15.
Một hôm nọ, sau khi tan làm, Tô Dạ Kỳ lái xe tới đón tôi đi ăn.
Trên đường nhận được điện thoại của bạn nói sinh nhật bạn trai tổ chức tiệc, bảo tôi nhớ mặc đồ lộng lẫy đi dự.
Từ sau khi biết Tô Dạ Kỳ yêu thầm tôi từ nhỏ, khi ở riêng với anh tôi luôn cảm thấy khó xử nên lập tức đồng ý.
Tô Dạ Kỳ chờ tôi nghe điện thoại xong bèn hỏi địa chỉ, rồi lập tức chở tôi về phía bên đó.
Sau khi tới nơi, tôi định mở cửa xe thì Tô Dạ Kỳ ngăn tôi lại.
Anh chỉ vào cái áo hoodie và quần jean của tôi, lên tiếng nhắc nhở: “Em mặc cái này à?”
Tôi cúi đầu đánh giá quần áo của mình rồi khó hiểu nói: “Không được sao?”
Tô Dạ Kỳ thong thả liếc nhìn tôi một cái, rồi kéo dài giọng hỏi ngược lại: “Bạn trai cũ của em sẽ dắt theo bạch nguyệt quang xuất hiện ở buổi hẹn, em chắc chắn muốn mặc như vậy?”
?
Vậy nhất định không được!
Nhớ tới cảnh tên tra nam Triệu Ngạn Ninh kia ôm lấy bạch nguyệt quang giả vờ xin lỗi rồi chia tay tôi, nắm tay tôi siết chặt lại!
Nếu không phát sinh chuyện xuyên qua thì tôi đã giải quyết chuyện này từ lâu rồi.
Bây giờ bọn họ đã tự đưa tới cửa, có khi là bạn tôi cố ý kêu tôi đi trút giận nhỉ?
Tôi hùng hổ chỉ huy Tô Dạ Kỳ: “Quay đầu đi tới căn nhà gần nhất của tôi, tôi sẽ kêu người đưa lễ phục tới.”
Tô Dạ Kỳ đột nhiên ho khụ một cái, ngại ngùng nói:
“Ghế sau có một bộ, là kích cỡ của em, nhìn xem có thích không?”
Tôi quay đầu nhìn ra ghế sau thì thấy chỗ đó có một hộp quà lớn màu đỏ.
Tôi đi ra ghế sau, mở hộp ra. Bên trong là một bộ lễ phục thủ công màu đỏ cao cấp, bên cạnh còn có một bộ trang sức lộng lẫy.
Tôi làm so sánh một chút, là kích cỡ váy của tôi, còn là nhãn hiệu mà tôi thích.
“Không tồi, anh còn biết kích cỡ của tôi nữa.”
Tôi nhỏ giọng nói thầm. Tô Dạ Kỳ nghe vậy thì ho khan không ngừng.
Tôi đưa mắt nhìn qua, anh ho nhiều tới nỗi vành tai ửng hồng, trong mắt còn phủ một lớp sương mù mênh mông.
Nhớ tới chuyện anh yêu thầm tôi, tôi bèn chọc anh: “Tối hôm đó nhân lúc tôi uống say anh trộm đo phải không? Bảo sao eo tôi lại bị véo đỏ, hóa ra là cố ý.”
Câu này khiến đỉnh đầu Tô Dạ Kỳ muốn bốc khói luôn, vội quay đầu lắp bắp giải thích:
“Anh, anh không có...”
Giây tiếp theo anh lập tức quay đầu đi, âm thanh xấu hổ, ngại ngùng truyền tới:
“Giang Mị Nguyệt! Sao em không nói là em đang thay quần áo!”
Tôi mặc kệ anh, sau khi thay váy xong thì quay lưng lại phía anh: “Kéo khóa kéo giùm.”
Tôi Dạ Kỳ không hành động. Khi tôi mất kiên nhẫn định quay đầu thúc giục thì một đôi tay ấm áp nhẹ đυ.ng vào sau lưng tôi, hơi nóng kinh người.
Một tiếng “rẹt” nhỏ.
Đã kéo khóa xong, mặt tôi cũng đỏ lên.
Tôi vờ bình tĩnh lấy gương ra, đeo lên bộ trang sức kia. Trong gương hiện lên một màu đỏ đậm.
Khi đã chuẩn bị xong tất cả, tôi mới phát hiện Tô Dạ Kỳ đã im lặng một lúc lâu.
