Tôi mạo hiểm đi tặng thư tình cho trùm trường.
Kết quả không cẩn thận đưa nhầm BVS.
Tôi ấp úng: "Cái này, đây là cho cậu lót giày á, để cậu chơi bóng thoải mái hơn."
Trùm trường nhướng mày, cười nhạo nói: "Chỉ cho một miếng lót giày thôi à?"
Tôi sắp khóc: "Vậy... đưa thêm cái nữa nha?"
Ai ngờ, có một tiếng khóc còn to hơn cả tôi:
[Cô ấy có ý gì? Huhuhu, có phải cô ấy ghét mình không, mình tủi thân quá, đau lòng quá đi! ]
Tôi:?
Không chắc nữa, để nghe lại cái.
Cre ảnh: webtoon Our Secret Alliance
1
Lắc xúc xắc thua.
Chủ tịch Hứa Trạm hỏi tôi trong tiếng ồn ào: "Hạ Nhiên, cậu chọn lời thật lòng hay là đại mạo hiểm?"
Tim tôi lỡ một nhịp: "Đại mạo hiểm!"
Một giọng nữ vang lên: "Chủ tịch, em có ý này hay nè."
Ngụy Tử Mạn bởi vì Hứa Trạm luôn âm thầm lấy lòng tôi, nên đã sớm không vừa mắt tôi.
Cô ta chỉ vào sân bóng rổ cách đó không xa: “Anh thấy người mặc áo số 23 kia không, hay là cứ để Hạ Nhiên đưa thư tình cho cậu ta đi."
Tôi nhìn kỹ, nhỏ này đáo để ghê, người mặc áo số 23 kia không phải là trùm trường Thịnh Duật Xuyên sao!
Ai mà không biết anh là nhân vật khó chọc nhất đại học A chứ?
Ngụy Tử Mạn rõ ràng muốn để tôi xấu mặt!
Nhưng tôi còn chưa kịp phản đối, đã bị những bạn học ồn ào khác nhét giấy bút vào trong tay.
……
Tôi bị bầy vịt kia đẩy đến sân bóng rổ.
Trên sân, Thịnh Duật Xuyên vừa mới ghi bàn xong.
Trọng tài thổi còi cho tiền vệ nghỉ ngơi.
Anh nhận lấy nước khoáng do đồng đội đưa tới, mở nắp chai, ngửa đầu uống.
Yết hầu lăn lộn, chất lỏng trong suốt từ khóe môi chảy xuống hàm dưới, chìm vào trong đồng phục.
Các nữ sinh xem trận đấu kích động không chịu nổi, thét chói tai không ngừng, nhưng không có ai dám đi lên bắt chuyện với anh.
Bởi vì từ khi Thịnh Duật Xuyên nhập học, đã có tin đồn tính cách anh thô bạo, đánh nhau dữ dội.
Tôi nghe nói hồi ở trường trung học, anh đã đánh bạn cùng lớp của mình đến mức nhập viện.
Tôi cực kỳ tin tưởng chuyện này.
Thịnh Duật Xuyên và tôi tốt nghiệp cùng một trường trung học, anh nhỏ hơn tôi một lớp.
Ở trường trung học, tin đồn về anh cũng không tốt lắm.
Đeo khuyên tai, xăm mình, phá phách với bạn bè trên đường...
Tôi nhớ có một buổi tối, sau khi học xong trên đường đi về nhà.
Đi ngang qua con hẻm nhỏ, tôi nghe thấy có tiếng nói trong đó..
Bởi vì tò mò, tôi đã dừng lại nhìn.
Dưới ánh đèn đường cũ lập lòe, Thịnh Duật Xuyên, người không mặc đồng phục học sinh đang túm cổ áo của người nào đó, còn đ.úm cho người kia một quyền.
Có lẽ là chú ý tới tôi ở đầu ngõ, anh dừng động tác, lau m á u trên khóe môi.
Ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu anh, làm nổi bật khuôn mặt đẹp trai lại hung ác nham hiểm của anh.
