Chương 1



“Hạm đội của Sở Nguyên Soái đã trở về.”

Thực tập sinh và nhóm bạn đang bàn luận về những tin tức mà đề quốc đáng quan tâm gần đây, Lâm Tự đang ngồi ở bàn sửa chữa, ghép những mảnh giấy vỡ lại với nhau.

Ánh sáng trắng sáng phát ra từ bàng làm việc, chúng chiếu lên gương mặt bình tĩnh của cậu.

Cậu rũ mắt lông mi cẩn thận dùng nhíp cẩn thận di chuyển những mảnh vỡ, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Nguyên Soái Heinrich · Sở nổi tiếng cùng hạm đội Thâm Uyên giống như một cơn gió làm nhiễu loạn, làm lật úp những mảnh giấy cổ xửa của nhân loại làm cậu không khỏi nhíu mày.

Hiện tại là 6h30 phút chiều, khu trưng bày của Bảo tàng Trái đất cổ đã đóng cửa, khu quản lý di tích văn hóa vẫn còn một số nhân viên đang xử lý công việc cuối cùng, các thực tập sinh đã hoàn thành nhiệm vụ trong ngày, bọn họ đang chụm đầu lại một chỗ xem tin tức, nhiệt tình thảo luận không thôi.

Lâm Tự đã quen với chuyện này, chỉ cần bọn họ không tới quấy rầy cậu, cậu cũng sẽ không trách những con chim nhỏ năng động hót líu ríu.

Nhưng hôm nay, có một thực tập sinh tên là Thụy Ân lớn mật chạy tới hỏi: “Lâm lão sư, ngài nói sở nguyên soái sẽ mang di vật gì từ trái đất cổ xưa?”

Động tác của Lâm Tự dừng một chút, trầm mặc, khi Thụy Ân cho rằng cậu sẽ không trả lời, thì bỗng nhiên cậu mở miệng: “Hạm đội Thâm Uyên chỉ đến sao Mộc, và chiếc đáp xuống mặt trăng là tàu thăm dò không người lái, bọn họ không thể tùy tiện đáp xuống địa cầu, trừ bỏ tọa độ cùng số liệu giám sát, không gì có thể mang về được.”

Hiện tại là năm 3275 theo tinh lịch, Theo ghi chép lịch sử của Đế chế Marion, ba nghìn năm trước, con người trên Trái đất cổ đại đã bắt đầu một cuộc hành trình dài giữa các vì sao do Trái đất đã cạn kiệt tài nguyên, sau khi cô độc trong vũ trụ gần mười thế hệ, họ đã có thể tìm thấy được một hành tinh gần giống với trái đất có thể sinh sống được, nhưng trong quá trình dài đăng đẳng này, nhân loại vĩnh viễn thất lạc hành tinh mẹ từ đó.

Trong cuộc hành trình dài, vì nhiều lý do khác nhau, gen của con người bị đột biến, sinh ra cách phân chia giới tính khác ngoài nam và nữa là ABO, trong quá trình mở rộng lãnh thổ sau đó, họ gặp phải vô số chủng tộc ngoài hành tinh. Dựa vào sự đấu tranh và hy sinh của hàng trăm triệu con người, cuối cùng đế quốc Marion nắm quyền kiểm soát hoàn toàn Thiên hà Einstein và xã hội loài người bước vào giai đoạn tương đối hòa bình và thịnh vượng.

Hai khái niệm “tương đối” và “chủng tộc ngoài hành tinh” có nghĩa là chiến tranh không thể thực sự kết thúc, giữa những ngôi sao rộng lớn chìm trong lửa đạn, cần một thanh kiếm sắc bén nhất, cứng rắn nhất, đánh đâu thăng đó, không gì cản nổi kiếm —— Heinrich · Sở.

Hoàng đế đích thân phong cho kỳ hạm của anh danh hiệu "Victoria", đây là tên của nữ thần chiến thắng trong thần thoại trái đất cổ đại.

Chừng nào Heinrich còn đứng giữa các vì sao thì Victoria sẽ là tùy tùng trung thành nhất của ông.

Ba tháng trước, hạm đội Thâm Uyên xuất động truy kích quân phản loạn, phải thực hiện nhiều bước nhảy vũ trụ, sau khi quân nổi dậy cạn kiệt sức lực và bắt được chúng đền tội, Sở nguyên soái nhìn vào một hành tinh dang khí khổng lồ ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói: “Ngôi sao có đôi mắt của chính mình.”

Anh là một chiến binh được tắm máu, không phải là một nhà thơ lãng mạn, câu nói này không phải là một lời tỏ tình trìu mến với vũ trụ.

Hành tinh này chính là sao Mộc, Sở nguyên soái nhận ra nhận ra mắt của Sao Mộc là lỗ hổng do cuồng phong tạo thành.

Kế tiếp là hàng loạt tin tức được truyền về từ máy trinh thám, nó như xác định ý nghĩ của anh: Nơi này là Thái Dương hệ, nhà của con người cổ đại đang ở trước mắt.

Người dân trên toàn đế quốc đều điên cuồng, đến mức những chủng tộc ngoài hành tinh khác có tiếp xúc với con người đã nhìn con người như những kẻ ngốc trong ba tháng qua.

Không phải nó chỉ là một hành tinh sống sao? Có cần phải phấn khích thế không?

Con người sau đó lắc vai và hét lên: Hành tinh sống là gì? Đây là hành tinh mẹ! Hành tinh quê hương của nhân loại!

Sức nóng của chuyện này vẫn còn mấy ngày nay, bảo tàng Trái đất cổ vốn dĩ vắng vẻ có thể dăng lưới bắt chim và chỉ có một vài du khách đến tham quan thì nay đã trở nên quá đông đúc, viện trượng vội đến chân không chạm đất, thậm chí muốn đem nhóm nhân viên nghiêm cứu trong phòng thí nghiệm lôi ra tiếp khách quan.

Lâm Tự rất kháng cự.

Cậu mới từ trái đất mạt thế là một nơi có tang thi ăn thịt người, người ăn người nay xuyên đến thời đại tinh tế, cậu rất ngại khi tiếp xúc với người khác, cậu chỉ muốn làm một công việc không cần gặp người và có thể nuôi sống bản thân, trở thành một con cá mặn là được rồi.

Tâm tình vô cùng bực bội và cáu kỉnh, làm cậu phải mở trang tin tức của Tinh Võng ra xem hiểu rõ tiền căn hậu quả của việc “Tìm về Trái Đất” đồng thời ghim tên đầu sỏ gây ra chuyện này.

Heinrich · Sở.

“Nhưng đế quốc nhất định sẽ phái một đội thám hiểm chính thức đổ bộ xuống Trái đất, lão sư Lâm, ngài cảm thấy em có hy vọng không?” Thụy Ân mơ ước: “Lấy địa vị của ngài ở đội nghiên cứu trái đất cổ, bọn họ nhất định sẽ mời ngài đi, lão sư à, có thể dẫn em theo không?”

Chỉ có Thụy Ân một người có tấm lòng rộng lượng và ngây thơ, mới dám nói chuyện với Lâm Tự như vậy, mặc dù những thực tập sinh khác ngưỡng mộ kiến

thức của Lâm Tự nhưng họ vẫn luôn sợ vẻ mặt lạnh lùng của cậu.

“Tôi không đi.” Lâm Tự nhìn đồng hồ, đặt nhíp trong tay xuống, đặt cuốn sách cổ đã sửa chữa được một nửa vào một chiếc hộp thông minh có thể điều chỉnh nhiệt độ, độ ẩm và ánh sáng không đổi, và cậu chuẩn bị tan tầm.