Sau khi Thu và Hoàng đi khỏi, Thanh cũng rời khỏi nhà, Thanh đến trường, Thanh ăn mặc khác hẳn, Thanh muốn thăm lại ngôi trường mang lại cho Thanh nhiều kỉ niệm, trên môi Thanh thoáng nở một nụ cười, đời giống như là một giấc mơ, mới ngày nào đến đây, Thanh còn thấy bỡ ngỡ, lạ lẫm. Bây giờ Thanh đã quen dần với nó thì cũng là lúc Thanh phải rời khỏi.
Thanh không còn phải sợ gì nữa vì Thanh không phải là học sinh của trường này, Thanh không có quan hệ gì cả, Thanh có thể làm những gì mà Thanh muốn.
Thanh còn đang đi, bỗng bốn cô gái ở trường vây lấy Thanh, họ khinh khỉnh bảo.
_Không ngờ mày mặt dày đến nỗi dám yêu thần tượng của bọn tao. Nếu biết điều thì chia tay Hoàng ngay lập tức, còn nếu không bọn tao sẽ làm ày phải biến mất khỏi ngôi trường này...!!
Thanh cười khẩy đáp.
_Các cô có quyền gì mà ngăn cấm tôi, tôi yêu ai, thích ai là quền của tôi...!!
Một người trong số cô ta đẩy Thanh lùi về phía sau, cô ta gầm lên.
_Mày dám ăn nói láo lếu với bọn tao hả...??
Thanh nhếch mép.
_Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi...!!
_Ai cho phép mày lên tiếng ở đây hả...??
Thanh buồn cười hỏi.
_Cô là giám thị, là thầy cô giáo hay là hiệu trường hay sao mà dám ra lệnh cho tôi...??
Cô ta tức điên lên.
_Mày...mày....!!
Cô ta tát Thanh một cái, theo phản xạ Thanh tránh về đằng sau. Thanh tức giận chỉ thẳng vào mặt cô ta.
_Tôi cảnh cáo cô, nếu cô mà còn dám cản đường và tìm cách gây sự với tôi nữa thì tôi sẽ không tha cho bọn cô đâu...!!
_Đừng tưởng các người giàu có, có chút quyền lực là có thể làm cho tôi sợ các người...!!
_Với tôi mà nói thì các người chẳng là gì cả..!! Đừng có ngu dại mà đi trêu tức tôi. Tôi đang cáu, đang bực mình nên sẽ không nhẹ tay đâu...!!
Thanh nhìn bọn họ trừng trừng, đôi mắt Thanh vằn lên, hai tay chống sườn, trông Thanh bây giờ rất đáng sợ.
Nhưng dù Thanh có giỏi võ đến thì cũng không thể nào so bì với bọ họ được, một cô gái yếu đuối như Thanh cũng không thể nào đấu hết với cả bọn, họ càng ngày càng kéo đến đông, trong khi Thanh chỉ có một mình.
Thanh bị bọn họ chen đứng sát vào thành tường, cô gái đứng đầu cả bọn quay lại bảo lũ con gái.
_Xử con bé này cho tao. Tao cần phải dạy cho nó một bài học, cần cho nó biết dám động đến thần tượng của chúng ta thì phải chịu khổ như thế nào...??
Cô ta gằn giọng.
_Mày có chịu chia tay Hoàng không...??
Thanh lắc đầu.
_Không...!!
_Nếu thế thì cho nó một trận đi chúng mày....!!
Thanh lắc đầu chán nản, Thanh bị bọn họ vây kín, kiểu này thân thể của Thanh không bị trầy xước, cũng không tránh khỏi bị thương, sức khỏe của Thanh bây giờ không được tốt, nếu đánh nhau Thanh không tránh khỏi bị đánh bầm dập, dù Thanh không muốn đánh nhau, Thanh cũng không thoát khỏi.
Thanh mừng vì bọn chúng nhắm vào Thanh không phải là Thu, nếu không Thu đã bị thê thảm rồi, Thanh thở dài nghĩ.
_Kiểu này dù mình có không muốn thay chị Thu đi học ở đây xem ra cũng không được rồi, nếu mình bỏ đi chị ấy lại bị bọn này đánh đập và hành hạ, mình sợ bây giờ chị ấy còn bị bọn này hành hạ thảm khốc hơn ngày trước nhiều, vì chị ấy bây giờ đang thay mình đóng giả làm bạn gái của Hoàng, thật là họa vô đơn chí...!!
Thanh gằn giọng.