Ừm hình như có một câu nói thế này thì phải?
Không sợ trùm trường biết đánh nhau, chỉ sợ trùm trường có văn hóa.
Tôi khá tò mò làm thế nào anh có thể đậu đại học A.
2
Bất tri bất giác đi tới bên cạnh Thịnh Duật Xuyên.
Tôi ngẩng đầu lên, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt hung ác kia làm tôi co rúm lại.
Tôi vội vàng cúi đầu, ánh mắt lại rơi xuống cánh tay vạm vỡ của anh.
Chỉ cần đ.ú.m một cái thôi là đủ để tôi văng ra xa ba thước rồi...
"Bạn, bạn học, cái này cho cậu!"
Tôi cắn răng một cái, một tay nhét thư tình vào tay anh, cũng không quay đầu lại mà chạy.
Dưới bóng cây, trong lúc thở dốc, tôi sờ túi...
Mẹ kiếp!
Bức thư tình vẫn còn, nhưng BVS của tôi đâu rồi?
Chuyện m á u cún thế này mà cũng có thể xảy ra với tôi ư?
Sau đó tôi mới hậu tri hậu giác phản ứng lại ——
Có chuyện gì đó không ổn!
Sao cảm thấy lưng hơi lạnh dị ta...
Quay đầu lại, quả nhiên, ánh mắt Thịnh Duật Xuyên đang dán chặt vào tôi.
Anh híp mắt, vẫy tay với tôi, tựa như đang nói: “Cô mà không về đây thì cô ch. ế.t chắc!"
Móa ơi, sợ chếc tôi rồi!
Vì thế tôi run rẩy quay trở lại, đi tới trước mặt anh ấp úng: "Cái này, đây là cho cậu làm lót giày á, để cậu chơi bóng thoải mái hơn."
Thịnh Duật Xuyên nhướng mày, hoàn toàn không tin lời quỷ quái của tôi, cười nhạo nói: "Chỉ cho một miếng lót giày thôi à?"
Tôi sắp khóc: "Vậy... cho thêm cái nữa nha?"
Nói xong tôi thật sự móc túi bắt đầu lục lọi.
Ai ngờ một tiếng khóc to còn to hơn cả tôi vang lên.
[Cô ấy có ý gì? Huhuhu, có phải cô ấy ghét mình không, mình tủi thân quá, đau lòng quá đi! ]
Tôi:?
Không chắc nữa, để nghe lại cái.
3
Tôi đang sửng sốt, hiệp hai của trận đấu bóng rổ đã sắp bắt đầu.
Có người gọi Thịnh Duật Xuyên đi qua chuẩn bị.
Trước khi đi, anh giật điện thoại di động của tôi, sau khi thêm wechat xong lại ném nó về cho tôi, rồi nói: "Cậu chờ đi."
Ba chữ này, tựa như một thanh đao lớn treo trên đỉnh đầu tôi, chỉ đợi t.ử hình.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng đó một lần nữa.
[Cuối cùng cũng có phương thức liên lạc rồi, nên ghi chú tên của cô ấy là gì nhở? Cục cưng nhỏ hay bé yêu đây ta?]
Tôi:... Hả? Gì vậy chời?
Tôi cảm thấy hình như tôi sợ hãi quá độ rồi, nên mới bị say nắng.
Nếu không làm sao có thể nghe thấy một thứ khủng khϊếp vậy chứ!
Sau khi trở về, có người hỏi tôi có gửi thư tình không, tôi mới giật mình nhớ tới chuyện này.
Phải đi giải thích rõ ràng với Thịnh Duật Xuyên mới được.
……
Sau trận đấu, tôi bí mật theo Thịnh Duật Xuyên đến trước cửa phòng thay đồ của sân vận động.
Bên trong thật lâu không có động tĩnh.
Tôi thấy xung quanh không có người, vì vậy lặng lẽ đi vào.
Tôi rẽ vào một góc đúng lúc nhìn thấy Thịnh Duật Xuyên vừa cởϊ áσ ra.
