Không ai nói gì, chỉ có tiếng nước chảy và âm thanh trong trẻo đồ sứ va chạm.
Giang Tri Ôn không biết Lương Vãn ngày thường làm sao ở chung với Dư Chu Sách, cậu chỉ nhớ rằng Dư Chu Sách trong nhật ký nhiệt tình như ánh mặt trời, anh chắc chắc sẽ ôm chặt Lương Vãn ngay khi trở về nhà chứ không phải bộ dạng đối diện không nói gì như bây giờ.
Liệu cậu có thể dùng cơ thể của Lương Vãn ôm Dư Chu Sách sao? Còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, cánh tay Giang Tri Ôn đã vòng qua eo Dư Chu Sách, thân mật dán vào lưng Dư Chu Sách: “Anh tức giận à?”
Ngón tay dính nước lạnh của Dư Chu Sách dễ dàng mở ra bàn tay Giang Tri Ôn: “Không có, em ra ngoài trước đi, kẻo bị ướt.”
Không có tạp dề, quần áo phía trước của Dư Chu Sách đã bị nước bắn ướt, tay Giang Tri Ôn cảm nhận được sự ẩm ướt đó, bất đắc dĩ thu về.
Có thật đây là săn sóc không? Nhưng nếu đúng là vậy thì tại sao từ đầu đến cuối đều không quay đầu nhìn cậu, Giang Tri Ôn ngơ ngác nhìn chằm chằm cái ót của Dư Chu Sách không biết làm sao, có phải cậu đã làm sai gì không? Có phải cậu không được đến gần Dư Chu Sách mà không có sự cho phép của anh?
Giang Tri Ôn cảm thấy bất lực khi cố gắng hết sực để nắm bắt được anh nhưng lại bị đẩy ra một cách khéo léo, cậu thậm chí còn chẳng tìm được lý do để bắt đầu một cuộc cải vã.
Một rào càng vô hình đã ngăn cách Dư Chu Sách và Lương Vãn, Lương Vãn chỉ được phép lang thang trong địa bàn của chính mình, cố gắng đến gần Dư Chu Sách đều là một loại quấy rầy.
Giang Tri Ôn nên làm gì? Từng chữ từng chữ trong nhật ký đều đang hét lên với cậu rằng Lương Vãn muốn Dư Chu Sách ở lại với mình, Giang Tri Ôn thực sự có thể tuỳ ý để tình thế như thế này tiếp tục phát triển sao?
Điểu gì sẽ xảy ra nếu một ngày nào đó Lương Vãn quay trở lại và phát hiện ra Dư Chu Sách đã rời đi….
“Sao anh lại đối với tôi như vậy?” Giang Tri Ôn chưa từ bỏ ý định mà kéo góc áo Dư Chu Sách, hy vọng người đàn ông này có thể quay lại nhìn mình: “Sao anh không nhìn tôi?”
“Lương Vãn, gần đây em cư xử rất lạ.” Dư Chu Sách đặt cái đĩa cuối cùng xuống, sau đó quay đầu nhìn Lương Vãn, khuôn mặt mà vốn dĩ rất quen thuộc với anh giờ đây lại cảm thấy quá xa lạ.
Thật sự kỳ lạ, chính y đề nghị chia tay giờ lại quay lại chủ động ôm Dư Chu Sách.
Lúc đó Giang Tri Ôn mới phát hiện hành vi của mình rất không phù hợp, cậu quá lo nghĩ về việc không muốn Dư Chu Sách đẩy Lương Vãn ra xa lại quên mất sự thật rằng hai người họ đã chia tay.
Bọn họ sống cùng một mái nhà nhưng không còn là người yêu, ngay cả Lương Vãn cũng không còn là hàng thật.
Giang Tri Ôn ngẩng đầu nhìn Dư Chu Sách, cho dù vô phương vãn hồi mối quan hệ này nhưng ít nhất nó sẽ để lại kỷ niệm đẹp cho Lương Vãn, vì vậy cậu mạnh dạn đưa ra một số yêu cầu quá phận: “Chỉ còn một tháng, chúng ta có thể thân cận chút không? Bầu không khí lạnh lẽo như vậy tôi rất khó chịu.”
Dư Chu Sách sửng sốt, ý thức được thái độ vừa rồi của mình có bao nhiêu lạnh nhạt, vẻ mặt cũng dịu dàng hơn dù sao đây cũng là người mà anh yêu lâu như thế, không thể nhẫn tâm được: “Đã biết, gần đây công việc tương đối bận cho nên tâm trạng không được tốt lắm, thật xin lỗi.”