Tôi không quen với dáng vẻ an tĩnh của anh khi ở trước mặt mình nên dẩu môi nói: “Sao không nói gì, ngại à?”
Anh không nói chuyện, hai tai đỏ bừng lên.
16.
Sau khi tôi trêu chọc anh xong, khuôn mặt mới bình tĩnh được một lúc của tôi cũng đỏ ửng lên, mãi tới khi vào tới buổi tiệc mới ổn định lại.
Đối thủ một mất một còn từ nhỏ lại yêu thầm tôi, chuyện này ai mà chịu được.
Tôi kể chuyện Tô Dạ Kỳ yêu thầm tôi với đám bạn thân. Kết quả bọn họ tỏ vẻ khinh bỉ nhìn tôi nói:
“Hắn mà không thích cậu thì sao lại chạy theo cậu khắp nơi?”
“Từ nhỏ tới lớn cậu đã cướp bữa sáng của hắn. Tuy hắn vẫn mắng cậu nhưng chưa bao giờ ngăn không cho cậu lấy.”
“Lúc học cấp hai, có người giật bím tóc cậu, kéo nội y cậu đều bị Tô Dạ Kỳ lén tẩn cho một trận.”
“Lên tới cấp ba, khi hắn lấy hết can đảm định tỏ tình cậu thì cậu lại đi yêu thầm đàn anh trong trường, còn bảo hắn giới thiệu đàn anh cho cậu. Tô Dạ Kỳ chịu đựng sự đau khổ. Tới khi phát hiện đàn anh là gay, hắn còn nhờ đàn anh giải thích lại cho cậu, kết quả cậu lại mắng hắn bẻ cong đàn anh.”
“Vậy cũng thôi đi, cậu còn làm chuyện tệ hơn. Buổi tiệc khi tốt nghiệp đại học đó, Tô Dạ Kỳ bị đồn là có mối quan hệ tình cảm với cô gái kia. Tớ chỉ định kể cho cậu nghe, kết quả cậu lập tức đi tìm bạn trai.”
“Chậc chậc chậc, lúc cậu quen tên tra nam kia, Tô Dạ Kỳ buồn bã uống rượu cả đêm.”
Tôi nghênh đón ánh mắt khinh bỉ của bọn họ thì ủy khuất nói: “Anh ấy không tỏ tình tớ thì sao tớ biết được anh ấy thích tớ. Hơn nữa anh ấy luôn so đo với tớ. Cậu nói xem anh ấy chưa bao giờ giải thích với tớ mấy chuyện đó, tớ có thể không ghét sao?”
Bạn bè tôi cười nhạo một tiếng rồi đồng thanh nói: “Nếu không phải cậu nói chỉ thích người giỏi... Bỏ đi, cậu chính là một người ngốc nghếch trong tình yêu, Tô Dạ Kỳ gặp phải cậu như đang bị tra tấn vậy. Nhưng nghe nói hai người các cậu sắp liên hôn, mong ước của tên Tô Dạ Kỳ này cũng sắp thành thật rồi.”
Nói rồi bạn cô lại chỉ về phía đôi nam nữ quen mắt ở một góc: “Đừng rối rắm nữa, nhiệm vụ của cậu hôm nay là vả mặt tra nam. Nhìn thấy người đó không? Bạn trai cũ của cậu và bạch nguyệt quang của anh ta. Không phải mắt chó anh ta cảm thấy cậu chỉ là một cô gái bình thường thôi sao? Bạch nguyệt quang vừa về nước đã lập tức quăng cậu đi. Đi đi, cho anh ta nhìn rõ Nguyệt Nguyệt “bình thường” của chúng là.”
Tôi nhìn theo hướng bạn mình chỉ.
Bạn trai cũ Triệu Ngạn Ninh vì bạch nguyệt quang mà vứt bỏ tôi đang mặc một bộ vest đen, còn đang nắm tay một cô gái mặc lễ phục dạ hội màu trắng.
Triệu Ngạn Ninh chia tay tôi không đơn thuần là do chưa dứt tình với bạch nguyệt quang, mà là cảm thấy cách ăn mặc của tôi bình thường nên nghĩ gia thế tôi cũng bình thường, không thể giúp đỡ cho sự nghiệp của hắn.
Vậy nên sau khi bạch nguyệt quang có gia cảnh tốt đẹp về thì lập tức quăng tôi đi.
Những chuyện này là Tô Dạ Kỳ cho tôi nghe ghi âm trước ngày tôi uống say đó, là bạn của Triệu Ngạn Ninh chính miệng nói.
- ---