Chương 4: Vận may hão huyền này chỉ xảy ra vài lần trong đời

Tả Dĩnh ấn nút thoát khỏi Vòng bạn bè, coi như không thấy gì, cũng không liên lạc với Trần Nam Hạc nữa.

Bụng cô hơi no nên cô quyết định bỏ bữa tối và chậm rãi đi bộ về nhà.

Nhiệt độ ở Bắc Kinh cuối tháng 3 vẫn tương đối lạnh, nhiệt độ chênh lệch lớn giữa sáng và tối, hôm nay lại là một ngày se lạnh sương mù, hầu hết mọi người sau khi tan sở vẫn mặc áo khoác lông mỏng và vội vã về nhà trong sương mù dày đặc, không khí khô và lạnh. Tả Dĩnh vô tình nhìn về phía ven đường, mới phát hiện cây cối được cắt tỉa gọn gàng đã xanh tươi, hoa mai và hoa mộc lan đua nhau khoe sắc.

Ôi mùa xuân đã đến rồi.

Cô và Trần Nam Hạc gặp nhau vào mùa xuân năm ngoái.

Khi đó vết thương của Tả Dĩnh vẫn chưa lành, cô gần như không còn một xu dính túi và không có nơi nào để đi, cùng người khác thuê chung ở một gian phòng ngủ bên ngoài đường vành đai số 5, hàng ngày cô tìm việc làm trong khi phải chịu đựng sự quấy rầy của tên côn đồ thúc giục nợ nần từ quê nhà tới. Cô cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong bùn lầy, với những tảng đá khổng lồ dưới chân, và cô cố gắng hết sức để tìm ra phép màu có thể giúp cô bò ra ngoài và sống sót.

Cô thật sự đã tìm được điều kỳ diệu đó, chính là Trần Nam Hạc. Nhưng lúc đó Trần Nam Hạc vẫn là bạn trai của người khác.

Cô vuốt mặt, bước vào khu dân cư ở đường vành đai thứ ba phía Đông, nơi nổi tiếng với giá nhà đất cao, người bảo vệ quen thuộc chào cô, đi vài bước đến thang máy, hai ngôi nhà dùng chung một thang máy. Cô im lặng mở cửa căn phòng ban ngày được hứng đầy ánh nắng mặt trời ấm áp vui vẻ. Tả Dĩnh đá đôi giày ra cửa, chân trần bước vào, ngồi phịch xuống chiếc ghế sô pha lớn bọc da, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy những bức ảnh cưới nho nhỏ ở đối diện.

Ngôi nhà được Trần Nam Hạc trang hoàng lại cách đây vài năm, phong cách công nghiệp tối giản, khắp nơi đều là nguyên liệu xi măng màu xám, lạnh lẽo và buồn bã như con người anh. Khi đó, studio ảnh đã gửi vài bức ảnh cưới có màu sắc sặc sỡ, nhưng thực sự không phù hợp với phong cách trang trí của Trần Nam Hạc nên chỉ đặt một bức ảnh màu trơn cỡ lịch để bàn trong phòng khách.

Tả Dĩnh lúc đó nóng lòng muốn chuyển đến, cô gần như xách túi dọn vào ở, không đặt ra yêu cầu gì đối với việc trang trí nhà cửa, sau đám cưới cô không mua bất cứ thứ gì, ngoài bức tường treo giày ở kia. Căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, lại chỉ có bức ảnh cưới nhỏ bé này có liên quan trực tiếp đến cô.

Tả Dĩnh thỉnh thoảng cảm thấy mình giống như một vị khách trong nhà, có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Điện thoại đột nhiên vang lên, cô giật mình, nhấc máy lên, đầu cô đau nhức, là cuộc gọi video của Tả Lãnh Thiện.

Tả Dĩnh lập tức điều chỉnh bản thân sang trạng thái chiến đấu, nhận điện thoại: "Ông bị ấm đầu à? Ai bảo ông gọi điện cho Trần Nam Hạc?"

"Cha gọi cho con nhưng con không trả lời. Cha biết làm sao bây giờ?"

Tả Lãnh Thiện đang đi trên đường, nhìn bối cảnh là phố thịt nướng ở quê nhà, máy quay rất rung, chỉ quay được cái đầu hói của Tả Lãnh Thiện, không nhìn thấy được khuôn mặt, chỉ riêng giọng nói ríu rít quen thuộc là đã đủ khó chịu.

"Ông muốn gì ở tôi?"

“Cha nhớ đứa con gái yêu quý của mình.” Ông mỉm cười như đang kể một câu chuyện cười đáng xấu hổ.

Tả Dĩnh lập tức đoán ra tám chín phần, ra lệnh: "Cho tôi xem mặt."

Tả Lãnh Thiện lắc đầu hai lần trước khi lộ ra khuôn mặt của mình trong ống kính, một mắt được quấn bằng gạc, môi sưng đỏ và má bầm tím. Anh ta cười toe toét và nhe răng trước ống kính, mất một chiếc răng cửa.

Tả Dĩnh nhịn không nổi, bật cười.

"Con đang cười gì vậy?"

"Đẹp lắm."

"Dĩnh à, bố đang gặp chút khó khăn." Tả Lãnh Thiện cau mày nhìn ống kính.

Tả Dĩnh hừ lạnh: “Ừ.”