Nếu không phải anh bận rộn công việc đến mức không có thời gian rãnh, Dư Chu Sách đã sớm xách hành lý rời đi mà không lưu luyến gì.
Giang Tri Ôn suy nghĩ về chuyện đó, cho đến khi chuông cửa vang lên cậu mới đứng dậy đi lấy đồ ăn. Khi bữa ăn đã được dọn lên Dư Chu Sách vừa lúc tắm rửa xong bước ra.
Bàn ăn hình vuông, Giang Tri Ôn theo thói quen ngồi đối diện Dư Chu Sách, liền nhận được ánh mắt kỳ quái của Dư Chu Sách, Giang Tri Ôn vẻ mặt mê mang: “Sao vậy?”
Dư Chu Sách nhàn nhạt nói không có việc gì, hai người ngồi ăn hầu như không trò truyện gì với nhau. Tuy Giang Tri Ôn chủ động đề nghị thân cận nhưng cậu không biết phải thế nào để đến gần Dư Chu Sách, người yêu cũ của Lương Vãn.
Ăn tối xong, Giang Tri Ôn chủ động đi vứt rác, mặc dù Dư Chu Sách nói ngày mai lúc đi làm anh tiện đường sẽ mang đi vứt luôn, nhưng Giang Tri Ôn lại nói ăn xong có chút no, cậu muốn đi dạo để tiêu cơm, Dư Chu Sách cũng không ngăn cản nữa.
Trên thực tế, Giang Tri Ôn cảm thấy ở cùng Dư Chu Sách trong một không gian thật không được tự nhiên, nghĩ muốn ra ngoài thư giãn, cho chính mình một chút không gian riêng tư.
Tiểu khu có nhiểu con đường nhỏ, đèn đường lại không sáng lắm, Giang Tri Ôn vô tình lạc đường nhưng cậu không dám gọi cho Dư Chu Sách nhờ sự giúp đỡ.
Nhận được cuộc gọi từ Dư Chu Sách hỏi tại sao cậu lâu quá không về nhà, Giang Tri Ôn không còn cách nào khác đành nói sự thật.
“Tôi xuống lầu tìm em, ở yên chổ đó chờ tôi.”
Sau một ngày bận rộn, Dư Chu Sách vốn đã lên giường chuẩn bị đi ngủ, lại ngồi dậy thay giày ra cửa.
Đi hết nửa vòng quanh tiểu khu, từ xa Dư Chu Sách nhìn thấy Giang Tri Ôn đang ngồi trên ghế đá, vẫy vẫy tay xua đuổi muỗi. Tiểu khu xanh hoá rất tốt nhưng lại thu hút muỗi, Giang Tri Ôn đã bị chích nhiều lần.
Giang Tri Ôn đi theo Dư Chu Sách, từng bước từng bước một đi về nhà: “Thật ngại quá, còn làm anh xuống đón tôi.”
Dư Chu Sách dọc đường đi cũng không tỏ thái độ gì, về đến nhà liền lục lọi hộp y tế: “Em chưa bao giờ đi vứt rác, cũng chưa từng ra ngoài một mình vào ban đêm, đi lang thang khắp nơi bị lạc đường cũng không biết gọi tôi.”
“Tôi cho rằng anh đã ngủ rồi.” Giang Tri Ôn cố gắng ứng phó, cậu làm sao biết Lương Vãn không quen thuộc đường xung quanh tiểu khu? Bằng không cậu đã gọi cho Dư Chu Sách, cũng không cần phải đút máu nuôi muỗi.
Dư Chu Sách lấy ra một tuýp thuốc mỡ bảo Giang Tri Ôn tắm xong thì bôi lên chổ muỗi đốt.
Sau khi Giang Tri Ôn tắm rửa sạch sẽ, cậu trở lại phòng ngủ nhìn thấy bàn bên cạnh giường vốn chỉ để thuốc mỡ nhiều thêm một hộp tăm bông, không cần nghĩ cũng biết Dư Chu Sách đã mang nó đến cho cậu.
Trong khi bôi thuốc, Giang Tri Ôn tự hỏi rằng quan hệ của Dư Chu Sách và Lương Vãn đã thân thiết hơn một chút đi?
____
Lời tác giả: chiến sĩ đi bóng thẳng Giang Tri Ôn!!! Một cú sút thắng tiến khiến Dư Chu Sách ngốc lăn.