_Các người cậy đông ăn hϊếp một mình tôi...!! Các người thật là đê tiện, nhưng mà không sao, các người cứ lên hết cả đi...!!
Có một tiếng quát đằng sau lưng.
_Các cô đang tập trung ở đây làm gì thế hả...??
Cả bọn nghe tiếng hét, họ sợ hãi. Tất cả đều quay lại nhìn, đến khi xác định được người đó là ai rồi, cô gái đứng đầu cả bọn run run nói.
_Chào ...chào anh...!!
Thanh vừa nhìn thấy Long lòng Thanh vui sướиɠ, Thanh muốn chạy lại, muốn ôm chầm lấy Long nhưng Thanh không dám làm thế, Thanh cảm thấy ngại ngùng.
Long thấy Thanh bị cả bọn vây vào giữa, Long cười khẩy.
_Các cô định lập ra băng nhóm riêng à...??
Cô ta run sợ đáp.
_Dạ...dạ không...!!
_Nếu không tại sao bây giờ vẫn còn chưa chịu vào lớp...!!
_Dạ...!!
Cả bọn líu ríu bỏ đi, Thanh đứng im nhìn Long. Thanh không nói gì, hai tay nắm chặt, Thanh cười nhạt.
Long cáu tiết quát Thanh.
_Còn cô nữa...!!! Bị bọn họ bắt nạt sao không chịu lên tiếng kêu cứu...??
_Tại sao tôi phải kêu...??
Long bực mình.
_Cô muốn bị bọn họ đánh cô đúng không...?? Hay là ngay bây giờ tôi gọi bọn họ lại...??
Thanh thách.
_Anh làm ngay đi...!! Gọi ngay đi...!! một người vô tình và máu lạnh như anh thì hiểu gì, thì thương xót gì đến ai...!!
Thanh đau khổ nói.
_Anh có biết tôi căm thù anh nhiều như thế nào không hả...?? Tôi hận anh, khinh ghét anh, anh là một kẻ tồi tệ, tốt nhất là anh nên biến mất, nên đi cho khuất mắt tôi, tôi không còn muốn trông thấy anh nữa...!!
_Chào anh....!!
Thanh đùng đùng bỏ đi, Long tái mặt, lòng Long tan nát, từng lời nói của Thanh như những mũi dao đâm thẳng vào trái tim Long. Long lôi Thanh lại, không kìm nén được cảm xúc đang dâng ngập trong lòng. Long hôn Thanh, Thanh đánh mạnh vào người Long, Thanh cố đẩy Long ra nhưng cũng giống như những lần trước, Thanh buông xuôi, bàn tay Thanh ôm chặt lấy Long, Thanh đáp trả lại nụ hôn của Long.
Long kinh ngạc, trên môi thoáng nở một nụ cười, Long thì thầm hỏi Thanh.
_Em đã yêu anh rồi đúng không...??
Thanh khinh khỉnh đáp.
_Tại sao tôi phải yêu một kẻ máu lạnh như anh...?? người mà tôi yêu là anh Hoàng, anh nên nhớ kĩ điều đó....!!
Long bóp chặt tay Thanh, một tay nâng cằm Thanh lên. Long quát.
_Anh cho em ba giây, nếu em vẫn còn nói em yêu hắn thì em chết với anh..!!
Thanh hất tay Long ra khỏi cằm. Thanh hỏi.
_Còn anh, tại sao anh lại độc ác như thế, anh còn nhớ chuyện xảy ra mấy tháng trước đây không...??
_Tôi đã tỏ tình với anh nhưng anh lại làm tôi đau khổ, tôi không còn tin anh, tin vào những lời nói lừa dối của anh nữa, anh đi đi....!!
Long ngơ ngác không hiểu.
_Em đang nói gì thế..?? Anh không hiểu gì cả...!!
_Anh đừng có giả vờ....!!
Long kêu lên.
_Em phải nói rõ ràng thì anh mới hiểu được chứ...??
Thanh gằn giọng.
_Anh có nhớ một cô gái gửi thư cho anh không...??
_Một ngày anh nhận được không biết bao nhiêu thư của con gái ở trong trường làm sao anh nhớ hết được....!!
Thanh cay đắng nói.
_Phải rồi, anh thì cần gì phải nhớ. Anh ở trên cao quá...!! hoàn hảo quá...!! nên đâu cần phải chú ý gì đến ai...!!
Nước mắt tràn mi, Thanh căm phẫn nói.