“Cha mượn một ít tiền, chậm trả mấy ngày, nhưng bọn khốn đó về đến tận nhà, dọn hết máy điều hòa và TV trong nhà. Cha về quê trốn hai ngày, bọn chúng vẫn chặn đường. Nhìn này, chiếc răng này không phải là bị đánh gãy mà là do cháu trai của tên thủ lĩnh nhổ ra cho cha!”

Tả Dĩnh thực sự ghé sát vào, với vẻ mặt thưởng thức trò vui.

"Con phải giúp cha một tay Dĩnh à, cha trông cậy vào con!"

Tả Dĩnh chỉ nhìn chằm chằm vào camera mà không chớp mắt.

Tả Lãnh Thiện gần như rơi nước mắt: "Dĩnh à, nếu con cứ mặc kệ cha, cha sẽ bị họ ép chết!"

“Vậy cứ chết một người đi, tôi sẽ xem xét.”

Tả Lãnh Thiện lập tức lau nước mắt, nheo con mắt còn lại nhìn Tả Dĩnh. Tả Dĩnh luôn bội phục khả năng kiểm soát cảm xúc dễ dàng của Tả Lãnh Thiện. Ông ta rất tận tâm khi diễn xuất và rút lui cũng sạch sẽ gọn gàng. Nếu không biết đức tính của ông ta nhiều năm như vậy, hẳn rất dễ bị ông ta lừa gạt.

“Bây giờ con sống tốt rồi, không quan tâm đến sự sống chết của cha mình sao?” Hắn nhổ một ngụm đờm xuống đất, “Con đúng là đồ vô tâm.”

"Cha? Cha là ai? Cha đang cư xử như trẻ con với ai vậy?" Tả Dĩnh bình tĩnh nói: "Khi kết hôn con đã nói rõ với cha rồi. Sau khi con đưa khoản tiền kia cho cha, chúng ta cả đời sẽ không liên quan gì đến nhau nữa, một chút quan hệ cũng không. Con sẽ chịu trách nhiệm về học phí và sinh hoạt của Ngưng Ngưng và Tiểu Bân, những thứ khác con mặc kệ, hai chúng ta còn lập biên bản, nhớ không?

Tả Lãnh Thiện gật đầu: “Được, con không quan tâm cha, cha đi nhờ con rể.”

"Cha tìm anh ta cũng vô dụng, con hay anh ta cả đều như nhau, anh sẽ để tâm đến cha sao?"

"Không phải Trần Nam Hạc đối xử với con rất tốt sao?"

"Tốt cái gì mà tốt, ba ngày hai bữa lại đánh con."

Đôi khi Tả Dĩnh cũng thừa nhận rằng cô đã ít nhiều thừa hưởng một số thói xấu của Tả Lãnh Thiện.

"Không có gì lạ, trong vòng bạn bè của nó chẳng có một chút bóng dáng nào của con."

Tả Dĩnh kinh ngạc: “Cha kết bạn Wechat Trần Nam Hạc à?”

“Là thằng bé kết bạn với cha."

"Hai người kết bạn với nhau lúc nào?"

"Hôm đó cha gọi cho nó, sau đó nó thêm ta vào."

"Hai người nói chuyện quái quỷ gì?"

"Chỉ là..." Tả Lãnh Thiện cười ranh mãnh, "Sao vậy, con lo lắng cha sẽ lỡ miệng nói lung tung gì à?"

Nhìn thấy sắc mặt của Tả Dĩnh trở nên khó xử, ngược lại trong lòng Tả Lãnh Thiện thoải mái hơn rất nhiều, cười hì hì nói: "Yên tâm đi, cha còn chưa nói cho Trần Nam Hạc về học vấn và trình độ của con, nhưng con cũng biết đấy, cha đã già rồi. Đầu óc không đủ tinh anh thì sao? Nhất định sẽ có ngày nào đó cha cùng trò chuyện với con rể mà nói lỡ miệng cũng nên. Đến lúc đó con không còn là một phú bà nữa thì cũng đừng trách cha.”

"Ông dám à." Tả Dĩnh phô trương thanh thế.

Tả Lãnh Thiện hừ lạnh một tiếng, không coi cô ra gì, lão tự nhủ: "Cha hiểu, con quả thực cũng nên lo lắng. Nếu Trần Nam Hạc biết con người thật của con, nó còn muốn sống cùng với con sao? Con gái, hãy nghe lời cha, dùng chút thủ đoạn, cố gắng hết sức để chăm sóc hầu hạ chồng thật tốt, cái vận may gà bay chó nhảy này cả đời cũng không gặp được mấy lần.”

Tả Dĩnh trừng mắt nhìn cặp mắt xảo quyệt trước màn hình, chỉ nói: "Ông quên đi."

"Được. Con cho cha 5 vạn trước, cha sẽ từ từ quên hết."

"Cút."

Tả Dĩnh tắt cuộc gọi video.

Bất thình thình, cô lại ngước mắt lên, tầm mắt va vào tấm ảnh cưới kia.

Bức ảnh đó được chụp trong một công viên rừng rậm ở ngoại ô Bắc Kinh. Bọn họ nắm tay nhau và đứng bên dòng suối nhỏ. Trần Nam Hạc quay đầu nhìn cô đầy dịu dàng, cô nhìn về một phương xa. Gió thổi chiếc váy cưới của Tả Dĩnh khiến tà váy quấn quanh chân của Trần Nam Hạc.