Khi Trần Nam Hạc thu tay anh lại, Tả Dĩnh gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt kiêu ngạo của anh khi trợn mắt, nhưng cô lại cố ý rúc sâu vào vòng tay anh, ôm chặt lấy eo anh.
“Anh không thở được.” Trần Nam Hà đặt tay lên vai Tả Dĩnh, có ý muốn đẩy cô ra.
Tả Dĩnh ôm chặt lấy anh: "À, em không quan tâm, em không muốn anh đi công tác, khó chịu chết đi được."
“Mấy giờ rồi?” Anh ta hỏi với giọng điệu bình tĩnh.
“Em không biết."
“Anh không có thời gian, còn phải bắt chuyến bay.” Lần này anh thật sự đẩy Tả Dĩnh ra.
Tả Dĩnh duỗi một chân ôm lấy anh, dễ dàng trèo lên người anh: “Chồng à, sao anh không đưa em đi đi!"
Trần Nam Hạc dùng chút sức, đầu tiên gỡ đôi chân thon dài của Tả Dĩnh ra khỏi người anh, tay trái vòng qua eo cô, sau đó nhanh chóng đứng dậy rời khỏi giường.
Tả Dĩnh thản nhiên mỉm cười khi nhìn bóng dáng cao một mét chín chạy vào phòng tắm của phòng ngủ chính, anh ta thậm chí còn không mặc quần, để lộ một phần mông nhỏ ở bên ngoài chiếc qυầи ɭóŧ. Tả Dĩnh biết anh có vẻ nóng nảy, nhưng thực ra anh đang tận hưởng cảm giác thích thú khi sáng sớm bị vợ làm nũng.
Trần Nam Hạc thích người vợ ngọt ngào của mình, điều mà Tả Dĩnh đã biết ngay từ đầu.
Cho nên mặc dù lúc này cô đầu nhức như búa bổ vì ngủ không ngon, mặc dù cô không thích mùi trên tay Trần Nam Hạc vào buổi sáng, thậm chí cô còn hy vọng anh sẽ sớm đi công tác, càng lâu càng tốt, cô vẫn phải giở trò đóng vai người vợ yêu dấu của anh.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.
Tả Dĩnh nhanh chóng rời khỏi giường trong khi Trần Nam Hạc đang tắm rửa, mặc chiếc áo choàng len rồi vào bếp chuẩn bị bữa sáng một cách thuần thục.
Đầu tiên cô cho toàn bộ bánh mì chuột mua hôm qua vào lò nướng, luộc trứng, sau đó lấy một ít ngũ cốc và rau củ cho vào máy xay, rồi pha một ấm cà phê, cuối cùng nghiền trứng luộc và bơ với nhau để làm nước sốt bánh mì.
Khi Trần Nam Hạc thay quần áo xong, mặc một bộ vest cao cấp đi ra từ phòng thay đồ, anh nhìn thấy một bàn ăn sáng thịnh soạn và bổ dưỡng đã được bày sẵn ở đó. Ở đó còn có người vợ xinh đẹp và đức hạnh của anh.
Mặt trời vừa mới mọc, hắt ánh sáng xuyên qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, Tả Ưng đang ngồi ở bàn ăn ngược nắng, hơi cúi đầu, chiếc áo choàng bằng len buông lỏng trên người, để lộ đôi vai nhỏ và vùng xương quai xanh đầy mê hoặc. Cô chậm rãi đưa tay phết nước sốt lên bánh mì. Khuôn mặt cô trắng trẻo thanh tú, mái tóc dài buông xõa sang một bên, một chân hơi nâng lên, bắp chân gầy gò nhẹ nhàng đung đưa dưới chân ghế cao dưới bàn ăn.
Đúng là Trần Nam Hạc thích người vợ yêu dấu của mình, nhưng Tả Dĩnh biết rất rõ rằng giống như hầu hết đàn ông, Trần Nam Hạc không thích kẻ suốt ngày chỉ biết quần quần áo áo, há miệng chờ thức ăn vô miệng, loại người chỉ thích khoe khoang và tranh giành sự ưu ái. Đúng hơn, đó phải là một người vợ tốt, có thể chăm sóc cơm nước và cuộc sống hàng ngày của anh ấy, đồng thời còn là một con thú cưng có thể mang lại giá trị tình cảm bằng cách nhìn vào biểu hiện của chồng mình.
