17.
Mấy chị em tốt của tôi cùng nhau đi về phía bọn họ, tôi cũng đi theo sau đám người.
Chỉ thấy bạch nguyệt quang tên Tần Ánh kia vừa gặp chị em của tôi liền thân thiết cực kỳ, tiến đến nhiệt tình chào hỏi.
Triệu Ngạn Ninh kéo tay Tần Ánh mỉm cười, ngoài mặt vô cùng coi trọng.
Bạn tốt Gia Gia đột nhiên chuyển đề tài sang Triệu Ngạn Ninh, thân thiết nói với Tần Ánh: "A Ánh, anh chàng đẹp trai này là ai vậy?"
Không đợi Tần Ánh trả lời, cô lập tức che miệng cười trộm: "Anh chàng đẹp trai này cùng tên cặn bã bỏ rơi Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta nhìn giống nhau thật đó!"
Người có xuất thân từ gia đình giàu có quyền thế đều có EQ không quá thấp, Tần Ánh vừa định mở miệng giới thiệu nhất thời dừng lại, khóe miệng miễn cưỡng mỉm cười.
Triệu Ngạn Ninh hiếm khi gặp phải tình huống như vậy, thấy mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn sang đây, không nhịn được muốn giải thích một phen.
Anh ta lập tức tiếp lời, giọng điệu hài hước nói: "Đó là lỗi của tôi, hy vọng cô Nguyệt Nguyệt kia sẽ không khó chịu khi nhìn thấy khuôn mặt này của tôi."
Nói xong tự mình dịu dàng cười.
Nếu không biết rõ bộ mặt thật của anh ta thì đây quả thật là phong độ cực kỳ.
Gia Gia cười nhạo một tiếng, mở miệng đáp lại: "Ai, lúc trước Nguyệt Nguyệt của tôi hẹn hò cùng tên cặn bã kia, còn chưa tới nửa tháng, tên cặn bã kia liền chạy đi tìm bạch nguyệt quang mới về nước, vứt bỏ Nguyệt Nguyệt nhà tôi. Ai, A Ánh, cậu nói xem tên đàn ông kia có hèn hạ không chứ!"
Nụ cười trên mặt Triệu Ngạn Ninh lập tức cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt khó tin.
Khóe miệng Tần Ánh cười không nổi nữa, cô ta lập tức buông tay Triệu Ngạn Ninh ra.
Bạn thân xem kịch đủ rồi liền kéo tôi đến trước mặt giằng co với bọn họ.
Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực mỉm cười, duỗi tay ra chào hỏi Tần Ánh: "Xin chào, cô Tần, tôi là Giang Mị Nguyệt."
Tần Ánh cứng ngắc duỗi tay ra nắm lại: "Cô là đại tiểu thư của tập đoàn Giang thị kia sao? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!”
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó buông tay.
Ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người bọn họ, khi nhìn thấy ánh mắt khó chịu của Tần Ánh nhìn về phía Triệu Ngạn Ninh, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước Triệu Ngạn Ninh ghét bỏ tôi ăn mặc bình thường, vì gia thế của Tần Ánh mà vứt bỏ tôi.
Cũng không biết anh ta nói gì, ngang nghiên dẫn theo Tần Ánh đến đối phó tôi.
Hôm nay tôi bày ra gia thế mà Triệu Ngạn Ninh không kịp ngửa mặt nhìn lên, dựa theo tính cách thấy người sang bắt quàng làm họ của anh ta, sợ là ruột cũng hối hận đến xanh.
Tần Ánh cũng là người thông minh, e rằng sẽ lập tức phủi sạch quan hệ với Triệu Ngạn Ninh.
Lại còn có đám người Gia Gia lan truyền tin tức, tên cặn bã Triệu Ngạn Ninh này đừng mong dựa vào việc lừa gạt bạch phú mỹ* mà bò lên.
(*) bạch phú mỹ: ý chỉ những cô gái giàu có, xinh đẹp.
Xem ra, cuộc sống sau này của anh ta cũng không dễ chịu.
Hừ, đáng đời tên cặn bã.
18.
Đám người Gia Gia cùng tôi chơi xong tiết mục vả mặt tên cặn bã liền tách ra đi chơi, để lại một mình tôi ở một góc uống từng ngụm rượu nho màu sắc diễm lệ.
Tô Dạ Kỳ không biết từ đâu chui ra, đưa cho tôi một miếng bánh ngọt nhỏ.
