Chương 32: Tôi dễ lừa lắm sao?

Editor: Méo

Cho đến khi nghe thấy tiếng cười khàn của anh, Trần Ngữ Sương mới ngây ngốc nhận ra cô vừa làm gì... Làm việc vô cùng dâʍ đãиɠ.

Trứng rung còn đang bị kẹp chặt ở bên trong hoa huyệt, cô ngượng ngùng mở tiểu huyệt để lấy món đồ kia ra nhưng không thành, lại còn không kiềm được tiếng rêи ɾỉ, sờ tay nắm lấy Cá Voi con.

"Huhu..." Đầu ngón tay cầm được vào vật trong hoa huyệt trơn trượt không dễ chút nào, lại còn phải lấy nó ra nữa. Cô gắng sức moi móc, đầu ngón tay chọc vào ngược lại khiến nó chui vào càng sâu hơn.

"Làm sao bây giờ..." Cô hoảng hốt, bình thường đối mặt với nhiều chuyện cũng không luống cuống như vậy, không hiểu sao lúc này lại cực kỳ bối rối, bất lực ngẩng đầu nhìn màn hình.

Bởi vì động tác vừa rồi nên một nửa gương mặt cô đã lộ ra trước màn hình, nhưng cô lại không để ý.

Cự vật thô cứng của anh đã dần mềm xuống, một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trên thân côn ŧᏂịŧ, nhìn qua vô cùng sắc tình.

Anh cười nhẹ, có vài phần đùa giỡn: "Ngốc, ngồi xổm xuống để nó ra."

Mặt cô nóng như sắp bị thiêu đốt, động tác như vậy cực kỳ ngượng ngùng, nhưng lại giống như một ý tưởng rất thông minh.

Cô lúng túng di chuyển, dang rộng hai chân, ngồi xổm trên chiếc ghế to rộng. Cô nén sự xấu hổ, hạ thân dùng sức đẩy đồ vật kia ra ngoài.

Vật kia tuy nhỏ nhẹ nhưng cũng có trọng lượng, chậm rãi cùng dịch trắng ra khỏi miệng tiểu huyệt đang mấp máy, rơi xuống chiếc ghế da đen tuyền.

"A..." Cô xấu hổ không dám nhìn, vô lực ngã ra ghế.

Cách màn hình, anh đang dùng giấy lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay. Dường như anh đã bật đèn trong phòng, ánh sáng đột nhiên cực kỳ chói mắt, hoàn toàn chiếu sáng thân thể cường tráng lên màn hình.

Hai mắt cô còn đang đẫm lệ, lúc này nhìn thấy hình ảnh này thì không khỏi mở lớn, cong môi thưởng thức cảnh tượng đẹp đẽ trước mặt.

Anh lộ ra toàn bộ cơ thể, cơ bụng cường tráng, mồ hôi sau phát tiết càng gợi cảm khiến da đầu cô tê dại.

Sinh viên mỹ thuật đều rất có tính thẩm mỹ, huống hồ Trần Ngữ Sương còn là người mê dáng. Cô mở to mắt, khắc họa cơ thể trên màn hình vào trong mắt mình.

Linh cảm đột nhiên xuất hiện, cô vội cầm lấy máy tính bảng ở bàn vẽ, lấy giấy phác họa với bút chì ra, định vẽ dáng người khiến người mê muội này ra giấy.

Bỗng một cục giấy bị vò nát rơi xuống, lăn tới trước tay Trần Ngữ Sương.

Tâm trí cô vẫn còn đang đắm chìm trong cơ thể mê người của anh, còn chưa kịp phản ứng đây là cái gì thì đã mở ra xem.

... Là bức họa hợp thể của Cá Voi và Lâm Cạnh mà hôm nay cô vẽ trên lớp mỹ thuật, nhưng giữa khung cảnh này thì nhìn có vẻ hơi buồn cười.

Mí mắt cô khẽ rung, đang định ném tờ giấy này vào thùng rác thì chợt ngước mắt nhìn cảnh tượng trên màn hình.

Ánh đèn trắng sáng chiếu rọi cơ thể anh, anh đang đứng cách xa màn hình, toàn bộ hình dáng thân thể từ ngực đến chân đều lộ ra trước mặt cô.

Trần Ngữ Sương sững sờ.

Tờ giấy bị vò nát lại được mở lại, bức tranh cơ thể trên giấy rõ ràng cùng với hình ảnh trên màn hình.

Đầu kia, Lâm Cạnh chỉ thấy được chiếc cằm xinh xắn cùng với đôi tay đang giơ lên nửa tờ giấy của cô, cảm thấy hơi kỳ lạ.

Anh dịu dàng gọi cô: "Sương Sương, sao vậy?"

Cô im lặng, bầu không khí yên tĩnh đến mức kỳ quặc. Đôi tay trước màn hình đang run nhẹ.

Cơ thể trên giấy vẽ cùng với cơ thể trên màn hình không khác một chút nào, đường cong cơ bắp đều giống hệt nhau.

