Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Kết Hôn Với Kẻ Thù Của Mình Rồi

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
11.

Tôi và Tô Dạ Kỳ ngồi đối diện nhau, tôi hoài nghi nhìn anh, mở miệng thăm dò:

"Anh...Anh từ năm năm sau xuyên tới đây?"

Nhiệt độ điều hòa trong phòng mở vừa đủ, thế nhưng lúc tôi nói chuyện lại không khỏi rùng mình.

Tô Dạ Kỳ gật đầu, kéo tấm thảm nhỏ từ trên giường xuống đắp lên đùi tôi.

Nếu đã như vậy, tôi hỏi ra thắc mắc về việc kết hôn tương lai của chúng tôi:

"Đêm đó tôi bị chia tay, giữa chúng ta không xảy ra bất cứ chuyện gì, nhưng hiện tại hai người chúng ta phải liên hôn, cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà tôi mới có thể cùng anh sinh Giang Tinh Tinh?"

Tôi thật sự không thể hiểu được bây giờ là tình huống gì, rốt cuộc xuất phát vì nguyên nhân gì mà tôi và Tô Dạ Kỳ có con rồi mới kết hôn.

Nếu như tôi và anh liên hôn, vậy dựa theo tính cách của hai người chúng tôi thì đoán chừng cũng chỉ là cuộc hôn nhân dùng để đối phó.

Nhưng tôi xuyên không đến năm năm sau, gặp được Giang Tinh Tinh là thế nào?

Tô Dạ Kỳ muốn đưa tay sờ đầu tôi nhưng bị tôi né tránh.

Anh cúi đầu cười cười, giọng nói dịu dàng giống như năm năm sau tôi nghe thấy:

"Nguyệt Nguyệt, chúng ta đã định trước là trời sinh một đôi."

Tôi trừng mắt, lớn tiếng nói:

"Làm sao có thể!"

Tô Dạ Kỳ vô lại xua tay, dáng vẻ ngả ngớn của anh lúc này y hệt Tô Dạ Kỳ mà tôi quen thuộc.

"Sao lại không thể? Chúng ta là thanh mai trúc mã, gia cảnh tương đương, quả thực là trời sinh một cặp."

Tôi từ trên giường nhảy dựng lên, xoa xoa mu bàn tay vì lời nói của anh mà không nhịn được nổi da gà.

"Tô Dạ Kỳ, đồ chó nhà anh quên mất chúng ta là đối thủ một mất một còn rồi à? Như nước với lửa, có anh thì không có tôi, có tôi thì không có anh!"

Tô Dạ Kỳ đưa cho tôi tấm thảm bị tôi làm rơi, giọng điệu thờ ơ nói:

"Vậy em nói thử xem, chúng ta như nước với lửa thế nào?"

Nói tới đây tôi có thể bóc phốt anh ba ngày ba đêm.

"Tôi thừa nhận mình lúc nhỏ không hiểu chuyện, bắt anh mặc váy là rất quá đáng, thế nhưng anh cũng thù dai quá rồi đó, lúc học lớp một, tại sao anh lại nói với bạn cùng bàn của tôi, tôi là đồ biếи ŧɦái, sẽ ép nam sinh mặc váy?"

Tô Dạ Kỳ nghe xong lời này hơi sửng sốt, có chút dở khóc dở cười.

"Chỉ có chút chuyện nhỏ này?"

Tôi quay đầu nói thầm: "Như vậy mà gọi là chuyện nhỏ ư, bởi vì anh tung tin đồn, lúc tiểu học không có nam sinh nào nguyện ý chơi với tôi, nam thần nhỏ mà tôi thầm mến thấy tôi liền bỏ chạy, rất sợ tôi cho cậu ta mặc váy."

Tô Dạ Kỳ không nhịn được, vẻ mặt nghẹn cười.

"Em nói tin đồn này à, vậy em thật sự không có mua váy định cho bạn cùng bàn kia của em mặc sao?"

Tôi cảm thấy chột dạ trong lòng.

Sự thật là có, thế nhưng còn chưa hành động đã bị Tô Dạ Kỳ phá hỏng kế hoạch.

"Tôi...Tôi là chuẩn bị cho anh mặc." Tôi mạnh miệng nói.

"Cho nên lúc thi cuối kỳ năm lớp bốn, chúng ta đã ước định người nào thi được thấp điểm hơn thì phải đồng ý một yêu cầu của đối phương, anh thua rồi, em bảo anh mặc váy anh cũng mặc rồi, còn vô cùng xui xẻo bị bạn học nhìn thấy, đặc biệt là sau khi nam thần nhỏ của em nhìn thấy, cậu ta không chạy mới là lạ."

Đầu óc tôi xoay chuyển, hình như là có chuyện này.

"Tôi muốn anh mặc chứ không phải bắt cậu ta mặc, cậu ta chạy cái gì?"

Tô Dạ Kỳ lúc này cười đến độ giống như hồ ly: "Từ nhỏ anh đã luyện Judo, sao có thể bị em ép mặc váy chứ, nam thần nhỏ của em yếu ớt như vậy, còn không chạy đi sao?"

Tôi: "...Cho nên chuyện này còn phải trách tôi?"

Tô Dạ Kỳ nhếch miệng nói: "Anh sẽ không trách em đâu."

Tôi trừng mắt tiếp tục nói: "Vậy lúc cấp hai tại sao anh lại ném thư tình mà tôi đưa cho nam sinh lớp bên cạnh? Còn nữa, lúc cấp ba tôi thầm mến hotboy trong trường, tôi rõ ràng đã nhờ anh giới thiệu hai chúng tôi làm quen với nhau, kết quả ngày hôm sau anh ta lại chạy tới bảo tôi thành toàn cho hai người, chỉ trong một đêm, nam thần thẳng tắp của tôi nói với tôi rằng anh ta cong... Những chuyện thế này còn rất nhiều, tôi nói anh là đối thủ một mất một còn của tôi chẳng lẽ không đúng sao?"

Tô Dạ Kỳ nghe tôi lên án một đoạn dài, lần này thật sự không nhịn nổi, cười đến khom lưng, qua một hồi lâu mới đứng thẳng dậy.

"Vậy em có nghĩ tới là anh yêu thầm em không?"

Tôi há to mồm, trợn tròn mắt.

Anh tiếp tục nói: "Nguyệt Nguyệt, anh không biết tại sao em lại xuyên đến năm năm sau, anh cũng không biết tại sao anh lại xuyên trở về, nhưng mà anh phải nói cho em biết một chuyện, anh, Tô Dạ Kỳ, từ nhỏ đã yêu thầm em, em và anh kết hôn cũng là cam tâm tình nguyện, Giang Tinh Tinh cũng không phải ngoài ý muốn."

Lúc anh nói lời này, trên mặt mang theo ý cười rõ ràng, cả người tản ra ánh sáng mềm mại.

Tôi ngây ngẩn cả người, đang lúc muốn nói gì đó phản bác.

"Bịch" một tiếng, Tô Dạ Kỳ đột nhiên ngã xuống.

Tôi: "!"

Vỗ vỗ mặt, kéo kéo tóc, không có phản ứng!

"Người đâu mau tới đây, Tô Dạ Kỳ ngất xỉu rồi."
« Chương TrướcChương Tiếp »