Chương 4

CHƯƠNG 4

"Các người tự cẩn thận một chút đi." Anh thả tay ra, người đàn ông ngay lập tức ngã trên mặt đất: "Lần thứ hai rồi đấy."

Lần đầu tiên là người phụ nữ suýt nữa thì bị ảnh hưởng tinh thần, nhờ anh mà bà ta mới khôi phục lại tinh thần.

Người đàn ông ngã ngồi xuống đất, ông ta hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh được: "Cẩn thận! Cẩn thận thì có ích gì chứ! Thằng nhóc mọt sách kia không phải cũng cẩn thận rồi sao? Cẩn thận nhưng vẫn chết đó!"

Khi nghe người này nói những lời vô dụng, cô bé đang cố gắng mở khóa cũng không thể chịu nổi nữa, cô ấy ném cái cài tóc xuống đất, nói một cách tức giận: "Từ khi bắt đầu anh Tần đã bảo vệ chúng ta, còn ông thì cứ than vãn mãi, than vãn có thể giúp chúng ta vượt qua khó khăn sao!"

Người đàn ông bị cô bé trách mắng, biểu cảm trên khuôn mặt có chút thay đổi, còn muốn mở miệng nói chuyện nhưng cô bé đã ngắt lời ông ta trước: "Tôi không biết hiện tại ông đang nghĩ gì, nhưng ít nhất bây giờ chúng ta vẫn nên cùng nhau hợp tác, chỉ có hợp tác mới có thể tiếp tục sống sót!"

Người phụ nữ im lặng một lúc, nói: "...Tôi đồng ý. Bây giờ chúng ta phải hợp tác, vừa rồi mọi người cũng thấy rồi đó, ngay cả khi có ánh sáng, cái thứ hình người kia vẫn có thể tấn công người khác, nếu chúng ta không tin tưởng lẫn nhau, không coi người khác là bạn đồng hành thì chúng ta cũng sẽ có kết cục giống như cậu ta thôi."

Người phụ nữ chỉ vào anh chàng mọt sách chết thảm trên mặt đất.

Người đàn ông không nói lời nào, ông ta nhìn chằm chằm vào anh chàng mọt sách một lúc, cuối cùng cũng đành chấp nhận: "...Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Tần Lê Ca đứng ở một bên, thấy họ cuối cùng cũng thỏa thuận xong liền từ từ đưa hai ngón tay lên: "Bây giờ chúng ta có hai phương án."

"Một là tuân thủ luật lệ tìm kiếm dấu vết, tự vệ một cách thụ động, trong thời gian đèn pin vẫn còn dùng được, cố gắng thoát khỏi đây nhanh nhất có thể. Hai là chủ động tấn công, dẫn dụ bọn nó ra khỏi bóng tối, tiêu diệt thứ có hình người kia. Dựa vào những manh mối mà chúng ta đã tìm được, khả năng chúng ta không thể ra ngoài, chỉ có thể gϊếŧ hết tất cả thứ hình người ở đây mới có thể thoát ra ngoài."

Anh chú ý đến biểu cảm của mọi người, dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Ý kiến cá nhân của tôi là phương án hai, trong tương lai, các nhiệm vụ của mọi người sẽ gặp phải nhiều tình huống cần chiến đấu, bây giờ trốn tránh cũng không có ý nghĩa gì cả."

"Sao có thể chứ!" Người đàn ông nghe xong phương án thứ hai, không thể nhịn được la lớn: "Chúng ta chỉ là những người bình thường, chỉ cần đèn pin tắt một lát thôi là sẽ trở thành xác chết! Làm sao có thể dụ bọn nó ra ngoài được!"

"... Không, tôi cảm thấy anh Tần nói rất đúng." Người đầu tiên phản đối lại là Ân Duyệt.

Nhìn qua cô bé trông rất căng thẳng, tay cầm súng còn đang run rẩy nhưng giọng điệu lại rất quyết đoán: "Nếu bây giờ chúng ta trốn tránh thì những nhiệm vụ sau chắc chắn sẽ chết."

"Cô bé nói đúng." Người phụ nữ cũng lên tiếng tán thành: "Tôi cũng chọn phương án hai. Nếu ông không chấp nhận thì tự mình hành động đi." Câu này là nói với người đàn ông.

Dù sao kết quả hiện tại đã rất rõ ràng, ba người kia đều chọn phương án thứ hai.

Người đàn ông cắn răng, cũng chỉ có thể nói: "...Tôi hiểu rồi, tôi cũng chọn phương án hai."

