Nếu không dùng kế gọi cảnh sát để khıêυ khí©h anh, có thể đến ba chữ lạnh lùng này cũng không nhận được. Nếu là cô vợ nhỏ yêu kiều thật sự thì đã nổ tung từ lâu rồi, sẽ bị buộc tội lạnh lùng, khóc lóc hoặc gây rối, nhất định phải lột da anh ta mới có thể dừng lại. Nhưng Tả Dĩnh đã quen từ lâu nên cũng không quan tâm lắm, cô thẳng thắn nói với anh:
[Cảm ơn chồng đã làm việc chăm chỉ, sau giờ làm nếu có thời gian, hãy đến gặp cha và dùng bữa với cha.]
Người cha mà cô ấy nói tới chính là cha của Trần Nam Hạc.
Quê hương của Trần Nam Hạc cũng ở Hạ Môn, sau khi mẹ anh qua đời, cha của Nam Hạc sống một mình, Tả Dĩnh và cha Trần có mối quan hệ tốt, câu nói này là thật lòng trăm phần trăm. Cuối cùng, cô ấy thêm một biểu tượng cảm xúc có hình chú cáo hồng Lina Belle hôn gió, ném điện thoại sang một bên và đi làm công việc riêng của mình. Trần Nam Hạc sẽ không bao giờ trả lời lại, trong lòng cô biết rõ điều đó.
Sự khôn ngoan của Tả Dĩnh trong việc quản lý hôn nhân rất đơn giản, chỉ cần mặt dày và không quan tâm.
Cô không biết thái độ bất cần này là do cảm xúc của cô hay là cô thực sự không quan tâm. Cô đã rất cố gắng để khiến Trần Nam Hạc nghĩ rằng cô quan tâm đến anh, nhưng thực ra Tả Dĩnh biết sự quan tâm của cô có giảm, nhưng cô không rõ mức giảm là bao nhiêu.
Nếu muốn so sánh mối quan hệ tình cảm giữa cô và Trần Nam Hạc, căn cứ vào thái độ thờ ơ của Trần Nam Hà đối với cô thì thực sự không thể phân định được ai hơn ai kém.
Trần Nam Hạc cần một người vợ lý tưởng, chỉ cần Tả Dĩnh có thể thỏa mãn anh ấy là đủ rồi.
Tả Dĩnh hẹn chuyển phát nhanh đôi giày thể thao này cho Alice Duyệt Duyệt, khi tìm địa chỉ, cô tiện tay lướt bảng tin tài khoản Tiểu Hồng Thư của cô gái đó một chút. Hầu hết đều nói về cuộc sống hàng ngày của các cô gái trẻ, bao gồm tập thể hình, diện quần áo, theo đuổi các ngôi sao, và khiêu vũ. Qua chia sẻ của cô gái có thể thấy, tuy không cố ý khoe khoang nhưng cô là cô gái xuất thân từ một gia đình vô cùng giàu có. Hơn nữa, cô ấy đặc biệt thích nhảy hip-hop.
Tả Dĩnh xem kỹ một số video cô ấy nhảy hip-hop, sau đó đọc phần bình luận bên dưới, hóa ra cô ấy đã tự mình điều hành một studio hip-hop, tưởng chừng không kiếm được nhiều tiền nhưng đã hình thành một cộng đồng nhỏ của các cô gái nóng bỏng. Ngoài khiêu vũ và theo đuổi phong cách của các ngôi sao, các cô gái trong cộng đồng còn có những sở thích chung như giày thể thao và trượt ván. Tả Dĩnh đảo mắt, hủy cuộc hẹn chuyển phát nhanh và thay vào đó gửi cho Alice một tin nhắn riêng.
Nai Sừng Tấm Biết Bay: [Dịch vụ chuyển phát nhanh của chúng tôi hôm nay đã kín chỗ, nếu thuận tiện tôi sẽ giao hàng cho bạn.]
Alice Duyệt Duyệt gần như trả lời ngay lập tức, bày tỏ lòng biết ơn và gửi một địa chỉ khác.
Địa chỉ là một nhà hàng tư nhân nổi tiếng kiểu Nhật chuyên làm bánh mì wagyu, tình cờ lại gần nhà Tả Dĩnh, Trần Nam Hạc muốn ăn mấy lần nhưng không hẹn được chỗ, nhưng cô gái này lại bảo Tả Dĩnh trực tiếp đến quán, vào phòng riêng tìm cô ấy.
Tả Dĩnh nhanh chóng mang đôi giày thể thao đến, đứng ngoài phòng riêng, cô nghe thấy tiếng cười bên trong, gõ cửa đi vào, nhìn thấy Alice Duyệt Duyệt cùng những người khác đang phát sóng trực tiếp bằng micro, nói chuyện về chủ đề liên quan đến khiêu vũ. Cô xua tay bảo Tả Dĩnh ngồi xuống đợi một lát, sau đó người phục vụ mang đĩa bánh mì wagyu và sashimi đến trước mặt Tả Dĩnh, chắc Tả Dĩnh cũng biết giá bữa ăn này bằng 1/3 giá tiền một đôi giày thể thao.
"Tôi nên gọi cô là Alice hay Duyệt Duyệt?" Sau khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, Tả Dĩnh hào phóng nhìn cô gái và hỏi.
"Alice là tên con mèo của em, Duyệt Duyệt là con mèo mẹ em nuôi. Chị có thể gọi em là Miêu Thần." Miêu Thần đột nhiên ghé sát lại gần và nhìn Tả Dĩnh, "Chị, chị thật xinh đẹp, đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của em."
