnh lại.



Mục Mộc sững sờ mở mắt ra, nháy mắt bị ánh nắng giữa trưa rọi vào mới nhắm mắt lại, cậu đưa tay lên, cố gắng chặn một chút ánh sáng.

Lúc đưa tay lên, Mục Mộc nhận thấy trong tay cậu vẫn đang cầm một thứ gì đó.

Mục Mộc: “?”

Tối qua mình lại cầm điện thoại ngủ quên rồi?

Mục Mộc mê mê trừng trừng nhớ lại một chút.

Ồ.

Tối hôm qua, đúng là cậu cầm điện thoại di động nói chuyện cùng mọi người.

Vì một cuốn tiểu thuyết.

Nói đến tiểu thuyết này, Mục Mộc liền tức giận

Cậu theo dõi quyển sách đã hơn nửa năm.

Đây là một bản nam thần đô thị tiêu chuẩn trong trùng sinh sảng văn.

Mở đầu áng văn này, nam chính đưa người phụ nữ đã sát hại y ở kiếp trước đày vào lãnh cung, làm cho cô sợ hãi từng ngày, nhưng lại không thể không khuất phục trước người chồng ngày càng quyền lực của mình.

Sau đó, nam chính đại sát tứ phương, giẫm đạp lên những người đã ức hϊếp mình trước đó, rồi một bước lên mây, một đường thăng cấp.

Áng văn đến đây vẫn là một quyển sảng văn thuần túy.

Cho đến khi nhân vật chính đạt đến đỉnh cao của cuộc đời, thời điểm không thể nào sảng khoái hơn, tác giả đột nhiên phát hiện ra rằng nhân vật chính của mình thậm chí còn chưa đưa đẩy với một cô gái nào, vẫn là một người đàn ông đã có gia đình.

Một ngày kia, tác giả cuối cùng nhận ra rằng tên của tác phẩm không phải là mà là .

Vì vậy, ngay khi người đọc hét lên gào đòi đẩy cô gái đến một cái kết viên mãn, tác giả đổ một ít axit sunfuric vào tâm trí.

Hắn xoay ngòi bút một cái, viết thành cô gái dần bị nam chính thuần hóa trở thành nữ trang đại lão.

* Chú thích大佬 /dàlǎo/ là từ để chỉ người đứng đầu một nhóm hay tập đoàn, nói chung là người có một quyền lực nhất định nào đó, “ông trùm” một lĩnh vực nào đó (ví dụ như, một nhà kinh doanh giàu có và quyền lực), hay thủ lĩnh một nhóm băng cướp,…

Chuyện này còn chưa kết thúc, tác giả còn viết: Người này thật ra chiếm cứ xuất thân cao quý mà nam chính nên có.

Ở kiếp trước, người này, vì thân vinh hoa phú quý, tiên hạ thủ vi cường, giả gái dụ dỗ nam chính, sau lưng lợi dụng của nam chính đối với anh ta, rồi đẩy nam chính vào chỗ chết.

Ah? ? ?

Mục Mộc lúc đó như bị nứt ra, cảm thấy não mình bị tác giả chà xát điên cuồng trên mặt đất.

Cảm giác IQ bị xúc phạm sâu sắc khiến Mục Mộc vô cùng phẫn nộ, ở khu vực đánh giá truyện, đã diễn ra cuộc đối đầu với cường độ cao kéo dài suốt 24 giờ.

Kết quả là, việc lướt web dữ dội của cậu không những nhận được phản hồi của tác giả, mà con không bao giờ chờ đợi chương mới được cập nhật nữa.

Tác giả post bài nói nội dung nát bét cũng bị chửi, bố đây không hầu mấy ngài nữa, tạm biệt ngài.

Sau đó ném bàn phím, đồ thái giám.

Để lại Mục Mộc vô năng phẫn nộ!

Nội dung trong tác phẩm này thực sự không ổn lắm, lý do khiến Mục Mộc bị thu hút thực ra là vì “Góa phụ đen” trùng tên với cậu.

Văn mạng mà, có thể gϊếŧ thời gian là được, Mục Mộc lúc đó nhìn thấy trong quyển sách này có nhân vật trùng tên với mình, trong lòng cảm thấy rất hứng thú, liền xem.