Trước khi gặp Trần Nam Hạc, Tả Dĩnh đã biết tiêu chuẩn chọn bạn đời của anh, ngắn gọn và súc tích trong ba từ: đức hạnh, quyến rũ và ngoan ngoãn.
Tả Dĩnh từng dành rất nhiều thời gian cẩn thận cân nhắc tiêu chuẩn ba chữ này để chọn bạn đời, càng nghĩ càng cảm thấy chính xác, nó tóm tắt ngắn gọn những yêu cầu tiêu chuẩn đối với phụ nữ trong xã hội qua các thời đại. Yêu cầu này có thể không cao nhưng để thực hiện tốt thì không phải dễ.
Ví dụ như sáng nay Tả Dĩnh vừa làm điệu bộ vừa nấu nướng xong, còn phải dành ra mười phút để rửa mặt, trang điểm nhẹ, thậm chí còn phải uốn tóc, sau một đêm ngủ có chút xẹp lép. đến nỗi cô phải nhanh chóng cài tóc, mặc áo choàng lụa của tên thẳng nam đó. Bằng cách này, cô có thể đảm bảo rằng khi Trần Nam Hạc bước ra, anh ấy sẽ nhìn thấy cảnh tượng bình tĩnh và gợi cảm này. Hằng ngày.
Nhưng cho dù cô có làm mọi thứ tỉ mỉ như vậy thì Trần Nam Hạc, một người đàn ông với đức tin chung, cũng sẽ không dễ dàng bày tỏ lời khen ngợi và tán dương. Trần Nam Hạc không phải là người dễ hài lòng, điều này Tả Dĩnh đã học được sau khi kết hôn.
Cô vừa phết nước sốt lên cái bánh mì của mình bỏ vào miệng, cùng lúc đó cô nhìn thấy Trần Nam Hạc đang bước tới với mùi hương quen thuộc, anh nhìn bàn ăn, không nói một lời, chỉ xoa mạnh đầu Tả Dĩnh, rồi ngồi đối diện cô.
Tả Dĩnh nhướng mày mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm mắng: “Anh vừa xoa chân tóc mới uốn của tôi đấy à?”
“Cà phê này…” Trần Nam Hà nhấp một ngụm cà phê, “Sao chua thế…”
Điều gì phải đến rồi cũng đến.
Tả Dĩnh cười: “Lần trước không phải anh nói thích nướng nhẹ sao? Em đã cố ý thay đổi theo ý anh.”
Trần Nam Hạc đặt cốc cà phê xuống: “Em còn dùng bột đông khô không?”
Tả Anh hiểu ra, anh đột nhiên muốn uống cà phê xay bằng tay.
"Được rồi, anh cứ ăn một lát đi. Em vừa pha một mẻ hạt cà phê Guatemala, khi anh ăn xong sẽ có." Vừa nói cô vừa đẩy đĩa ăn có bánh mì trước mặt anh.
Trần Nam Hạc không cam tâm nhưng cũng không nói gì, cắt nửa ổ bánh mì.
Tả Dĩnh nhìn thấy cơ hội, nhanh chóng đổi chủ đề: “Lần này anh đi Hạ Môn à?”
"Ừm."
"Nhà máy hay trụ sở?"
"Có lẽ là cả hai."
"Mất bao lâu?"
"Ít nhất một tuần."
"Anh còn như vậy thì em sẽ làm loạn đó. Em mới về được hai ngày, lại tiễn anh ra ngoài thêm một tuần nữa, thực sự luôn ấy." Tả Dĩnh quan sát sắc mặt Trần Nam Hạc, suy đoán, dùng giọng chân thành nói : "Trừ phi, lần này anh phải chịu trách nhiệm về dự án lớn nào đó mà không ai có thể làm được ngoại trừ chồng em?"
