12.
Trong bệnh viện, khi nhìn thấy Tô Dạ Kỳ tỉnh lại, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Năm năm sau Tô Dạ Kỳ rất tốt, đối xử với tôi rất dịu dàng, nói thật tôi thích loại đàn ông này, thế nhưng không hiểu tại sao tôi lại thấy khó chịu.
Có lẽ là vì bây giờ Tô Dạ Kỳ nhìn tương đối thuận mắt, tuy rằng anh ta rất chó.
Tô Dạ Kỳ đang nằm trên giường bệnh, bắt chéo chân ra lệnh cho tôi gọt táo cho anh ta, miệng ghét bỏ nói không ngừng.
"Giang Mị Nguyệt, em gọt hết thịt táo, định cho anh ăn hạt không đấy à?"
Anh ta vì cứu tôi mà bị thương, tôi phải thông cảm cho anh ta.
Tôi thông cảm mà gặm sạch quả táo vừa mới gọt xong, sau đó đưa hạt táo còn lại cho anh, cười vô cùng dịu dàng.
"Đây, ăn đi!"
Tô Dạ Kỳ: "..."
Anh nhận lấy hạt táo, mặt không hiểu sao lại đỏ lên, nhìn qua nhìn lại giữa tôi và quả táo, giọng nói không được tự nhiên:
"Hừ, em cho bệnh nhân ăn cái này? Lại còn dính toàn nước miếng, em muốn hôn môi gián tiếp với anh cũng không cần làm như vậy đâu..."
A, sao lại cảm thấy Tô Dạ Kỳ có chút kỳ lạ?
Quả táo bị tôi gặm cũng có thể liên tưởng đến hôn môi.
Nhớ tới năm năm sau, Tô Dạ Kỳ nói anh từ nhỏ đã thầm mến tôi, chẳng lẽ là thật?
Tôi gặm một quả táo khác, nhìn sang Tô Dạ Kỳ, lúc nhìn thấy anh chuẩn bị ăn hạt táo kia, tôi không khỏi buồn nôn.
Tôi giật lấy hạt táo anh đưa lên miệng ném vào thùng rác: "Anh định ăn thật đấy à?"
Tô Dạ Kỳ cầm nửa quả táo khác đưa tới chỗ tôi, nhỏ giọng nói thầm: "Không phải em cho anh à?"
Tôi cho anh anh liền ăn hả?
"Ừ!"
Tô Dạ Kỳ nghiêm túc gật đầu.
Thích tôi thật à?
Mặt tôi nóng bừng lên.
Tôi hắng giọng một cái, thừa cơ mắng anh trước:
"Tô Dạ Kỳ, anh có bệnh à, rác rưởi gì cũng ăn."
Tô Dạ Kỳ không nói gì, chỉ chỉ quần áo bệnh nhân trên người.
A, đang ở bệnh viện, đúng thật là có bệnh.
Tô Dạ Kỳ ở phòng bệnh đơn, trong phòng chỉ có hai người chúng tôi, bầu không khí không khỏi xấu hổ.
Từ nhỏ tôi đã đối chọi gay gắt với anh, đây là lần đầu tiên hai người ở cùng một chỗ mà không ầm ĩ đến long trời lở đất.
Tôi không biết nói gì bèn đề cập đến việc kết hôn lúc trước.
"Khụ...Ừm, ông nội tôi đã nói với tôi về việc kết hôn, việc này, anh thấy thế nào?"
Tô Dạ Kỳ ngẩng đầu, dừng lại động tác ăn táo, giọng nói yếu ớt vang lên:
"Còn có thể thế nào, việc này đối với hai nhà đều là chuyện tốt, chẳng lẽ em không muốn?"
A, xem ra là thật rồi, anh ta thật sự thích tôi!
Tôi biết rõ còn hỏi chuyện bạn gái tin đồn của anh ta: "Vậy bạn gái anh thì sao?"
Tô Dạ Kỳ lập tức nghẹn họng, mặt lúc đỏ lúc xanh: "À, chia tay rồi."
Tôi ý tứ sâu xa phụ họa một câu: "Chia tay rồi à!"
Tôi biết anh không có bạn gái, sau khi tin đồn truyền ra anh đã chạy tới giải thích với tôi.