Nhưng tại sao mọi thứ lại phát triển như thế này!

Mục Mộc nghĩ tới đây, nhất thời trong lòng tức giận không muốn ngủ nữa.

Cậu mở một mắt, ngón tay theo bản năng sờ vào nút bên của điện thoại. Nhưng còn chưa chạm vào nút bên, đã mở mắt ra nhìn, không phải điện thoại của cậu.

Mục Mộc ngây người nhìn thứ trong tay.

Không phải điện thoại di động.

Có màu đỏ.

Ngay ngắn chỉnh tề.

Ba chữ lớn nhất ở trên, dù cậu có cận 300 độ cũng có thể thấy rõ ràng.

——Giấy kết hôn.

Mục Mộc: ? ? ?

CLGT? !

Mục Mộc giật mình một cái, bừng tỉnh ngay lập tức.

Cảnh tượng đập vào mắt không phải là bức tường ký túc xá phủ đầy áp phích quảng cáo của cậu mà là đại dương cách cậu một đường dài.

Sóng vỗ “ào ào” vào sóng, tiếng thủy triều và mùi biển phả vào mũi vô cùng chân thực.

Mục Mộc trợn tròn mắt.

Làm thế nào mà cậu từ trên giường trong phố núi lải ngủ thẳng trên ghế bên đường ven biển rồi?

Mục Mộc quay đầu nhìn xung quanh, vừa quay đầu liền nhìn thấy tấm biển thϊếp vàng “Cục dân chính quận Kim Ngô, thành phố Z”.

Đang mơ hả?

Mục Mộc thu hồi ánh mắt, nhìn tờ giấy kết hôn trên tay.

Chẳng lẽ cậu muốn có bạn gái, vì vậy, não của cậu một bước đúng chỗ, nhảy qua quy trình trực tiếp trao cho cậu một người vợ?

Ô hô!

Có lý nè!

Mục Mộc đột nhiên hăng hái lên.

Một trận gió biển theo thuỷ triều mà đến thổi bay tà áo màu vàng nhạt trên người Mục Mộc đến mức hơi phồng lên.

Mục Mộc đang chuẩn bị mở giấy đăng ký kết hôn nhìn vợ thì theo bản năng vén vài sợi tóc xõa tung lên mặt.

“?” Mục Mộc dừng lại, “Hả?”

Mục Mộc nhìn sợi tóc vừa mới vén, thuận tay nắm lấy một sợi.

Dài, mềm, sờ vào thấy mịn như lụa.

Nếu giật mạnh hơn nữa, da đầu còn có thể thấy đau.

Mục Mộc trong lòng hồi hộp một chút.

Vân vân.

Dường như có gì đó là lạ.

Cậu siết chặt tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, mạnh mẽ cúi đầu liếc mắt nhìn.

Là một chiếc váy.

Là một chiếc váy dài.

Là một chiếc váy ren dài.



? ? ? ?

Mục Mộc hít một hơi.

Cậu kinh hãi chụm chân mình, cảm nhận một chút rồi thở phào nhẹ nhõm.

Huynh đệ tốt vẫn ở đó!

Nhưng cái váy này là chuyện gì vậy! ?

Mục Mộc “roẹt” đứng lên, vì trọng tâm không ổn định mà ngồi xuống, giấy đăng ký kết hôn trong tay rơi xuống đất.

Mục Mộc thẫn thờ duỗi chân ra thì thấy dưới chân mình có đôi giày xăng-đan.

Khá lắm, đây là gì?

Mỗi người đàn ông thuần khiết đều có một giấc mơ về quần áo phụ nữ trong trái tim của mình?

Mục Mộc cảm thấy có chỗ nào quái quái.

Trong lòng nói thầm, cúi người nhặt tờ giấy đăng ký kết hôn rơi trên mặt đất, mở ra xem.

Người đàn ông và phụ nữ trong ảnh rất thân thiết, biểu cảm lộ rõ vẻ thân mật.

Nhà trai trên ảnh trông rất đoan chính, một đôi mắt đào hoa tràn đầy tình ý, đôi môi mỏng khẽ mím lại, cố nén ý cười nhưng cũng không ngăn được niềm hạnh phúc đang tràn ngập.

