Miêu Thần vui vẻ nhận lấy đôi giày và sảng khoái gật đầu: "Không thành vấn đề, nhưng chị ơi, chị không phải là một nhà đầu cơ giày chuyên nghiệp đó chứ?"
Tả Dĩnh sửng sốt, cười nói: “Chị không giống sao?”
"Không phải vậy đâu. Em tưởng chị là thành viên gia đình của một giám đốc điều hành cấp cao trong Somfy. Chị có rất nhiều phiên bản giới hạn như vậy mà."
Tả Dĩnh có chút kinh ngạc, nhưng cô không muốn tiết lộ thân phận, không cần thiết.
Miêu Thần không tiếp tục nói về chủ đề này, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, lại thấy đồ ăn trước mặt Tả Dĩnh vẫn chưa hề động đến: “Chị ăn chút gì đi, không mất tiền đâu. Đây là nhà hàng của em."
Nhìn thấy Tả Dĩnh với vẻ mặt kinh ngạc, cô gái cười sang sang: "Là mẹ em, nhà hàng của mẹ em."
Tả Dĩnh nhớ ra Trần Nam Hạc đã nói sở dĩ phòng VIP riêng này khó đặt chỗ như vậy là vì người chủ thuê một đầu bếp người Nhật, nguyên liệu và dụng cụ làm bếp đều được vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài về, nhà hàng nhỏ, đồ ăn mỗi ngày đều cung ứng với số lượng có hạn, cho nên ít nhất cũng phải đặt bàn trước ba ngày. Và dù giá cao nhưng lại không có lãi chút nào, nguyên nhân chính là người chủ thích ăn nên mới mở nhà hàng này. Tả Dĩnh thắc mắc người chủ giàu có nào đã dùng tiền tùy hứng mở một nhà hàng, Trần Nam Hạc nói rằng đó là Trịnh Tuệ Chi.
Trịnh Tuệ Chi, nữ người mẫu quanh năm xuất hiện trên nhiều bài báo truyền cảm hứng, người phụ nữ giàu có tự lập với kinh nghiệm huyền thoại.
Tả Dĩnh chậm rãi nhai một miếng bánh mì wagyu, đây là một trong những món ngon nhất cô từng ăn, sau khi nuốt xuống, cô đột nhiên nói với Miêu Thần: “Em đoán đúng rồi, chồng chị đúng là người của Somfy, giám đốc Trần của Khu vực Bắc Trung Quốc."
Hai mắt Miêu Thần sáng lên, đối với fan của Somfy mà nói, bọn họ đã từng nghe nói đến mấy vị giám đốc điều hành cấp cao: "Trần tổng? Có phải vị Alex Trần trong truyền thuyết kia sao? Em nghe nói phong cách chung của mẫu giày mới này là do anh ấy đề bạt, ở độ tuổi còn trẻ như vậy mà anh ấy đã kết hôn, chị thật hạnh phúc à nha.”
Tả Dĩnh mỉm cười và bất giác xoa chiếc nhẫn cưới trên ngón trỏ.
Dựa vào kinh nghiệm xã hội không mấy thành công của mình, cô tin rằng kinh doanh nhờ mạng lưới quan hệ là rất quan trọng, chính là tung ta tấm danh thϊếp có giá trị nhất của mình.
"Ồ, chồng chị khá tốt."
Sau khi từ phòng riêng nhà hàng đi ra đã là chạng vạng tối, Tả Dĩnh đột nhiên muốn liên lạc với Trần Nam Hạc.
Cô lấy điện thoại ra xem, Trần Nam Hạc vẫn chưa trả lời tin nhắn cô bảo anh hãy về ăn tối với cha, cô bấm vào ảnh đại diện để vào Vòng bạn bè của anh, chợt phát hiện anh đã đăng một bài viết trên Vòng bạn bè mười lăm phút trước.
Đó là một bức ảnh chụp nhóm tại một sự kiện của công ty, Trần Nam Hạc được vây quanh bởi một số nhân vật nổi tiếng trên Internet, anh ấy cầm một mẫu giày thể thao kinh điển của Somfy trên tay và mỉm cười trước ống kính.
Đó là một bức ảnh hoàn toàn bình thường, nhưng Tả Dĩnh phóng to, lại phóng to và dừng lại trên tay Trần Nam Hạc.
Anh không đeo nhẫn cưới.
Tả Dĩnh ấn nút thoát khỏi Vòng bạn bè, coi như không thấy gì, cũng không liên lạc với Trần Nam Hạc nữa.
Bụng cô hơi no nên cô quyết định bỏ bữa tối và chậm rãi đi bộ về nhà.
Nhiệt độ ở Bắc Kinh cuối tháng 3 vẫn tương đối lạnh, nhiệt độ chênh lệch lớn giữa sáng và tối, hôm nay lại là một ngày se lạnh sương mù, hầu hết mọi người sau khi tan sở vẫn mặc áo khoác lông mỏng và vội vã về nhà trong sương mù dày đặc, không khí khô và lạnh. Tả Dĩnh vô tình nhìn về phía ven đường, mới phát hiện cây cối được cắt tỉa gọn gàng đã xanh tươi, hoa mai và hoa mộc lan đua nhau khoe sắc.