Cô bé chỉ khoảng hai mươi tuổi, lời nói ngọt ngào, trong trẻo, vẻ mặt mang theo vẻ ngây thơ trong sáng. Ánh nhìn của cô bé đối với Tả Dĩnh rất khác lạ, là loại chỉ có thể tu luyện trong môi trường giàu có, ở một mức độ nào đó, đối với cô, nó chói mắt, giống như một tấm gương có thể phản chiếu những vết sẹo đằng sau vỏ bọc thanh tú của cô.
Tuy nhiên, mục đích chuyến đi của cô là bàn chuyện làm ăn nên cô bình tĩnh lại, đưa đôi giày đã đóng gói cho Miêu Thần, tự nhiên nói: “Giày của Somfy nhìn rất đẹp, nhưng lại hợp với các cô gái trẻ các em hơn, sau này chúng ta là bạn bè. Hãy giúp chị quảng bá nhiều hơn nhé."
Tả Dĩnh chỉ có một số khách hàng thường xuyên, trong đó có Miêu Thần, nhưng xét về sức mua, cô chỉ có thể kiếm tiền ở chỗ của Miêu Thần. Khi thấy studio hip-hop của Miêu Thần có một nhóm hot girl có chiều cao tương đương yêu thích giày thể thao, cô đã nhìn thấy cơ hội kinh doanh, nếu một người mua được một đôi, cô sẽ không phải tìm khách hàng size 37 nữa.
Miêu Thần vui vẻ nhận lấy đôi giày và sảng khoái gật đầu: "Không thành vấn đề, nhưng chị ơi, chị không phải là một nhà đầu cơ giày chuyên nghiệp đó chứ?"
Tả Dĩnh sửng sốt, cười nói: “Chị không giống sao?”
"Không phải vậy đâu. Em tưởng chị là thành viên gia đình của một giám đốc điều hành cấp cao trong Somfy. Chị có rất nhiều phiên bản giới hạn như vậy mà."
Tả Dĩnh có chút kinh ngạc, nhưng cô không muốn tiết lộ thân phận, không cần thiết.
Miêu Thần không tiếp tục nói về chủ đề này, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, lại thấy đồ ăn trước mặt Tả Dĩnh vẫn chưa hề động đến: “Chị ăn chút gì đi, không mất tiền đâu. Đây là nhà hàng của em."
Nhìn thấy Tả Dĩnh với vẻ mặt kinh ngạc, cô gái cười sang sang: "Là mẹ em, nhà hàng của mẹ em."
Tả Dĩnh nhớ ra Trần Nam Hạc đã nói sở dĩ phòng VIP riêng này khó đặt chỗ như vậy là vì người chủ thuê một đầu bếp người Nhật, nguyên liệu và dụng cụ làm bếp đều được vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài về, nhà hàng nhỏ, đồ ăn mỗi ngày đều cung ứng với số lượng có hạn, cho nên ít nhất cũng phải đặt bàn trước ba ngày. Và dù giá cao nhưng lại không có lãi chút nào, nguyên nhân chính là người chủ thích ăn nên mới mở nhà hàng này. Tả Dĩnh thắc mắc người chủ giàu có nào đã dùng tiền tùy hứng mở một nhà hàng, Trần Nam Hạc nói rằng đó là Trịnh Tuệ Chi.
Trịnh Tuệ Chi, nữ người mẫu quanh năm xuất hiện trên nhiều bài báo truyền cảm hứng, người phụ nữ giàu có tự lập với kinh nghiệm huyền thoại.
Tả Dĩnh chậm rãi nhai một miếng bánh mì wagyu, đây là một trong những món ngon nhất cô từng ăn, sau khi nuốt xuống, cô đột nhiên nói với Miêu Thần: “Em đoán đúng rồi, chồng chị đúng là người của Somfy, giám đốc Trần của Khu vực Bắc Trung Quốc."
Hai mắt Miêu Thần sáng lên, đối với fan của Somfy mà nói, bọn họ đã từng nghe nói đến mấy vị giám đốc điều hành cấp cao: "Trần tổng? Có phải vị Alex Trần trong truyền thuyết kia sao? Em nghe nói phong cách chung của mẫu giày mới này là do anh ấy đề bạt, ở độ tuổi còn trẻ như vậy mà anh ấy đã kết hôn, chị thật hạnh phúc à nha.”
Tả Dĩnh mỉm cười và bất giác xoa chiếc nhẫn cưới trên ngón trỏ.
Dựa vào kinh nghiệm xã hội không mấy thành công của mình, cô tin rằng kinh doanh nhờ mạng lưới quan hệ là rất quan trọng, chính là tung ta tấm danh thϊếp có giá trị nhất của mình.
"Ồ, chồng chị khá tốt."
Sau khi từ phòng riêng nhà hàng đi ra đã là chạng vạng tối, Tả Dĩnh đột nhiên muốn liên lạc với Trần Nam Hạc.
Cô lấy điện thoại ra xem, Trần Nam Hạc vẫn chưa trả lời tin nhắn cô bảo anh hãy về ăn tối với cha, cô bấm vào ảnh đại diện để vào Vòng bạn bè của anh, chợt phát hiện anh đã đăng một bài viết trên Vòng bạn bè mười lăm phút trước.
Đó là một bức ảnh chụp nhóm tại một sự kiện của công ty, Trần Nam Hạc được vây quanh bởi một số nhân vật nổi tiếng trên Internet, anh ấy cầm một mẫu giày thể thao kinh điển của Somfy trên tay và mỉm cười trước ống kính.
Đó là một bức ảnh hoàn toàn bình thường, nhưng Tả Dĩnh phóng to, lại phóng to và dừng lại trên tay Trần Nam Hạc.
Anh không đeo nhẫn cưới.