Nhà gái ngoại hình ưa nhìn, khóe mắt giống như mắt mèo hơi rủ xuống, nụ cười ngọt ngào, có chút e thẹn, lại có vẻ đoan trang, dịu dàng.

Vẻ mặt của Mục Mộc dần già đi như ông già trên tàu điện ngầm. (1)

À cái này.

Có chuyện gì vậy?

Người đàn ông này hình như không giống cậu?

Mục Mộc nhăn mặt quay sang tên người dưới tấm ảnh.

Họ tên: Tần Dục Thành

Giới tính: Nam

Họ tên: Mục Mộc

Giới tính: Nữ

“… ?”

Σ? !

Mục Mộc “bộp” khép tờ giấy đăng ký kết hôn lại.

Lại mở ra.

Họ tên: Tần Dục Thành

Giới tính: Nam

Họ tên: Mục Mộc



Mục Mộc lại đóng giấy đăng ký kết hôn.

Lại mở lại.

Họ tên: Tần Dục Thành

Giới tính: Nam



Vẻ mặt Mục Mộc dần dần trở nên ngây dại.

Tần Dục Thành.

Cái tên này cậu biết!

Đây chẳng phải là tên của tên nam chính trong văn mà đêm qua cậu vẫn còn lăng mạ một cách cuồng nhiệt sao!

Mục Mộc.

Cái tên này cậu còn quen hơn!

Mục Mộc cầm tờ giấy đăng ký kết hôn, nhìn chằm chằm mặt người phụ nữ hồi lâu rồi đóng lại “bộp”.

Xong.

Định thần nhìn lại, vị mỹ nữ này và cậu thực sự trông khá giống nhau tầm 70-90%.

Mục Mộc không nhịn được lại khép chân.

Huynh đệ tốt quả nhiên đang nằm yên ổn ở đó.

Khá lắm.

Mục Mộc nghĩ đến người đàn ông trên tờ hôn thú, da đầu tê dại.

Trước mắt đã biết:

Tần Dục Thành đã kết hôn với Mục Mộc.

Tần Dục Thành là nhân vật chính của .

Mục Mộc là một nữ cặn bã trong .

Và biết:

Cậu tên là Mục Mộc, nữ tử cặn bã cũng tên là Mục Mộc.

Cậu bây giờ để tóc dài, mặc váy, trên tay cầm tờ giấy đăng ký kết hôn của Mục Mộc và Tần Dục Thành.

Hình ảnh nhà gái trên giấy đăng ký kết hôn giống cậu đến 70-90%.

Mục Mộc = nữ tử cặn bã

Cậu = nữ tử cặn bã

Có thể chứng minh:

Cậu = Mục Mộc = Mục Mộc = nữ tử cặn bã

Cậu = nữ tử lừa hôn cặn bã = Vợ hợp pháp của Tần Dục Thành

“?!”

Như này ai mà chả muốn, vợ mình lại là chính mình!

Được của ló nha, Mục Mộc.

Nằm mơ thấy mình là nữ tử lừa hôn.

Mục Mộc không khỏi ngẫm lại, cảm thấy này 80% là do cậu tối hôm qua trước khi đi ngủ vẫn còn cùng người ta đàm luận trong khu bình luận truyện.

Như câu nói, nghĩ ngày gì đêm mơ nấy, điều này rất hợp lý.

Mục Mộc nghĩ thầm giấc mộng này thật là viển vông, bố đây không muốn làm.

Mục Mộc thẳng thắn đưa tay phải ra bóp mạnh cánh tay trái của cậu, đau đến run lên một cái, may nhịn được không kêu lên.

Nhưng cậu không những không tỉnh lại, còn đau nhức, không có giảm chút nào.

“… ?”

Mục Mộc lại nhéo mình.

Mọi thứ trước mắt vẫn không có gì thay đổi.

Thủy triều đang từ từ đập vào đê chắn sóng, tạo nên tiếng cười nhạo “ào ào ào”.

Mục Mộc yên lặng chờ đợi.

Trán Mục Mộc phơi nắng đổ mồ hôi.

Vẻ mặt của Mục Mộc dần dần cứng lại.

Không thể nào không thể nào không thể nào?

Chẳng lẽ đây là cái mốt xuyên sách thời thượng cứ như vậy rơi xuống trên đầu cậu sao?