Ôi mùa xuân đã đến rồi.
Cô và Trần Nam Hạc gặp nhau vào mùa xuân năm ngoái.
Khi đó vết thương của Tả Dĩnh vẫn chưa lành, cô gần như không còn một xu dính túi và không có nơi nào để đi, cùng người khác thuê chung ở một gian phòng ngủ bên ngoài đường vành đai số 5, hàng ngày cô tìm việc làm trong khi phải chịu đựng sự quấy rầy của tên côn đồ thúc giục nợ nần từ quê nhà tới. Cô cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong bùn lầy, với những tảng đá khổng lồ dưới chân, và cô cố gắng hết sức để tìm ra phép màu có thể giúp cô bò ra ngoài và sống sót.
Cô thật sự đã tìm được điều kỳ diệu đó, chính là Trần Nam Hạc. Nhưng lúc đó Trần Nam Hạc vẫn là bạn trai của người khác.
Cô vuốt mặt, bước vào khu dân cư ở đường vành đai thứ ba phía Đông, nơi nổi tiếng với giá nhà đất cao, người bảo vệ quen thuộc chào cô, đi vài bước đến thang máy, hai ngôi nhà dùng chung một thang máy. Cô im lặng mở cửa căn phòng ban ngày được hứng đầy ánh nắng mặt trời ấm áp vui vẻ. Tả Dĩnh đá đôi giày ra cửa, chân trần bước vào, ngồi phịch xuống chiếc ghế sô pha lớn bọc da, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy những bức ảnh cưới nho nhỏ ở đối diện.
Ngôi nhà được Trần Nam Hạc trang hoàng lại cách đây vài năm, phong cách công nghiệp tối giản, khắp nơi đều là nguyên liệu xi măng màu xám, lạnh lẽo và buồn bã như con người anh. Khi đó, studio ảnh đã gửi vài bức ảnh cưới có màu sắc sặc sỡ, nhưng thực sự không phù hợp với phong cách trang trí của Trần Nam Hạc nên chỉ đặt một bức ảnh màu trơn cỡ lịch để bàn trong phòng khách.
Tả Dĩnh lúc đó nóng lòng muốn chuyển đến, cô gần như xách túi dọn vào ở, không đặt ra yêu cầu gì đối với việc trang trí nhà cửa, sau đám cưới cô không mua bất cứ thứ gì, ngoài bức tường treo giày ở kia. Căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, lại chỉ có bức ảnh cưới nhỏ bé này có liên quan trực tiếp đến cô.
Tả Dĩnh thỉnh thoảng cảm thấy mình giống như một vị khách trong nhà, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Điện thoại đột nhiên vang lên, cô giật mình, nhấc máy lên, đầu cô đau nhức, là cuộc gọi video của Tả Lãnh Thiện.
Tả Dĩnh lập tức điều chỉnh bản thân sang trạng thái chiến đấu, nhận điện thoại: "Ông bị ấm đầu à? Ai bảo ông gọi điện cho Trần Nam Hạc?"
"Cha gọi cho con nhưng con không trả lời. Cha biết làm sao bây giờ?"
Tả Lãnh Thiện đang đi trên đường, nhìn bối cảnh là phố thịt nướng ở quê nhà, máy quay rất rung, chỉ quay được cái đầu hói của Tả Lãnh Thiện, không nhìn thấy được khuôn mặt, chỉ riêng giọng nói ríu rít quen thuộc là đã đủ khó chịu.
"Ông muốn gì ở tôi?"
“Bố nhớ đứa con gái yêu quý của mình.” Ông mỉm cười như đang kể một câu chuyện cười đáng xấu hổ.
Tả Dĩnh lập tức đoán ra tám chín phần, ra lệnh: "Cho tôi xem mặt mặt."
Tả Lãnh Thiện lắc đầu hai lần trước khi lộ ra khuôn mặt của mình trong ống kính, một mắt được quấn bằng gạc, môi sưng đỏ và má bầm tím. Anh ta cười toe toét và nhe răng trước ống kính, mất một chiếc răng cửa.
Tả Dĩnh nhịn không nổi, bật cười.
"Con đang cười gì vậy?"
"Đẹp lắm."
"Dĩnh à, bố đang gặp chút khó khăn." Tả Lãnh Thiện cau mày nhìn ống kính.
Tả Dĩnh hừ lạnh: “Ừ.”
“Cha mượn một ít tiền, chậm trả mấy ngày, nhưng bọn khốn đó về đến tận nhà, dọn hết máy điều hòa và TV trong nhà. Cha về quê trốn hai ngày, bọn chúng vẫn chặn đường. Nhìn chiếc răng này không phải là bị đánh gãy mà là do cháu trai của tên thủ lĩnh nhổ ra cho ta!”