Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi, Giá Trị Ô Nhiễm Bùng Nổ!

Chương 3

« Chương Trước
Ngay cả khi chỉ là cấp D, khu vực gần miệng khe nứt đã là khu vực có giá trị ô nhiễm cực cao, ngoại trừ những dị năng giả không bị ảnh hưởng ra, bất kỳ người bình thường nào không có bất kỳ phương tiện bảo hộ nào cũng không khác gì trực tiếp tiếp xúc với bức xạ hạt nhân ở cường độ cao, xác suất có thể không bị ảnh hưởng, gần như không đến 0,00001%.

Nếu sau 48 giờ quan sát mà thật sự có thể bình an vô sự, ra ngoài tùy tiện mua một tờ vé số cũng phải trúng đậm rồi!

Bóng lưng trong phòng cách ly dần dần yên tĩnh, thấy người bên trong đã chìm vào giấc ngủ, bọn họ để lại hai nhân viên kiểm tra đo lường tiếp tục quan sát, những người khác cũng bận rộn những việc khác.

Không ai để ý đến, người đang quay lưng về phía họ, một lần nữa im lặng mở mắt ra.

Lọt vào tầm mắt Lâm Tức là một mảng tường trắng tinh sạch sẽ, hoàn toàn khác với vẻ ôn hòa thiện ý lúc trước, trong đôi đồng tử dị sắc chỉ còn lại một mảnh lạnh lùng sâu thẳm, giống như lúc trước đối mặt với nhân viên kiểm tra, vẻ ôn hòa thiện ý đều là giả tạo chưa từng tồn tại.

Bức tường màu trắng trở thành lớp nền trải dài trong đáy mắt Lâm Tức, trong phòng quan sát vắng lặng, cậu như đang lẩm bẩm hỏi: "Mi ở đó sao."

Xung quanh trống rỗng, không ai đáp lại.

Hờ hững như không để tâm, khóe miệng Lâm Tức ngược lại nhếch lên một chút, giọng nói không chút cảm xúc càng kéo dài thêm vài phần: "Tao biết mi đang ở đó."

Giọng nói chỉ có bản thân cậu mới có thể nghe thấy, rất nhanh sau đó lại tiêu tán trong im lặng.

Trong phòng cách ly chỉ có một mình cậu, vẫn không ai có thể trả lời cậu.

Trong mắt Lâm Tức thoáng thêm một tia mất kiên nhẫn, luồng khí xung quanh dường như cũng vô thanh ngưng đọng trong giây lát: "Mi chắc chắn —— muốn tao "mời" mi ra ngoài sao."

Vài giây im lặng.

Lần này, rốt cuộc cũng có một giọng nói từ trong đầu cậu hiện lên: [Uây uây uây, uy hϊếp? Cậu lại dám uy hϊếp tôi! Đây chính là thái độ cậu đối xử với ân nhân cứu mạng sao? ]

Như thể nghe được chuyện nực cười nhất trên đời, Lâm Tức cười khẩy một tiếng đầy thâm ý: "Ân nhân cứu mạng?"

Giọng nói trong đầu lại vui vẻ lên: [ Đúng vậy đúng vậy! Chính là ân nhân cứu mạng! Thấy được cơ thể hiện tại của cậu chưa? Là tôi! Chính là tôi tay bồng tay bế*, dốc hết tâm huyết tái tạo ra đấy! Nếu không có tôi thì cậu đã chết rồi! Đã, chết, rồi! ]

(*)Nguyên văn 一把屎一把尿: Nó thường được dùng để miêu tả công việc nuôi nấng, chăm sóc con cái từ khi còn nhỏ, bao gồm cả những việc như cho ăn, thay tã, dỗ dành,... một cách vất vả và chu đáo.

Thần cmn tay bồng tay bế.

Lâm Tức cạn lời nhổ nước bọt: "Không biết dùng thành ngữ thì có thể lựa chọn không dùng."

Tuy nhiên, lời nói của giọng nói này cũng khiến cậu chìm vào trầm tư ngắn ngủi.

"Hình như tao, thật sự đã. . . sao?

Loáng thoáng có rất nhiều mảnh vỡ ký ức cuối cùng cũng từng chút từng chút ngưng tụ trong đầu cậu, sau cùng chỉ còn lại một tiếng cảm thán chợt hiểu ra: "Ồ... Nhớ ra rồi, hình như tao, thật sự đã chết rồi."
« Chương Trước