Không phải chỉ xồm xồm với vài tác giả thôi sao, không đến nỗi hại cậu như thế này, phải không? ?

Mục Mộc xoa xoa cánh tay trái bị cậu véo nhanh đỏ xanh, có chút hoảng hốt.

Cậu nhớ đến các vai phụ pháo hôi đối nghịch với nam chính trong bị chà đạp nhẹ nhất đều là phá sản, còn phần lớn là mất hết tên tuổi, bạn bè xa lánh, thậm chí là nhà tan cửa nát.

……Cái lùm mía!

Biểu cảm của Mục Mộc nhăn nhó, thống khổ thành hình dạng của một chiếc mặt đau đớn. (2)

Nếu đã biết chuyện này, bạn không nên vội vàng vô lễ với tác giả, dỗ dành hắn viết xong rồi vô lễ cũng không muộn!

Mục Mộc ôm đầu.

Làm sao bây giờ? !

Mục Mộc bóp chặt tờ giấy kết hôn, lo lắng nắm tay lại.

Lúc này hẳn là lúc nam chính vừa mới cùng vị lừa hôn kia nhận được giấy chứng nhận kết hôn rồi.

Như vậy vấn đề mấu chốt nhất chính là ——

Nam chính kia có phải là người trùng sinh trở về không?

Nếu như không phải thì trực tiếp ly hôn.

Nếu mà vậy thì……

Mục Mộc trầm tư suy nghĩ, cuối cùng nhắm hai mắt lại.

Nếu là trùng sinh, thì cũng sẽ ly hôn!

Mục Mộc thực sự không thể nghĩ ra một giải pháp có lợi nhất cho vẹn toàn đôi bên.

Chẳng lẽ cậu, một tên trạch nam tay không tấc sắt vẫn có thể xông pha cùng Tần Dật Hiên ngày ngày nâng tạ trong phòng tập thể hình sao?

Mục Mộc cau mày.

Cậu vươn tay đỡ tay vịn của ghế, kiễng xăng-đan đứng lên, ngập ngừng bước đi vài bước rồi thở phào nhẹ nhõm.

May mà có chuẩn bị, đôi giày này khá thoải mái.

Cảm ơn cô em gái này, không, anh trai tốt bụng này đã không đi giày cao gót, nếu không cậu e là phải thực hiện một loạt xoạc chân liên hoàn cho người qua đường vô tội.



Tần Dục Thành đứng sau gốc cây trong công viên Tân Hải, trên tay xách một túi roi, từ xa nhìn bóng dáng quen thuộc đang ngược xuôi quanh ghế tựa.

Cô ta, không … phải là hắn ta, hắn tựa hồ có chút không quen đi giày, động tác chạy nhảy vừa trúc trắc vừa ngốc nghếch.

Giống như một con thỏ mềm vô tri, không rành thế sự.

Con thỏ.

Tần Dật Hiên chế nhạo, ký ức trong đầu trào dâng, ầm ầm ngưng tụ tình cảm trong đôi mắt hoa đào thành một tia lạnh lẽo sóng ngầm thấu xương.

Y cụp mắt nhìn quả roi trong tay. (3)

Đây là loại trái cây yêu thích của Mục Mộc.

Tần Dục Thành đã từng kiên định tin: Mục Mộc thích y.

Ngay cả khi y nhìn thấy Mục Mộc, người vốn phải là vợ y, mặc trang phục nam, thường xuyên theo phía sau chủ nhân Mục gia lui tới các địa điểm xã giao, Tần Dục Thành vẫn luôn tin tưởng như vậy.

Ngay cả sau khi biết Mục Mộc thật ra là nam, Tần Dục Thành vẫn cho rằng đây cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận được.

Sau đó, công ty y có một dự án đấu thầu lớn bị rò rỉ, khi Tần Dục Thành muốn sử dụng tài chính của mình để cứu lấy, lúc này mới phát hiện ra người tình yếu đuối phía sau đã câu kết với đối thủ, chuyển hết tài sản của y đi không còn một mống.

Kết quả cuối cùng là gì?

Tần Dục Thành nheo mắt lại.

Kết quả cuối cùng là y bị đuổi ra ngoài, mắt thấy người yêu của mình và đối thủ thân thiết, gần gũi mà y lại trong cơn tức giận vì bị phản bội nên gặp tai nạn.

