Chương 30

Sau khi ăn thịt người xong, nó quay người nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai ở đây, hộp thư xanh nhẹ nhàng ợ một tiếng, trông có vẻ khá hài lòng về bữa ăn lần này.

Mẹ kiếp!

Hắn vừa nhìn thấy cái quái gì đây?

Hộp thư ăn thịt người!

Ăn thịt người thì thôi đi, nhưng mà nó vừa ợ hơi đúng không?!

Đây là nguy hiểm mà cậu nói đến phải không?

Giang Vọng kinh hoàng quay đầu lại nhìn người thanh niên đang nhai cơm.

Nhận ra ánh mắt của Giang Vọng, Lê Bạch Thành giơ túi cơm hộp trong tay lên: "Muốn ăn không?"

“Không, tôi không ăn…” Vẻ mặt Giang Vọng cứng nhắc: “Tôi không đói.”

“Ồ—”

Giang Vọng vừa dứt lời, cái bụng liền không biết cố gắng kêu lên.

“Đây là không đói bụng mà anh nói hả?” Lê Bách Thành nhấp một ngụm sữa, buồn cười nhìn Giang Vọng đỏ bừng hai tai, nhét túi cơm hộp vào tay hắn: “Không chịu được nữa thì cứ ăn một ít đi, tôi ăn nhiều như vậy cũng chưa thấy vấn đề gì.”

Nói xong, Lê Bạch Thành hơi quay đầu liếc nhìn góc đường vắng cách đó không xa, hộp thư xanh lá cây lặng lẽ treo trên tường, xoa xoa cổ nói với hai người còn đang ngơ ngác: "Đi thôi, thư gửi được ra ngoài rồi, chúng ta cũng nên bắt tàu điện ngầm rời khỏi đây thôi."

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lê Bạch Thành, Giang Vọng cùng Đàm Ninh nuốt nước miếng, nhìn nhau, không giấu được vẻ khϊếp sợ trong mắt.

Nhìn thấy Lê Bách Thành đã đi trước một quãng, hai người gạt đi kinh ngạc và khϊếp sợ trong lòng, vội vàng chạy theo.

Đến khi mua vé bên ngoài ga tàu điện ngầm, Giang Vọng không không nhịn được nữa, đã mở miệng hỏi.

Nếu nói hành động trước đây của Lê Bạch Thành chỉ khiến Giang Vọng khϊếp sợ, thì bây giờ hắn hoàn toàn tâm phục khẩu phục cậu, trong vô thức còn thay đổi cả cách xưng hô với cậu.

"Anh Lý, anh đoán được hộp thư kia sẽ ăn thịt người đúng không?"

"Ừm, tôi đoán được một chút." Lê Bách Thành đút một tay vào túi quần, một tay dùng điện thoại di động quét mã QR thanh toán, cầm lấy ba tấm vé tàu điện từ máy bán vé tự động, tiện tay đưa cho Giang Vọng đứng bên cạnh.

“Cho nên ban đầu anh cũng không định…” Giang Vọng dừng một chút, nhìn Lê Bách Thành, “Cho tên ô nhiễm kia một trăm tệ à?”

[Oa, thằng nhóc Vọng gọi cậu là anh kìa! Hắn gọi cậu là anh đấy! Có câu nói: đầu tiên là bằng hữu, sau đó là anh trai, cuối cùng sẽ là bảo bối! Nếu là nhóc Vọng thì tôi đồng ý! Tôi muốn xem hai người gần gũi!]

Lê Bạch Thành không thèm để ý đến hệ thống ồn ào, cười gượng hai tiếng, không nói gì.

Thấy Lê Bạch Thành im lặng, Giang Vọng cũng trầm mặc.

Dường như hắn đã có câu trả lời cho mình.

Nhiều chuyện cũng không cần nói thẳng ra.

Người này không chỉ coi vật ô nhiễm như cá, lừa tiền của bọn họ, cậu ta thậm chí còn lừa vật ô nhiễm đi tìm chết mà không hề có ý định đưa cho người ta một trăm tệ.

Quá tàn nhẫn, thật sự quá độc ác, cậu ta chính là sói!

Đây có phải là dị năng của đại ca vùng hoang dã không?

Ngay cả vật ô nhiễm cũng bị cậu ta đùa giỡn trong lòng bàn tay!

Giang Vọng thật sự phục, phục sát đất!

Từ lúc cha sinh mẹ đẻ hắn đã có cái mặt lạnh lùng, nhưng lúc này sắc mặt khi nhìn Lê Bạch Thành, nhìn không khác gì thằng nhóc ngoan ngoãn hiểu chuyện!

……

Qua cổng, soát vé, vào sân ga, đợi chưa đầy ba phút tàu đã tiến vào ga, ba người lần lượt lên tàu.

Lê Bách Thành ngồi ở trên ghế, khuôn mặt tuấn tú phản chiếu trên kính đen, trời sinh đã có một đôi mắt đào hoa, dường như nhìn ai cũng có vẻ ôn nhu, nhẹ nhàng.

Lê Bạch Thành dựa vào chiếc ghế cứng, tùy ý ngồi, ánh mắt hơi dừng lại trên người những vật ô nhiễm trong tàu, ngồi đối diện cậu là một nữ sinh trung học mặc đồng phục.

Tâm trạng cô gái có vẻ không tốt lắm, sắc mặt tái nhợt tưởng như sẽ ngất bất cứ lúc nào.

[Là vật ô nhiễm cấp C, chắc cô ta cũng không ngờ rằng dù có trở thành vật ô nhiễm thì mình vẫn bị dì làm tổn thương.]