Trần Nam Hạc nhướng mày, nuốt một miếng bánh mì, tự nhiên hùa theo lời Tả Dĩnh nói về nhiệm vụ của mình trong chuyến công tác lần này: "Phong cách của dự án mới vẫn chưa được xác định, bọn họ đã đề xuất một vài kế hoạch, và ông chủ vẫn đang gặp khó khăn, vì vậy ông ấy quyết định làm một lô tất cả chúng trước và đánh giá chúng trong nội bộ. Và trụ sở cũng tìm anh và nhờ anh xem xét..."
Tả Dĩnh nghiêm túc nhìn Trần Nam Hà, liên tục gật đầu, tựa hồ đang nghe chồng mình khoe khoang công việc với vẻ ngưỡng mộ, nhưng thực ra cô đang phân tâm, không quan tâm sau đó anh ta nói gì.
Lúc đó cô chỉ nghĩ rằng anh có khuôn mặt điển trai như vậy, nếu là một người câm không kén chọn và không thể ăn nói thì thật tuyệt.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Trần Nam Hạc là một anh chàng đẹp trai. Nhưng anh không phải loại nam thần có lông mày rậm và mắt to, anh có mắt một mí, đôi mắt nhỏ, may mắn là đôi mắt vẫn trong veo. Trần Nam Hạc nổi bật về chiều cao, anh cao một mét chín, trông hơi gầy nhưng cơ bắp cũng không ít. Nhưng Tả Dĩnh cho rằng điểm đẹp nhất ở anh chính là đường nét nửa dưới khuôn mặt, đặc biệt là đường cong nối mũi, môi và cằm, nhìn từ góc nghiêng, anh thực sự như một soái ca bước ra từ truyện tranh.
"...Cho nên, ta phải đi." Trần Nam Hà cong lên đôi môi xinh đẹp, bỏ qua chủ đề này.
"Được rồi, sao em lại xui xẻo tìm được một người chồng có năng lực như vậy." Tả Dĩnh tiếp tục nói.
Có lẽ hôm nay Tả Dĩnh nói nhiều quá nên Trần Nam Hạc cũng không để ý tới cô nữa, vội vàng ăn sáng, tài xế của công ty cũng đến, kéo theo hành lý mà Tả DĨnh thu dọn tối qua chuẩn bị ra ngoài.
Tả Dĩnh đưa anh đến cửa, lấy đôi giày da bóng loáng ra, dặn dò anh vài câu về ăn uống, nghỉ ngơi, đây là thủ tục mỗi lần tiễn anh đi công tác.
Trần Nam Hạc ậm ừ đồng ý, lần nào cũng như vậy.
Nhưng lần này có gì đó khác biệt, Tả Dĩnh vốn tưởng rằng Trần Nam Hạc sẽ xỏ giày rời đi luôn như những lần trước, nhưng đột nhiên anh ta dùng một tay ôm vali, nheo mắt nhìn cô, có chút không bình thường.
“Lại gần đây."
Tả Dĩnh nghe lời anh, tiến lại gần một bước, cô tưởng Trần Nam Hạc muốn ôm cô.
Trần Nam Hà quả thực đã ôm cô, sau đó ghé tai vào tai cô nói: "À, nhân tiện, hôm qua cha em đã gọi điện cho anh và nói tháng sau ông ấy sẽ đến Bắc Kinh."
Tả Dĩnh toàn thân cứng ngắc, nhưng chỉ trong chốc lát, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Em biết. Tại sao ông ấy lại gọi cho anh?"
“Ông ấy nói em không trả lời điện thoại của ông ấy.” Trần Nam Hạc nhìn cô.
"Có lẽ là em đã bỏ lỡ. Hôm qua em đi spa rất lâu và suýt ngủ quên. Chồng à, lần sau em nhất định sẽ dẫn anh đi thử, đặc biệt là để giải tỏa căng thẳng."
Trần Nam Hạc không hề đáp lại cô, anh kéo hành lý, mở cửa, xua tay rồi đóng cửa lại.