Nhưng ai ngờ rằng y lại có cơ hội làm được điều đó.

Y đã trở về hiện tại rồi.

Bây giờ y mới cưới Mục Mộc, tất cả những điều tồi tệ đó vẫn chưa xảy ra, vẫn còn kịp để bàn luận, chậm rãi tính sổ.

Tần Dục Thành nắm chặt tay túi roi thành nắm đấm, suýt chút nữa ra máu.

Dáng người màu vàng nhảy nhót ấy trông vẫn dịu dàng, đáng yêu như vậy.

Nhưng y chỉ thấy lạnh.

Cái nắng như thiêu đốt giữa trưa tháng bảy dường như không hề truyền tới một chút ấm áp nào.

Tần Dục Thành chạm vào tờ giấy chứng nhận kết hôn trong túi qua lớp vải, giơ tay trái lên, nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón áp út. Những viên kim cương trên chiếc nhẫn ánh lên ngọn lửa lộng lẫy dưới ánh sáng mặt trời.

Y thất thần cởi chiếc nhẫn kim cương ra, nhét túi rồi giơ chân đi về phía bóng người kia.

Mục Mộc đang tập dượt trong đầu xem mình nên ly hôn với Tần Dục Thành như thế nào.

Nếu đó là Tần Dục Thành ngọt ngào trong bức ảnh, vậy coi như cậu sẽ là một tên cặn bã tàn nhẫn thất thường, lạnh lùng tuyên bố sẽ ly hôn với anh ta!

Nếu là Tần Dục Thành hắc hoá trùng sinh kia, vậy thì khóc lóc van xin anh ta ly hôn, hi vọng Tần Dục Thành sẽ không ngu đến mức không cân nhắc tới!

Mục Mộc đã thành thạo việc đi trên đối xăng-đan, tự tin khi tự bước đi chắc chắn sẽ không bị trẹo chân thì cậu nghe thấy tiếng ai đó gọi mình.

“Mục Mộc.”

Mục Mộc theo bản năng nghiêng đầu.

Cậu nhìn thoáng qua chàng trai hạnh phúc đầy mặt trong bức ảnh.

Chỉ là hiện tại vẻ mặt y nham hiểm, khi bắt gặp ánh mắt của cậu, khóe miệng Tần Dục Thành nhếch lên, lộ ra một nụ cười nham hiểm hận không thể ăn máu ăn thịt cậu.

Chân Mục Mộc mềm nhũn ra.

Xong xong xong.

E rằng đây là người trùng sinh kia rồi.

Đúng vậy, nếu là người trùng sinh trở về, y…y có biết “Mục Mộc” thực chất là nam không?

Trái tim Mục Mộc run lên.

Chết tiệt, tác giả không viết ra! !

Tác giả bỏ hố không viết tiếp! !

Thật đáng hận!

Hai chân Mục Mộc như nhũn ra, suýt chút nữa nghẹn ngào, “Tần, Tần Dục Thành?”

Mục Mộc là một tên trạch, từ nhỏ không ăn uống dinh dưỡng, gầy còm, tướng như cả nam lẫn nữ, kỳ vỡ giọng dường như bỏ rơi cậu khiến giọng nói của cậu lúc nào cũng trung tính. (Có thể lên search Châu Thâm để biết con trai không trải qua thời kỳ vỡ giọng sẽ như thế nào)

Những điều này khiến cậu luôn bị trêu chọc từ cấp 2 đến đại học, dẫn đến cậu không thích nói chuyện trực tiếp.

Mà đến hôm nay, khi thanh âm nói chuyện đã trầm và chậm lại, trông cậu vẫn rất nữ tính.

Tần Dục Thành đến gần, nhìn xuống kẻ dối trá vô hại này.

Tần Dục Thành 1m89.

Mục Mộc so với y thấp hơn, 1m73, cho dù mang thêm ba cm giày xăng-đan, cậu vẫn thấp hơn Tần Dục Thành một cái đầu.

Tần Dục Thành đứng ở trước mặt Mục Mộc, cản ánh sáng mặt trời, dễ dàng kéo Mục Mộc vào trong bóng của mình.