"Nếu mọi người đã thống nhất rồi thì tự giới thiệu về mình đi, dù sao từ giờ về sau chúng ta cũng là một đội.” Tần Lê Ca nói: "Tôi là Tần Lê Ca, mọi người chắc đều biết tôi rồi, nghề nghiệp là diễn viên, từng học qua một chút võ thuật."

"Tôi là Ân Duyệt, vẫn là học sinh, sở trường của tôi là thủ công." Ân Duyệt nói xong thì cười ngượng: "Tôi chỉ là một người bình thường, chưa từng học võ thuật gì cả, sức khỏe cũng không tốt, nhưng tôi nghĩ mọi người đều có những sở trường khác nhau, chỉ cần hợp tác với nhau, chắc chắn chúng ta có thể cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này."

"Tôi tên là Trần Chấn Quân." Người đàn ông nói: "Là nhân viên văn phòng, chuyên về bán sản phẩm. Tôi có biết một chút Taekwondo."

"Tôi là Diệp Tĩnh Nhã." Người phụ nữ nói.

Tần Lê Ca gật đầu, vừa nghe vừa nghịch tóc của Ân Duyệt, Ân Duyệt khó chịu chu môi, kéo cái tay đang làm loạn của Tần Lê Ca ra, đang chuẩn bị nói gì thì:

"Hi hi hi hi hi..."

Tiếng cười quỷ dị lại vang lên lần nữa, Ân Duyệt trở tay mạnh mẽ nắm chặt lấy tay của Tần Lê Ca, run rẩy.

Ngay lúc này, đèn pin trong tay Diệp Tĩnh Nhã bỗng nhiên lóe lên, là tín hiệu sắp hết pin. Bà ta sợ hãi lùi lại vài bước, còn chưa kịp phản ứng, đèn pin đã tắt.

Trước khi ánh sáng tắt hoàn toàn, mọi người đều thấy rõ có hai, ba hình người xuất hiện xung quanh bà ta, Trần Chấn Quân nhanh chóng chiếu đèn điện thoại về phía đó.

Ánh sáng của đèn pin điện thoại quá mờ nhạt, ông ta chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy mấy hình người kia sắp bổ nhào vào người Diệp Tĩnh Nhã, ông ta nhanh chóng hét lên: "Tần Lê Ca, mau bắn đi!"

Tần Lê Ca cúi đầu, vậy mà lại yên lặng đếm đạn, Ân Duyệt trơ mắt nhìn những hình người đó sắp vồ được Diệp Tĩnh Nhã, tay cầm súng của cô ấy run rẩy mãnh liệt.

Bắn đi...

Mau bắn đi!

Như thể có một sức mạnh nào đó hướng dẫn cô ấy sử dụng súng trong tay, viên đạn bay ra, bay thẳng về phía đầu của hình người.

Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Súng rơi xuống đất, lực phản lại làm cho tay cô tê rần, cơ thể không khống chế được ngã ngồi trên mặt đất.

"Làm rất tốt."

Một đôi tay ấm áp đặt lên đầu cô, cô ấy mơ màng nhìn lên, đó là bàn tay của Tần Lê Ca.

Ánh mắt của anh vô cùng dịu dàng, trái tim cô ấy bỗng đập dữ dội giống như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Tần Lê Ca đỡ cô bé dũng cảm đứng dậy, nói: "Rất tốt, đưa mọi người súng là để cho mọi người sử dụng."

Thân thể Ân Duyệt run rẩy, từ từ gật đầu.

Tần Lê Ca đứng bên cạnh cô ấy, xua tay ý bảo Ân Duyệt tiếp tục mở cái khóa kia, lần này cuối cùng cũng thành công, trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, cô ấy nín thở mở chiếc hộp kia ra.

Theo nắp hộp từ từ mở ra là một lượng máu lớn chảy ra mạnh mẽ, mọi người hít vào một hơi thật sâu.

Trong khoảnh khắc đó, sự tuyệt vọng bao trùm khắp tâm trí mọi người, theo máu tươi chảy ra, mọi người đều thấy rõ bên trong chiếc hộp là một người phụ nữ đã bị chia năm xẻ bảy.

Cô ta bị cắt cả bốn chi, trên mặt đầy vết thương, đôi mắt chỉ còn lại hai cái hốc mắt đen ngòm.

Thế mà cái thứ không thể gọi là người này vậy mà lại đang cười.

Cô ta chậm rãi mở miệng…