Chương 18

( *Nước lũ và thú dữ: dùng để ví tai họa ghê gớm)

Diệp Tĩnh Nhã nuốt nước bọt, tiến lên phía trước vài bước.

Tần Lê Ca đột nhiên vươn tay, kéo cô lại.

Diệp Tĩnh Nhã loạng choạng ngã xuống, khó khăn lắm mới ổn định được cơ thể, lại đối diện với ánh mắt của Tần Lê Ca làm cô sợ hãi hét lên: “A!”

Tần Lê Ca nắm tay cô, cảm thấy toàn thân Diệp Tĩnh Nhã cứng đờ, lông mi run rẩy đến tuyệt vọng, hắn khẽ thở dài.

Lực nắm trên tay cô đột nhiên buông lỏng ra, Diệp Tĩnh Nhã nhanh chóng giật tay mình lại, lùi về sau vài bước, suýt nữa đã ngã xuống đất.

Tần Lê Ca ngồi dậy, nheo mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt hắn vô cùng rõ ràng và mờ ám, thậm chí Diệp Tĩnh Nhã còn cảm thấy từng centimet trên cơ thể cô đều run lên dưới cái nhìn của hắn.

Ánh mắt của Tần Lê Ca hoàn toàn không giống như đang nhìn vào một người phụ nữ, thay vào đó, nó giống như…

Diệp Tĩnh Nhã cắn chặt môi.

Giống như đang nhìn con mồi.

Tần Lê Ca… Không phải hắn có sở thích kỳ lạ nào đó chứ?

Dưới cái nhìn của hắn, Diệp Tĩnh Nhã không dám cử động, thời gian lúc này trở nên cực kỳ chậm chạp, ngay khi cô không thể chịu đựng được nữa, định lao ra khỏi cửa thì Tần Lê Ca đột nhiên cười lớn.

“Ha.”

Diệp Tĩnh Nhã sợ hãi rụt vai lại: “Cậu, cậu cười cái gì!”

“Hmm… Tôi đang cười, đã lâu như vậy rồi mà diễn xuất của tôi vẫn không thay đổi chút nào.” Tần Lê Ca cảm thán: “Ai da, thế giới thực thiếu đi một ảnh đế như tôi, fan của tôi chắc sẽ rất cô đơn lắm.”

Diệp Tĩnh Nhã sửng sốt một chút: “Cậu, vừa rồi là cậu lừa tôi sao?”

Tần Lê Ca xuống giường, thấy ánh mắt oán hận của cô nhìn mình, hắn biết cô vẫn chưa từ bỏ kế hoạch ban đầu của mình.

Người phụ nữ này rõ ràng chưa chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn có dũng khí làʍ t̠ìиɦ với hắn, mục đích chỉ là để sống sót.

Nhưng chuyện sống sót thật sự quan trọng đến vậy sao?

Tần Lê Ca đưa tay nắm lấy cằm cô, nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Tĩnh Nhã, trong lúc cô thất thần, hắn lặng lẽ sử dụng sức mạnh tâm trí xâm nhập vào tinh thần của cô.

Hắn nói chậm rãi, âm thanh mang theo sự mê hoặc: “Cô nói cho tôi biết, sống thì có gì tốt?”

Hai mắt Diệp Tĩnh Nhã trống rỗng, cô ngơ ngác nhìn Tần Lê Ca, nói một cách máy móc: “Tôi muốn sống sót để trở về thế giới thực, tất cả những gì tôi có vẫn còn tồn tại ở nơi đó. Cha mẹ tôi không có ai giúp đỡ, chó của tôi cũng không có ai cho ăn, nếu như tôi chết ở đây, bọn họ sẽ như thế nào?”

Tần Lê Ca chậm rãi thu tay lại, vuốt ve ngón tay còn sót lại chút hơi ấm, trầm tư nói: “Thật sao?”

Vì nỗi lo không thể buông bỏ ở thế giới thực nên đã làm mọi cách để có thể sống sót trở về, hắn sống giữa nhóm người tràn đầy sức sống này, vô cùng lạc lõng.

Tên kia nhất định phải chết ở thế giới này, hắn cũng đoán được có lẽ là do tính tình của mình.

Diệp Tĩnh Nhã từ trong cơn mê hồi phục lại tinh thần, ngạc nhiên nhìn hắn: “Cậu vừa làm gì vậy?”

“Không có gì.” Tần Lê Ca đứng lên, nhìn cô từ trên cao xuống: “Cô Diệp, trước khi chưa chuẩn bị tinh thần, tốt nhất cô không nên vào phòng đàn ông vào đêm khuya như vậy, nếu không cô sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn, cô có muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.”

Diệp Tĩnh Nhã bị mấy lời của hắn dọa sợ, cô thật sự chưa chuẩn bị tinh thần, cô xấu hổ cúi đầu quay người rời đi.

Tần Lê Ca nhìn bóng lưng vội vàng của cô, đột nhiên nghĩ đến bộ dạng run rẩy của cô khi bị chạm vào trước đó, lặng lẽ thở dài.

“Cô có muốn biết làm thế nào mà tôi vẫn còn sống đến bây giờ không?”

Diệp Tĩnh Nhã dừng bước, hơi quay đầu lại.

Tần Lê Ca nói: “Trước đây, tôi cũng giống cô, tôi cũng là một người ngay cả súng ngắm cũng không biết, ưu điểm duy nhất của tôi chỉ là khuôn mặt này…”

Diệp Tĩnh Nhã đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn hắn.

Tần Lê Ca tránh tầm mắt của cô, cụp mắt xuống: “… Nhưng sau này, tôi phát hiện những thứ này đều vô dụng, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình. Đồng đội của tôi, từng người từng người đã chết đi. Nếu muốn trở lại thế giới thực, tôi chỉ có thể nhặt súng lên, bước vào thế giới huấn luyện hết lần này đến lần khác để khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.”

Diệp Tĩnh Nhã im lặng hồi lâu, lúc nói chuyện, giọng cô khàn khàn: “Cậu, hóa ra cậu cũng…”

Tần Lê Ca cười một cách miễn cưỡng, hắn nói: “Nếu tôi đã có thể làm được, vậy cô cũng có thể. Lần đầu tiên bước vào thế giới nhiệm vụ, cô bình tĩnh hơn tôi rất nhiều.”

Diệp Tĩnh Nhã nhìn khuôn mặt yếu ớt như ẩn như hiện của Tần Lê Ca trong bóng tối, chỉ cảm thấy đau lòng, vấn đề khiến cô bận tâm trước đây đã được giải quyết ngay lập tức.

Hóa ra cô và Tần Lê Ca có quá khứ giống nhau, bây giờ hắn có thể chống đỡ được, vậy cô cũng…

Diệp Tĩnh Nhã hít một hơi thật sâu, nhanh chóng bước tới, nắm lấy tay của Tần Lê Ca.

Tần Lê Ca dường như bị cô làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt hơi đỏ lên.

“Tần Lê Ca, tôi hiểu ý cậu rồi, từ giờ trở đi, tôi sẽ không dựa dẫm vào người khác nữa.” Diệp Tĩnh Nhã nắm chặt tay hắn, kiên định nhìn hắn: “Tôi cũng sẽ giống như cậu, cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn! Sau đó… Tôi sẽ bảo vệ những người mà tôi muốn bảo vệ.”