Y thấy Mục Mộc ngẩng mặt lên nhìn y, cổ đeo trang sức mảnh khảnh duyên dáng, giống như một con thiên nga nghểnh cổ, như thể chỉ cần y đưa tay là có thể dễ dàng cắt đứt chiếc cổ xinh đẹp mong manh này.

Mục Mộc cảm thấy ớn lạnh xông lên, lạnh cả cổ.

Cậu không nhịn được, không khỏi lùi lại một bước nhỏ, nói như muỗi kêu: “Ừm … Tôi, tôi có ý kiến không chín chắn lắm.”

Tần Dục Thành nhìn Mục Mộc lộ thần sắc bất lực, khóe miệng giật giật: “Cái gì?”

Mục Mộc hít sâu một hơi, run rẩy: “Tôi, tôi, chúng ta ly hôn đi.”

Hôn nhân bốc đồng là điều không nên làm, ly hôn thì tôi khỏe, anh khỏe, mọi người đều khỏe.

Mục Mộc sốt sắng nhìn Tần Dục Thành.

Đúng vậy, trong nguyên tác, Mục Mộc và Tần Dục Thành đang ở trong một cuộc hôn nhân chớp nhoáng.

Nếu ly hôn xảy ra, có thể thêm một lần nữa.

Nghe thật trâu bò, Mục Mộc nghĩ.

Sổ đỏ, sổ xanh được xử lý thông qua dịch vụ một cửa, phục vụ đến cùng, gọn gàng ngăn nắp, mang đến cho bạn một trải nghiệm sống khác biệt.

Vẻ mặt vốn đã cứng ngắc của Tần Dục Thành lại càng thêm cứng ngắc, y không chớp mắt nhìn chằm chằm Mục Mộc.

Chốc lát, y mở miệng, âm thanh khàn khàn: “Em, muốn ly hôn với tôi?”

Mục Mộc luống cuống gật đầu.

Điều này khác với trước đây.

Tần Dục Thành nhớ lại.

Mục Mộc chưa bao giờ nhắc tới chuyện ly hôn với y, cũng không gọi y là “Tần Dục Thành”.

Cậu luôn chỉ gọi tên thân mật của y là Dục Thành hoặc gọi “Anh Tần”.

Cái này là diễn xuất gì đây?

Tần Dục Thành rũ mắt nhìn chằm chằm Mục Mộc.

Có thể là cảm xúc và biểu hiện của y lúc này đã khiến Mục Mộc nhận thấy có điều gì đó không ổn, Tần Dục Thành đoán vậy.

Bằng không, kẻ nói dối nhỏ bé này ở bên cạnh y mấy năm làm sao có thể dễ dàng thốt ra từ “ly hôn” này?

Cảnh giác đấy, Tần Dục Thành nghĩ.

Nhưng cũng vậy thôi.

Khi tên lừa đảo mà không mẫn cảm, thì có lẽ đã bị nhìn thấu từ lâu.

Nghĩ đến đây, Tần Dục Thành thở dài một hơi, lạnh lùng nhìn kẻ dối trá trước mặt, khóe miệng giật giật một cái: “Nửa giờ trước chúng ta mới kết hôn.”

Mục Mộc cẩn thận từng li từng tí một: “Thừa dịp, thừa dịp còn nóng?”

Tần Dục Thành: “… ?”

Mục Mộc vươn tay cẩn thận thăm dò: “Anh … anh nếu không nói lời nào, tôi coi như là anh đồng ý ha?”

Tần Dục Thành nhìn chằm chằm Mục Mộc.

Y không lên tiếng.

Mục Mộc rất vội vã, vươn tay nắm lấy ống tay áo Tần Dục Thành, một tay cầm lấy túi trên ghế, lập tức ép mua ép bán: “Đi! Ly hôn đi!”

Tần Dục Thành thẳng thắn thuận theo lực đi về phía trước, nhìn chằm chằm Mục Mộc, muốn xem người này trong bầu rượu bán loại thuốc gì.

Mục Mộc vội vàng kéo Tần Dục Thành vào Cục Dân Chính, mấy lần loạng choạng vì không quen xỏ gót.

Tần Dục Thành cũng không có ý giúp đỡ, y thu hết nhất cử nhất động của Mục Mộc vào trong mắt, vẻ mặt lạnh lùng.