Chỉ là, sau khi tôi và Triệu Ngạn Ninh gặp mặt, anh ta dẫn theo bạn gái mà anh ta từng phủ nhận lúc tôi và Triệu Ngạn Ninh hẹn hò.
Lần đó tôi cảm thấy anh ta bị bệnh thần kinh, hôm nay nghĩ lại chắc là ghen tị rồi!
Tô Dạ Kỳ vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, chia tay rồi, không ảnh hưởng việc kết hôn của chúng ta."
Sau đó lại u oán nói: "Vậy bạn trai cũ của em đâu, sẽ không ảnh hưởng đến đám cưới đấy chứ!"
Tôi lập tức phản bác: "Tôi còn chưa đồng ý chuyện kết hôn mà."
Tô Dạ Kỳ lập tức tức giận đến mức không ăn táo nữa, nâng cao âm lượng nói: "Em còn chưa dứt tình với anh ta à?"
Sau đó lại âm dương quái khí nói: "Bạch nguyệt quang của người ta cũng đã quay về rồi, em thích anh ta điểm nào chứ?"
Thấy anh nóng nảy, tôi liền vui vẻ.
Tôi chậm rãi gặm táo, tranh thủ trả lời anh: "Cái gì cũng thích."
13.
Tô Dạ Kỳ bị tôi chọc tức sống chết đòi xuất viện. Tôi thấy báo cáo không có việc gì thì cũng mặc kệ anh.
Vừa mới đưa về tới nhà đã đυ.ng mặt cô Chu mẹ anh.
Cô Chu nhìn tôi cười tươi đến mức mắt lộ nếp gấp: “Cô còn sợ Nguyệt Nguyệt chướng mắt tên nhóc thúi này, thấy tình cảm hai đứa tốt như vậy thì cô yên tâm rồi.”
Nói rồi còn đưa mắt nhìn tay tôi đang để trên eo Tô Dạ Kỳ.
Tôi: “...”
Chuyện này có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Anh vẫn luôn canh cánh chuyện tôi nói còn thích Triệu Ngạn Ninh trong bệnh viện nên vừa rồi luôn nói tôi là liếʍ cẩu.
Tôi tức quá nên muốn véo anh mà thôi, ai ngờ lại bị mẹ ruột anh hiểu lầm.
Tô Dạ Kỳ mỉm cười ngoan ngoãn: “Mẹ, quan hệ của chúng con vẫn luôn tốt.”
Cô Chu che miệng cười trộm: “Đã có được điều mình muốn rồi, nhóc thúi sau này đừng chọc Nguyệt Nguyệt giận đó.”
Xong lại quay qua nói với tôi: “Nguyệt Nguyệt, nếu nó dám bắt nạt con, con cứ nói với cô, cô sẽ xử lý nó.”
Tôi ngây người tại chỗ, còn Tô Dạ Kỳ thì cười cực kỳ gian xảo.
Đúng là khó ưa!
Tôi sờ soạng cơ bụng săn chắc của Tô Dạ Kỳ sau đó đưa tay véo một cái.
“A a a! Đau đau đau, Giang Mị Nguyệt, người phụ nữ điên này.”
14.
Tôi không có chỗ để phản đối chuyện liên hôn này.
Mẹ tôi nhíu mày, dùng giọng nói dịu dàng nhất định ra kết cục này:
“Con là con gái duy nhất trong nhà, sau này nhất định phải gả đi. Mẹ thấy tên nhóc A Kỳ này không tồi, từ nhỏ đã luôn bám theo con. Ngoài việc không biết làm con gái vui thì nó cũng đẹp trai, chỉ số thông minh cao. Liên hôn với nó không lỗ, không thích thì sinh ra một đứa con rồi ly hôn cũng được. Mẹ người tai đã lại đây như vậy, đừng làm phụ lòng người ta. Cứ bồi dưỡng tình cảm trước đã, không được thì sau này đổi người khác.”
Lời này của mẹ đã đánh thức tôi, đây cũng có thể là lý do mà tôi sinh ra Giang Tinh Tinh. Vì thế tôi bị bắt hẹn hò với Tô Dạ Kỳ để bồi dưỡng tình cảm.