Trần Ngữ Sương rất tự tin vào khả năng vẽ của mình, cô nhắm mắt. nhớ lại cơ bắp trên cánh tay Lâm Cạnh khi chạy tới chỗ cô chiều nay, cô vẽ không sai.

Cô vẽ cơ thể Lâm Cạnh nhưng lại giống hệt Cá Voi, vậy là sao?

Đầu óc cô vừa còn mê man do tìиɧ ɖu͙© thì nay đã hoàn toàn tỉnh táo, sự lạnh lẽo chạy thẳng qua cột sống, bao trùm khắp người.

Tay cô run rẩy, đập mạnh tờ giấy lên bàn, khẽ cất tiếng: "Lâm Cạnh?"

"Hả..." Cái tên đi theo anh suốt hai mươi mấy năm đột nhiên được cất lên, Lâm Cạnh đáp lại theo bản năng, nhưng lại im bặt ngay sau đó.

"Haha, tôi dễ lừa lắm phải không?" Cô nói rất nhỏ, mang theo ý trào phúng lạnh lẽo.

Giây tiếp theo, hình ảnh trên màn hình đột ngột cắt đứt, sau đó hiện ra dòng chữ "Cuộc gọi video kéo dài 1:14:02"

Tim Lâm Cạnh nhảy dựng: "Xong rồi."

Anh vội nhắn tin cho cô: "Sương Sương!"

Một dấu chấm than màu đỏ hiện ra: "Tin nhắn đã được gửi đi nhưng bị đối phương từ chối."

"..." Anh hoàn toàn rơi vào bế tắc.

Lâm Cạnh run tay gọi điện cho cô nhưng chỉ có âm báo bận lạnh lùng, ngay cả điện thoại cũng bị chặn.

Lâm Cạnh sững sờ tại chỗ.

Ngay từ đầu biết được ngày khai giảng của cô, anh ngồi ở trước cổng trước để xem có cơ duyên gặp được không. Không ngờ hai người lại thật sự đυ.ng mặt, chính là gương mặt của cô gái ở trên vòng bạn bè.

Môi phấn hồng, đôi mắt màu nâu, xinh đẹp hơn trên ảnh một ngàn lần.

Đầu anh chưa kịp suy nghĩ đã vọt tới trước mặt cô, giúp cô bê đồ, nhưng lại nhận ra hành động của mình quá lỗ mãng.

Làm sao để nói với cô: "Anh là Cá Voi, tình cờ chúng ta học chung trường, tình cờ anh lại gặp em đây?"

Vừa vội vàng lại vừa hoang đường quá mức.

Anh do dự, tính cách của anh vốn không sợ trời không sợ đất lại chỉ vì một chuyện cỏn con như thế mà chùn bước.

Anh không dám nói cho cô biết thân phận thật sự của mình, vốn từ đầu chỉ nghĩ khi nào có cơ hội sẽ nói cho cô.

Nhưng anh lại không nghĩ tới, cô chẳng hề tò mò thân phận của anh, học trường nào, bao nhiêu tuổi... Thậm chí chưa từng hỏi đến.

Cô không sợ bị người xấu lừa sao?

Anh vừa tức giận, lại vừa mềm lòng.

Anh cố gắng tiếp xúc với cô bên ngoài, tự mình phân ra thành hai cá thể. Một là Cá Voi, streamer đang hẹn hò với cô ở trên mạng. Một người là Lâm Cạnh, là đàn anh cùng trường có sự nhiệt tình khó giải thích với cô.

Ngay từ đầu có lẽ mang tâm tư trêu chọc cô, nhưng không nghĩ lâu dần lại biến thành như vậy, anh nhận ra anh đã không cách nào có thể mở lời giải thích.

Đâm lao đành phải theo lao, anh dùng những lý do sứt sẹo để tránh nghi ngờ của cô.

Cả người anh lạnh toát, mồ hôi ướt đẫm trên cơ thể dưới hơi lạnh điều hòa càng khiến anh thêm lạnh lẽo.

Lâm Cạnh giơ tay lên rồi tát thật mạnh vào mặt.

Tạm thời bỏ qua sự sợ hãi trong lòng, anh nhanh chóng mặc quần áo.

Anh muốn gặp cô.

Đã sắp hai giờ, anh lái xe tới dưới nhà cô mới nhận ra có phần không ổn.

Nửa đêm, một nam sinh lại đến nhà nữ sinh, hành động ngây thơ này không giống việc anh sẽ làm.

Đầu anh đau nhức.

Bây giờ lên tầng tìm cô có vẻ không hay, anh xuống xe, đi qua đi lại dưới con đường vắng tanh mấy vòng, rốt cuộc nghĩ ra được một cách.

Anh chờ cô ở dưới này, sáng mai cô có tiết nên nhất định có thể gặp được.

Ít nhất anh cũng phải nói chuyện này rõ ràng.

Ánh sáng lập lòe trong màn đêm u tối, bóng dáng hiu hắt của anh càng thêm cô liêu.