Cục dân chính rất vắng vẻ, dường như hôm nay không có nhiều người đến giải quyết công việc.

Mục Mộc đối với chuyện kết hôn ly hôn rất mù mờ, kiên trì chạy tới bên cửa sổ, đem giấy đăng ký kết hôn trên tay cùng bộ hồ sơ từ trong túi xách lôi ra ngoài, để trước cửa sổ: “Xin chào, chúng tôi tới ly hôn.”

Cô gái ở bên cửa sổ thất thần nhìn bọn họ, cô nhớ tới nửa canh giờ trước, hai người vừa mới đóng dấu chứng nhận kết hôn.

Đúng là cô gái chưa bao giờ thấy loại tốc độ phát triển này, ngây người hai giây rồi mới vô thức trả lời: “Xin lỗi, xin xếp hàng rút thăm ly hôn.”

Mục Mộc: “?”

? ? ? ?

Hả? ? ? ?

Ly hôn? ?

Xếp hàng rút thăm? ?

Mục Mộc lại cảm thấy đại não của mình bị cọ xát kịch liệt.

Mục Mộc quay đầu liếc nhìn Tần Dục Thành.

Tần Dục Thành khẽ xì một tiếng, vẻ mặt: “Để tôi muốn xem cậu đang diễn cái gì.”

Mục Mộc: “…”

Mịa, tôi đã bị oan!

Mục Mộc quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói run run: “Cám ơn chị gái, cho tôi xin số, tôi sẽ làm.”

“Xin lỗi, hai tháng sau chúng tôi đều đầy hết rồi, hiện tại ly hôn chỉ có thể hẹn trước.”

Mục Mộc:? ? ?

Ah? ? ? ?

Mẹ kiếp! Khùng à! !

* Chú thíchGiai thoại nổi tiếng nhất về “Ly miêu hoán thái tử” lấy bối cảnh từ hậu cung Tống triều. Tương truyền rằng: năm xưa, Lưu Hoàng hậu và Lý Thần phi của vua Chân Tông cùng mang thai.

Đến kỳ sinh nở, Lưu thị hạ sinh được một công chúa nhưng không may chết yếu. Trong khi đó, Lý Thần phi lại sinh được một hoàng tử.

Sau đó, Lưu Hoàng hậu cùng nội giám Quách Hòe hợp mưu, lột da một con báo để đánh tráo với hoàng tử mới sinh của Lý Thần phi, khiến Thần phi vì “sinh ra yêu nghiệt” mà bị đầy vào lãnh cung.

Một thời gian sau, Lý thị bị đuổi ra khỏi cung, lưu lạc nhân gian. Con trai bà được phong làm Thái tử, thậm chí tới lúc kế vị vẫn không hay biết về mẹ ruột của mình.

Sau khi Triệu Hằng kế vị, Bao Chửng được lệnh xét xử vụ án Quốc cữu Bàng Dục tham ô hàng cứu trợ cho nạn dân. Trong quá trình điều tra, Bao Chửng đồng thời phá được vụ án oan của Lý Thần phi năm xưa, sau đó cung nghênh Lý phi hồi kinh.

Hellu mọi người, cuối cùng cũng có chỗ để nêu lên tâm tình editor khi mình bắt tay edit bộ này rồi. Lại là một cặp Tần-Mục nữa nhưng lần này đổi vị trí =))) cái form truyện này lần đầu mình gặp luôn, tác giả bình thường sẽ viết: abcdefg/abcd (gạch chéo là xuống dòng nhá)

còn TATC viết: abc/a/abcde.

Cho nên thời gian chuyển ngữ cũng như edit cũng sẽ lâu hơn, mình cũng chỉ tập trung mỗi bộ này thôi không đăng thêm bộ khác đâu nên mọi người vào cmt cho mình vui với nha ゞ(≧ω≦)ゞTôi Không Diễn Nổi Nữa - Chương 1(1)Tôi Không Diễn Nổi Nữa - Chương 1(2)Tôi Không Diễn Nổi Nữa - Chương 1(

Create your website with WordPress.com

Get started

Privacy & Cookies: This site uses cookies. By continuing to use this website, you agree to their use.

To find out more, including how to control cookies, see here: Cookie Policy

Follow
Chương Tiếp »