Chương 4: Suy Dinh Dưỡng

Ngày hôm qua sau khi về đến nhà, Lâm Tự đến cơm cũng không thèm ăn đã ngã lăn trên giường, phản ứng đào thải mảnh liệt khiến khắp cơ thể cậu cảm thấy nóng bừng và đau đớn, cậu buộc mình phải ngủ, nhưng lại rơi vào một giấc mơ hỗn loạn và khó hiểu, cậu không ngừng ra mồ hôi, giống như một con cá mắc cạn, không có cách nào nhảy vào trong nước, chỉ đành dựa vào nước chảy từ chính cơ thể mình để thấm ướt làn da khô khốc.

Lâm Tự không biết hằng tinh có bay lên hay hạ xuống hay không, cậu không thể phân biệt ra thời gian, cho đến có một tiếng vang truyền đến, cậu ngã từ trên giường xuống, mới có cảm giác được với thế giới hiện thực

Kể xâm nhập đã đến gần, một cổ năng lượng mãnh liệt cũng đang theo đến gần, khiến thần trí của Lâm Tự đột nhiên nảy lên, đầu óc gần như hỗn loạn trong nháy mắt liền nhào tới cắn một miếng lên phần da duy nhất lộ ra trên thân người đang tới.

Dòng máu nóng bỏng đã làm đầu óc cậu tỉnh táo lại, nhanh chóng nhảy thoát, nhưng máu đã chảy xuống bụng, cơn choáng váng trong đầu càng mãnh liệt hơn, cậu hoảng hốt dần bất tỉnh.

Sau khi Arnold kịp phản ứng, liền giơ súng ánh sáng lên người Lâm Tự, ánh sáng xanh nhạt nguy hiểm lóe lên như một tín hiệu nhắm và bắn, khoảnh khắc tiếp theo, ánh sáng năng lượng chuẩn bị xuyên thấu kẻ tập kích này, nhưng Heinrich theo bản năng che chở cho người này.

“Đừng nổ súng!”

Heinrich ngăn Arnold lại, nhưng cũng không thả lỏng cảnh giác, tay anh bóp chặt sau cổ Lâm Tự, xác nhận người này thật sự hoàn toàn ngất xỉu, không có tính công kích nữa mới buông lỏng khống chế,

Anh bế Lâm Tự lên, anh mới nhận ra rằng người thanh niên vừa rồi đè nén anh hoàn toàn bất động, cậu ấy bồng bềnh nhẹ như mây, gầy gò đến mức khi ôm vào lòng có cảm giác không thoải mái.

“Nguyên soái, tên này…”

“Là Lâm Tự.” Heinrich trả lời, năng lực nhìn ban đêm của anh rất tốt, khi cậu ấy vùi đầu vào anh, thì anh đã nhận ra ngay thân phận của thiếu niên: “Mở đèn lên.”

Sau khi nhận lệnh, Arnold gọi trí năng trong nhà để bật đèn nhưng không có kết quả, anh ta đi tìm kiếm cảm ứng nguồn sang cũng không thấy đâu, mầm mò một hồi lâu, rốt cuộc anh ta đã sờ soạng ở trên vách tường tìm thấy một công tắc cổ điển.

Anh ta thiếu chút nữa nghĩ cái tên theo chủ nghĩa phản khoa học này sẽ dùng nến để thấp sáng đó, dù sao trong phòng khách vẫn còn một chiếc lò sưởi thô sơ đang cháy, củi đã cháy hết, giờ chỉ còn lại vài tia lửa.

Ánh đèn sáng lên, Lâm Tự đang hôn mê vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng đột ngột, khó chịu nheo mắt lại, Arnold cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của cậu, lục soát tư liệu của người này trong trí nhớ, thì xác định không lầm người.

Ảnh chụp Lâm Tự trong tư liệu rất gầy gò xanh xao thon gầy, hiện tại cũng thế, nhưng vì ốm đau nên sự lạnh nhát đã bị giảm bớt, mái tóc dài ngang nửa ướt và lộn xộn, bị thân hình cao lớn của Heinrich ôm vào, càng tăng thêm phần yết đuối,

Một đôi thỏ mèo lo lắng đi vòng quanh chủ nhân, kêu ríu rít và kéo quần Heinrich nhằm cố gắng trèo lên.

Trên cổ Heinrich có một vết máu đỏ tươi và vết răng đặc biệt bắt mắt.

Tên này dám cắn nguyên soái một ngụm! Nguyên soái bế đàn ông theo phong cách công chúa?

Arnold trong lúc nhất thời không biết ý nghĩ nào đáng sợ hơn, vội vàng nói: “Nguyên soái, nếu không để tôi…”

“Cậu ấy đang phát sốt, tôi đưa cậu ấy đi bệnh viện,” Heinrich không thèm để ý đến vết thương nhỏ trên cổ, nhưng nhiệt độ cơ thể của Lâm Tự nóng đến dọa người, nhưng mỗi một bước anh đi, tiểu Hắc cùng tiểu Bạch liền cùng một bước, anh không thể không kêu Arnold đang sắp hóa đá: “Bế hai con mèo kia lên đi.”

Mặt trời là mọc từ phía tây sao? Hay là huyết mạch Long tộc của nguyên soái đã át đi thần trí rồi?

Nguyên soái Sở, một người Sấm rền gió cuốn, thiết huyết vô song thế nhưng không có gϊếŧ chết kẻ vừa mới tập kích mình —— tuy rằng kẻ tập kích chưa làm được gì, lại vẫn tri kỷ nhớ mang thú cưng của người ta đi theo —- mà Arnold thừa nhận hai con thỏ mèo này đáng yêu đến mức làm tim người khác tan chảy.

Thậm chí sau khi đưa người đến bệnh viện, nguyên soái đã hủy bỏ yến hội đã sắp xếp hôm đó và vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào bệnh nhân từ bên giường!

Nguyên soái đại nhân, ngài đây là muốn làm gì?!

Arnold vẻ mặt ngơ ngác đi vào phòng bệnh, đưa hồ sơ bệnh án điện tử cho Heinrich, Lâm Tự vẫn đang ngủ say trên giường bệnh, đồ bệnh nhân mặc lên người cậu nhìn thật trống vắng, hai con thỏ mèo cuộn tròn ở một góc chăn bồi cậu ngủ.

Heinrich cúi đầu xem bệnh án: “Chứng viêm cùng… Suy dinh dưỡng?”

“Bác sĩ nói không có bệnh gì nghiêm trọng,” Arnold nhớ lại lời bác sĩ, giải thích nói: “Viêm có thể do cảm lạnh, uống thuốc có thể khỏi nhanh chóng, nhưng tình trạng suy dinh dưỡng cần phải điều chỉnh từ từ, bác sĩ căn cứ theo những dinh dưỡng thiếu hụt trong cơ thể của Lâm tiên sinh để điều phối tính chất dinh dưỡng chuyên biệc, ba tháng tiếp theo đúng giờ đúng liều lượng mà dung để khôi phục lại hoàn toàn.”

“Vì sao lại có chuyện suy dinh dưỡng này?” Heinrich nhìn Lâm Tự đang ngủ say, nhớ tới thiếu niên nhẹ như lông hồng, ánh mắt chậm rãi đông cứng lại.

“Ách, cái này……”