Chụp hình cưới, tổ chức hôn lễ chỉ xảy ra trong vòng 2 ngày, Ngọc Trúc cầm sổ hộ khẩu cùng với Tuấn Quốc bước vào xã để đăng ký kết hôn. Sau khi ký tên xong, cả hai đi đến một tiệm đồ cưới thuê một bộ vét và váy cưới, Ngọc Trúc được trang điểm và mặc đồ kỹ càng, Tuấn Quốc có phần nhanh hơn. Khi tất cả mọi thứ đã xong, anh cùng cô đi tới chỗ chụp hình đã được anh đặt sẵn.
“Ah..cô dâu và chú rể thật là hợp nhau quá. Đều đẹp trai đẹp gái hết.”
Ngọc Trúc ngượng ngùng nhìn sang Tuấn Quốc, cũng thấy anh đang nhìn mình cười.
“Em ổn không?” Tuấn Quốc ân cần hỏi khi thấy mặt cô đỏ bừng.
Ngọc Trúc gật đầu. “Em ổn mà.”
Bên kia thợ chụp ảnh liên tục chụp cảnh hai người nhìn nhau trìu mến.
“Hai người có thể nào hôn nhau được không?”
Ngọc Trúc giật mình khi nghe ý kiến của nhϊếp ảnh gia. Nhìn anh xem phản ứng, anh cũng như cô hơi khó xử đôi chút, anh cười cười bảo được, rồi anh kéo cô đứng đối diện mình thì thầm bên tai, nhϊếp ảnh nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc đó.
“Cho phép anh hôn em nhé. Anh chỉ hôn ở trán thôi.”
Cô ngượng muốn độn thổ, cách anh thì thầm bên tai khiến cô bị động tâm, bàn tay anh giữ lấy người cô cũng rất nhẹ nhàng làm tim cô đập rất mạnh.
“Dạ..không sao đâu ạ.” Cô gật đầu đồng ý.
Cô nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn của anh. Vẫn chưa thấy động tĩnh, cô ngước lên, ngay lúc đó anh vừa lấy can đảm cúi xuống để hôn lên trán, môi hai người lại chạm nhau.
Không hổ danh là nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp, ông ngay lập tức bấm nút chụp lại, một khung cảnh rất dễ thương. Chắc ngoài hai người ra, tất cả mọi người đều mang suy nghĩ rằng vợ chồng nhà này ra kí hiệu cho nhau để tạo dáng.
“Ah..xin lỗi em..anh không biết là em ngước lên nên lỡ hôn em thật rồi.” Tuấn Quốc bất ngờ khi môi chạm môi với cô. Và Ngọc Trúc cũng vậy.
Cả hai nhìn nhau đột nhiên bật cười. Một cảm xúc nào đó len lỏi vào trái tim của cả hai.
Hiện tại cô đã dọn đồ qua nhà anh để ở, anh không hề nói điêu một chút nào, thậm chí có phần khiêm tốn. Nhà anh có thể nói là lớn nhất trong khu, có sân vườn, có ba phòng ngủ, hai phòng tắm, mỗi phòng đều có khu đựng đồ riêng, một phòng bếp lớn, một phòng kho và khu để xe hơi.
“Đây là ‘vừa đủ’ đây sao?”
Ngọc Trúc vừa dọn đồ ra vừa nói thầm, căn nhà trước đó cô ở cũng chỉ là phòng thuê đơn giản, còn đây có hẳn cái giường với phong cách công chúa và xung quanh phòng cũng được trang trí theo hướng tiểu thư.
Đây là có từ trước hay là anh mới sắm cho căn phòng này hay không?
Ngọc Trúc đang loay hoay soạn đồ thì phía cửa phòng có bóng người. Tuấn Quốc gọi cô.
“Ngọc Trúc..em nghỉ tay chút xíu. Anh có nấu đồ ăn này.”
Cô quay lại nhìn anh, gật đầu cười cảm ơn. Cùng anh đi ra phòng bếp, thấy trên bàn có rất nhiều món ngon, có cá, có thịt, có rau và canh. Cô ngưỡng mộ nhìn anh sao có thể giỏi đến như thế.
“Em sao vậy? Khuôn mặt em đáng sợ quá, đồ ăn không ngon à?”
Cả hai dùng bữa, Tuấn Quốc thấy biểu cảm trên khuôn mặt của cô. Mắt cô nhắm tịt lại, miệng vẫn còn đang nhai, cô nghiêng đầu làm anh hoảng sợ.
Cô bị gọi, lắc đầu phủ nhận liền. “Không..không ạ..đồ ăn anh nấu rất ngon luôn.”
Trước đây quen bạn trai cũ bốn năm cũng không được một lần hắn nấu cho cô ăn. Chỉ toàn là cô nấu, bữa sáng, bữa trưa cả buổi tối, có khi cơm hộp của hắn mang đi làm cũng là cô nấu. Toàn bộ việc làm trong nhà đều là cô làm, quần áo, giày dép, lau dọn cũng đều là cô khi rảnh sẽ chạy qua bên nhà giúp hắn.
Nghĩ tới thật thấy tủi thân.
“Miệng em khen anh nấu ngon nhưng sao lại bày ra thêm một biểu cảm buồn khác nữa vậy.”
“Không phải tại anh đâu. Chỉ là em nhớ lại khoảng thời gian trước kia với người yêu cũ khiến bản thân cảm thấy mình thật nhu nhược thôi ạ.”
Ngọc Trúc vừa cười gượng vừa nói. Tuấn Quốc hạ muỗng xuống nhìn cô.
“Dù sao bây giờ em không cần phải cố gắng để làm hài lòng bất cứ ai đâu đúng không?”
Ngọc Trúc chăm chú nhìn anh, như đứa trẻ đang được an ủi.
“Bây giờ em là vợ anh..em chỉ cần là chính mình là được. Anh không bao giờ muốn khiến em phải buồn.”
Cô cảm động muốn rơi nước mắt. Gật đầu thật mạnh để cảm ơn anh.
“Vậy từ nay về sau xin anh giúp đỡ em.”