Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Kết Hôn Với Kẻ Thù Của Mình Rồi

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
3.

Tôi và Tô Dạ Kỳ là thanh mai trúc mã, nhưng từ nhỏ đã không nói chuyện nhiều.

Lý do là vì khi còn nhỏ tôi luôn muốn có một cô em gái.

Lúc đi học mẫu giáo ỷ vào bản thân mập mạp, ép Tô Dạ Kỳ về nhà với tôi, sau đó thay váy và chụp rất nhiều ảnh hắn mặc váy.

Từ đó về sau, Tô Dạ Kỳ luôn ghi hận tôi.

Cướp đồ chơi của tôi, cướp đồ ăn vặt của tôi...

Sau khi bị hắn hành hạ nhiều lần thì tôi cũng ghi hận hắn.

Lúc học tiểu học, chúng tôi thi đấu võ. Hôm nay hắn bỏ một con nhện vào hộp đồ chơi của tôi, ngày mai tôi sẽ ném chuột vào cặp của hắn.

Lúc học cấp 2, chúng tôi bắt đầu thi đấu văn. Học kỳ này hắn đứng nhất, kỳ sau tôi sẽ đè chết hắn ở vị trí thứ hai.

...

Cứ như vậy, chúng tôi tránh đấu lên tận cấp 3, đại học. Từ so thành tích tới các phương diện khác, thậm chí còn so cả người yêu.

4.

Lúc đó tôi vừa mới tốt nghiệp đại học.

Ngày nào tôi cũng ở công ty tăng ca với tư cách là thực tập sinh. Đột nhiên bạn tôi nói với tôi rằng Tô Dạ Kỳ có một người bạn gái ưu tú về mọi mặt.

Tôi khịt mũi khinh thường, làm gì có cô gái ưu tú nào lại để ý hắn ta chứ.

Bạn tôi khẽ nói: “Cả thế giới đều để ý, chỉ có cậu là không.”

Tôi nghiêng đầu dùng bả vai và lỗ tai kẹp lấy điện thoại, còn ngón tay thì liên tục gõ bàn phím.

“Đừng nói đùa, với dáng vẻ đó của hắn?”

“Vậy thì làm sao. Hắn cao 1m88, vừa đẹp trai lại học giỏi, nhà còn giàu, có rất nhiều cô gái để ý đó.”

Tay đang gõ bàn phím của tôi thoáng dừng lại một chút. Tôi lên tiếng phản bác: “Vậy cũng không chịu nổi tính nết của hắn ta. Tớ thích cái gì, hắn lại cướp cái đó. Năm mười sáu tuổi, tớ thích một anh chàng đẹp trai lớp bên cạnh. Hiếm khi mối quan hệ của chúng tớ mới hòa hợp, hắn kêu giới thiệu cho hắn. Kết quả cậu đoán thử xem, anh chàng đẹp trai lớp bên chạy tới nói với tớ anh ấy thích tên chó kia, kêu tớ thành toàn cho hai người bọn họ.”

“... Vậy đó là lý do sau này cậu đi hẹn hò với hoa khôi mà hắn để ý đúng không?”

“Bằng không thì sao? Hắn có thể bẻ cong anh chàng đẹp trai kia của tớ thì tớ cũng có thể để em gái hoa khôi mở to hai mắt nhìn bộ dạng chó chết đó của hắn.”

Người bạn thở dài một hơi rồi tiếp tục nói:

“Bỏ đi, Tô Dạ Kỳ thật sự đã có bạn gái. Tớ thấy về phương diện tình cảm thì cậu đã thua anh ta rồi.”

“Không có khả năng!”

Tôi dừng gõ phím, lớn tiếng trả lời những lời này.

Thế là nửa tháng sau, tôi có một người bạn trai tên là Triệu Ngạn Ninh. Vừa dịu dàng, vừa đẹp trai, dễ dàng đánh bại tên khốn Tô Dạ Kỳ kia về mọi mặt.

Chỉ tiếc là, Triệu Ngạn Ninh lại chia tay tôi vì bạch nguyệt quang của anh ta về nước.

Nếu anh ta không chia tay tôi trước mặt Tô Dạ Kỳ, tôi cũng không tới nỗi đêm khuya rồi còn tới quán bar uống say.

Cũng không tới nỗi tỉnh lại đã là 5 năm sau, còn sinh ra một đứa con với tên khốn Tô Dạ Kỳ này.

5.

Chẳng bao lâu, Tô Dạ Kỳ đã trở lại.

Cậu nhóc Giang Tinh Tinh mở cửa cho hắn.

Tô Dạ Kỳ 27 tuổi trưởng thành hơn trước khi tôi xuyên tới rất nhiều, dáng người vẫn cao lớn như vậy, dường như còn có vẻ phong độ hơn.

Tôi ngồi trên sô pha, lạnh lùng nhìn hắn vừa vào nhà đã bế Giang Tinh Tinh lên.

Hai cha con hòa thuận cực kỳ vui vẻ, hai khuôn mặt còn y đúc nhau.

Tôi nói sao Giang Tinh Tinh trông lại quen mắt tới vậy, hóa ra là tôi sinh ra một bản mini của đối thủ một mất một còn!

“Hừ!”

Tôi khẽ hừ lạnh một tiếng.

Nếu là trước khi xuyên qua, tên chó chết Tô Dạ Kỳ này đã hừ lại tôi. Nhưng điều tôi không ngờ là Tô Dạ Kỳ lại ôm Giang Tinh Tinh đi về phía tôi, sau đó quỳ một gối bên chân tôi, trong tay cầm một bó hoa hồng đỏ không biết từ đầu ra.

Hắn ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng nói:

“Vợ, thực xin lỗi, hôm nay anh không nên hung dữ với em như vậy.”

Tôi bị hành động này của hắn dọa cho ngây người, sững sờ ngồi trên sô pha không phản ứng lại.

Giây tiếp theo Tô Dạ Kỳ liền đứng dậy ôm lấy eo tôi, giọng điệu nũng nịu nói: “Vợ, anh chỉ không muốn em nhắc tới tên thằng đàn ông khác, đặc biệt là tên tra nam kia.”

Giang Tinh Tinh bên cạnh thấy thế cũng vây quanh lại. Cậu bé ngẩng khuôn mặt nhỏ y đúc Tô Dạ Kỳ nũng nịu nói; “Mẹ, mẹ đừng hết yêu ba, Tinh Tinh không muốn đổi ba.”

Tôi: “...”

Nhìn hai khuôn mặt này, đặc biệt là Tô Dạ Kỳ đối thủ một mất một còn của tôi tận hai mười năm trời đang ra vẻ nịnh nọt tôi. Một lực kỳ bì đánh vào đúng chỗ khiến tôi gật đầu trong vô thức.
« Chương TrướcChương Tiếp »