"Đừng chỉ uống rượu, ăn chút lót dạ, đừng để lát nữa lại uống say."
Tôi ghét bỏ chỉ chỉ cái bụng bị váy siết chặt: "Ăn cái này sẽ siết bụng nhỏ."
Tô Dạ Kỳ cúi đầu cười khẽ một tiếng, sau đó cởϊ áσ khoác tây trang khoác lên vai tôi.
Áo khoác rất dài, có thể che lại eo tôi.
Anh cúi đầu sửa sang lại cổ áo cho tôi, sau đó hài lòng cười.
"Che lại rồi, người khác không thấy đâu."
Tôi ngẩng đầu nhìn đôi mắt lóe sáng của anh, khi anh thẳng lưng lên thì nhìn thẳng anh.
Đổi lại trước kia, khi anh cười, không chừng tôi sẽ cảm thấy anh đang cười nhạo tôi, nhưng giờ đây sau khi biết được chuyện anh yêu thầm tôi, nghe xong tiếng cười khẽ kia lại làm cho đáy lòng tôi thoáng ngứa ngáy.
Hồi lâu sau, anh đỏ tai dời tầm mắt đi, lắp bắp nói:
"Em, sao em lại nhìn anh như vậy?"
Tôi mím môi cười ngọt ngào, mở miệng nói: "Tô Dạ Kỳ, cảm ơn anh đã đưa ghi âm cho tôi, để tôi thấy rõ bộ mặt của Triệu Ngạn Ninh, cũng cảm ơn anh đã tổ chức tiệc rượu tối nay cho tôi, để tôi trút giận."
Tô Dạ Kỳ mở tầm mắt, không được tự nhiên nói: "Em thấy rõ rồi còn đi uống rượu, hại anh lo lắng lâu như vậy."
Vừa nghĩ tới chuyện xấu hổ đêm đó, tôi liền đỏ mặt thẹn thùng nói: "Đó là vì tôi mất thể diện ở trước mặt anh nên tôi mới tức giận."
Nói xong tôi chạy đi tìm đám chị em tốt nói chuyện phiếm vui vẻ.
Ôi, luôn cảm thấy nếu tiếp tục ở cùng Tô Dạ Kỳ, tôi sẽ không khống chế được nhịp tim của mình.
Lúc đi, tôi dường như nghe thấy Tô Dạ Kỳ ở phía sau si ngốc cười.
A, rất không ra gì.
19.
Từ sau bữa tiệc đó, tôi ngầm chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Sau đó, Tô Dạ Kỳ thường xuyên tới đưa tôi đi làm, đón tôi đi ăn cơm.
Thậm chí chúng tôi còn cùng nhau đến khu vui chơi, tuy rằng anh nói chuyện vẫn không dễ nghe xíu nào.
Ví dụ như lúc ăn kẹo bông thì cười tôi ăn đến độ trôi hết lớp trang điểm, sau khi ra khỏi nhà ma thì cười nhạo tôi kêu giống như gà gáy, lúc chơi tàu lượn siêu tốc thì ghét bỏ tôi ham ăn lại còn ham chơi...
Nhưng mà lúc nhìn thấy anh cẩn thận lau kẹo bông bị dính cho tôi, bảo vệ tôi trong lòng khi tôi bị nhân viên công tác trong nhà ma dọa, nắm chặt tay tôi lúc chơi tàu lượn siêu tốc, tôi liền quyết định tha thứ cho bộ dạng thỉnh thoảng giống chó của anh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã đến tháng mười một.
Tôi cực kỳ rối rắm với bí mật trong tương lai.
Trong tương lai, năm nay tôi sẽ mang thai Giang Tinh Tinh, nhưng đến nay tôi và Tô Dạ Kỳ vẫn chỉ dừng lại ở mức ngây thơ nắm tay, vậy làm sao mang thai Giang Tinh Tinh đây.
Chúng tôi đã đính hôn, đám cưới đã định vào tháng sáu năm sau.
Nếu như năm nay tôi không mang thai Giang Tinh Tinh, vậy cục cưng tương lai còn có thể là Giang Tinh Tinh không?
Nhớ lại khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi với Giang Tinh Tinh, tôi lại cảm thấy cậu bé hết sức đáng yêu.
Cho nên nếu đã không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, cứ ngủ với Tô Dạ Kỳ đi?