Tả Dĩnh thở ra một hơi nhẹ nhõm, như thể sợi chỉ treo trên đầu đột nhiên được nới lỏng, toàn thân cô trong nháy mắt trở nên thấp bé hơn một chút, nhưng lại thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi lừa được Trần Nam Hạc, cô mệt mỏi trở về phòng khách, ngồi phịch xuống ghế sô pha, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cầm điện thoại di động trên ghế lên, bấm vào WeChat của Tả Lãnh Thiện, ấn nút gọi.
Bên kia không trả lời.
Cô gửi một tin nhắn thoại, giọng lạnh lùng nói: “Không phải tôi đưa hết tiền cho ông rồi sao, ông còn muốn đến Bắc Kinh làm gì?”
Sau đó cô ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế lại cơn tức giận quen thuộc đã lâu không bùng lên.
Mặt trời đã lên cao, cửa sổ sát đất trong phòng khách hướng về phía nam, giờ phút này gương mặt Tả Dĩnh hoàn toàn đắm chìm dưới ánh mặt trời, làn da vốn trắng nõn, trong suốt như mảnh sứ, lại không che được vẻ mặt lo lắng của cô.
Tả Dĩnh đã sử dụng phương pháp chữa lành tâm lý mà cô học được từ những người nổi tiếng để nhắc nhở bản thân nhiều lần: "Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Nhưng cô vẫn không thể bình tĩnh lại nên lời an ủi cô tự nói với mình trở thành: “Không ai có thể hủy hoại cuộc đời mình, mình không cho phép điều đó”.
Quả nhiên câu nói này là có hiệu quả nhất, cô tựa hồ lại mặc áo giáp vào, cảm nhận được một loại cảm giác an toàn.
Nhiều năm qua, mọi cảm giác an toàn mà cô có được đều do chính mình cẩn thận từng li từng tí kiếm được, bao gồm cả cuộc hôn nhân có phần nực cười trước mắt.
Cô cảm thấy sự bền vững của bất kỳ mối quan hệ thân mật nào đều phụ thuộc vào sự cân bằng giữa cung và cầu, nỗ lực phải được đền đáp. Hôn nhân không phải là từ thiện.
Tả Dĩnh đã chăm chỉ trau dồi một bộ lý thuyết tu luyện bản thân cho một người vợ tinh tế và áp dụng chúng vào thực hành ngày này qua ngày khác chứ không chỉ vì thân phận an nhàn, giản dị mà thôi.
Làm vậy để làm gì?
Ánh nắng có chút chói mắt, Tả Dĩnh chớp chớp mắt, quay đầu nhìn bức tường phía sau ghế sofa.
Phòng khách rất rộng, ở giữa có một chiếc ghế sofa lớn hình chữ U, phía trước là một bức tường chiếu, phía sau là một bức tường bằng những chiếc hộp acrylic trong suốt xếp ngay ngắn, mỗi hộp chứa những đôi giày thể thao được ưa chuộng nhất. Nam, nữ, phong cách, thiết thực, mỗi đôi giày đều có hai điểm chung.
Đầu tiên, nó đắt tiền, và thậm chí nó còn là phiên bản giới hạn không thể mua được bằng tiền.
Thứ hai, tất cả đều thuộc cùng một thương hiệu, đều thuộc một thương hiệu thể thao trong nước đang trở nên phổ biến trong những năm gần đây, Somfy.
Những đôi giày này đều là của Tả Dĩnh.
Sở dĩ Tả Dĩnh có thể có được chúng là vì chồng cô Trần Nam Hạc là giám đốc khu vực của Somfy North China.
Đôi khi, Zuo Ying nghĩ rằng con người vẫn phải có ước mơ, bởi vì chúng thực sự sẽ trở thành sự thật.
Ding dong, một tiếng bíp vang lên từ điện thoại.
Tả Ưng tưởng là Tả Lãnh Thiền trả lời tin nhắn, mở ra xem là tin nhắn nhắc nhở từ Xiaohongshu (*), Alice Duyệt Duyệt gửi tin nhắn riêng——
(*) Xiaohongshu: là một phương tiện truyền thông xã hội và nền tảng thương mại điện tử. Xiaohongshu được coi như sự thay thế của Instagram ở Trung Quốc.
[Chị ơi, chị có thể giúp em lấy đôi giày này được không? Giá thế nào cũng ok.】