Ôi Mo, thật kí©h thí©ɧ!
Tôi vội vàng che mắt lại, liên tục xua tay: "Tôi không thấy gì hết, cậu mau thay đi!"
Cùng với tiếng vải sột soạt, tiếng nói quen thuộc vang lên.
[Có phải cô ấy chê cơ bụng sáu múi của mình không đủ đẹp khum, sao mình lại không luyện tập nhiều thêm chút chớ, xong đời rồi huhuhu! 】
Tôi không thể cưỡng lại sự cám dỗ, kéo ngón tay của tôi ra.
Một, hai, ba... Thật đúng là sáu múi!
Chẳng lẽ không phải ảo giác, mà là tôi thật sự có thể nghe thấy tiếng lòng của Thịnh Duật Xuyên?!
4
Một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Là bạn cùng phòng gọi.
Tôi quay lưng lại nhận điện thoại, lập tức nghe thấy bạn cùng phòng khàn giọng gào thét: "Nhiên Nhiên, cậu lên cfs tỏ tình rồi!"
Tôi không để ý: "Lần này lại là em trai nào không có mắt tỏ tình với chị đây thế?"
Cô ấy ném cho tôi một liên kết để tôi có thể tự xem nó.
Ai ngờ vừa vào đã thấy ảnh tôi nhét BVS vào trong tay Thịnh Duật Xuyên.
Tôi gần như không đứng vững.
Nhất định phải công khai xử tội dị sao!
Tiện tay mở bình luận:
"Vị dũng sĩ nào đây, lại dám trêu chọc trùm trường?"
"Nhớ ăn ngon chút, hai tay chắp trước ngực nhó.jpg"
"Ha ha ha ha, Thịnh Duật Xuyên cũng có ngày này, người đầu tiên nhận được BVS ở đại học A!"
"Yo, mấy tháng không gặp, sao trùm trường lại thảm hại tới mức này rồi, lăn lộn tới nổi trở thành chị em bạn dì với con gái luôn?"
Tôi xem quá nhập tâm, không chú ý tới Thịnh Duật Xuyên đã khom lưng tiến lại gần tôi từ phía sau.
Cho đến khi hơi thở của anh đập vào cổ tôi, tôi sợ hãi nhảy lên như một con thỏ.
"A!".
Thịnh Duật Xuyên uể oải đứng thẳng người, ánh mắt vẫn dừng lại trên màn hình điện thoại di động của tôi, hiển nhiên là đã nhìn thấy hết những bình luận vừa rồi.
Anh không nói gì, im lặng giơ tay lên...
Tôi sợ tới mức vội vàng vịn cửa tủ làm lá chắn.
Run rẩy nói: "Bạn học Thịnh, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động thủ! Nếu cậu muốn ỷ vào chỗ này không có ai mà làm bậy..."
Tôi hoảng loạn ngẩng đầu tìm kiếm, phát hiện camera trên tường, giống như nhìn thấy cứu tinh, chỉ lên trên ——
"Bịch" một tiếng, bức thư tình rơi ra từ trong túi tôi, rớt xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, Thịnh Duật Xuyên chỉ bực bội túm tóc.
Ôi, là hiểu lầm à...
Cảnh tượng đứng yên trong ba giây.
Sau đó, Thịnh Duật Xuyên khom lưng nhặt bức thư tình màu hồng, (bị ép) vẽ đầy tình yêu thương.
Nắm lấy trong tay giơ lên, nheo mắt lại hỏi tôi: "Đây là cái gì?"
Nghĩ đến nội dung bức thư tình, ngón chân tôi đã bắt đầu moi mặt đất.
Chột dạ cười nói: "Cái đó, tôi nói nó là BSV thì cậu có tin không?"
Nói xong đưa tay muốn cướp.
Thịnh Duật Xuyên đương nhiên sẽ không tin.
Anh linh hoạt tránh được cú vồ của tôi, dựa vào lợi thế chiều cao để nâng bức thư tình lên cao.
Sau đó, mở phong bì trước mặt tôi.