_Tôi hận anh...!! hận anh đến chết...!! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa...!!
Thanh quay lưng, Thanh lại định bỏ đi. Long vội giữ lấy tay Thanh, Long đau khổ bảo Thanh.
_Em làm ơn giải thích rõ ràng cho anh hiểu, anh.....anh....!!
Mặt Long trắng bệch, mồ hôi úa ra đầy trán. Thanh sợ hãi hỏi.
_Anh....anh không...không sao chứ....??
Long gượng cười nói.
_Anh...anh không...không sao...!!
Thanh khóc nấc lên, quỳ gối xuống. Thanh run giọng nói.
_Để ...để em đưa anh vào bệnh viện...!!
_Không cần đâu, chắc là dạo này do anh làm việc quá sức nên anh mới bị thế...!!
Thanh tức giận.
_Anh định dấu em đến bao giờ nữa...!! Có phải anh đang bị bệnh máu trắng đúng không...??
Long mở to mắt nhìn Thanh, Long lắp bắp.
_Ai..ai bảo em thế...??
Thanh lay người Long.
_Có...có đúng không anh...?? Làm...làm ơn nói cho em biết đi..!!
Long ngồi bệt xuống đất, mặt Long bây giờ chỉ còn nhìn thấy mỗi đôi mắt, Long không thốt nổi nên lời. Thanh ôm lấy Long, Thanh dịu dàng nói.
_Em..em muốn cùng..cùng anh vượt qua giai đoạn khó khăn này....!!
Long ôm chặt lấy Thanh, nhưng lòng tự trọng của một thằng đàn ông không cho phép Long chấp nhận cô gái mình yêu ở bên cạnh vì thương hại mình. Long đẩy Thanh ra, Long đuổi Thanh.
_Cô đi đi...!! Tôi không cần cô thương hại tôi....!! Đi đi....!!cô biến đi...!!
Thanh dơ tay.
_Bốp....!!
Thanh túm chặt lấy cổ áo Long, Thanh hét.
_Anh có quyền gì hả...??anh có quyền gì...?? Anh là ai mà có thể làm cho tôi đau khổ và dằn vặt trong suốt mấy ngày qua, anh là ai hả...??
_Anh có biết vì anh mà tôi không thể nào ngủ được, trái tim tôi không có phút giây nào được bình yên, vì anh mà tôi không còn là chính tôi nữa, tôi luôn phải sống trong dằn vặt, luôn phải lo lắng, luôn nghĩ về anh...!!
_Đúng là tôi nên căm hận anh, nên ghét anh vì anh làm cho khốn khổ, vì anh biến cuộc sống của tôi thành địa ngục nhưng trái tim tôi, lí trí của tôi không nghe theo lời của tôi.
_Trái tim tôi không ngừng đập nhanh khi ở bên cạnh anh, còn đầu tôi luôn rỗng tuếch khi nghĩ về anh, anh luôn làm cho tôi đỏ mặt, luôn khiến tôi phải nhìn anh.
_Tôi đã cố gắng trốn chạy, cố gắng không nghĩ về anh nữa nhưng tôi làm không được. Anh có biết là tôi đã từng bị tai nạn, từng bị mất trí nhớ, anh có biết là hai năm qua tôi không nhớ được gì cả, tôi không có một chút ấn tượng gì.
_Mọi thứ mà tôi biết, tôi nhớ đều do bố mẹ tôi kể lại, đều do họ ghi lại cho tôi. Tôi sợ tôi sẽ quên anh nhưng mà không, tôi không thể quên được...!!
_Anh có biết điều đó với tôi đáng sợ như thế nào không...?? tôi không muốn bị bất cứ một thằng con trai nào khuấy động đời sống, tâm tư, tình cảm của tôi nhưng vì anh mọi thứ của tôi đã bị đảo lộn lên hết cả...!!
_Tôi căm hận anh, anh hãy trả lại cuộc sống của tôi, trả lại trái tim, trả lại khối óc, trả lại hơi thở cho tôi. Anh trả lại đây....!!
Long khóc, đây là lần đầu tiên khóc vì một người con gái, Long ôm chặt lấy Thanh, lời tỏ tình của Thanh không hề giống với bất kì một cô gái nào khác, những lời lẽ đẹp đẽ này như một khúc nhạc dịu êm, như một dòng nước hiền hòa đang lững lờ trôi, như những đám mây trắng đang bay trên bầu trời.
Long nghẹn ngào hỏi.
_Em...em không lừa anh đấy chứ...??
Giọng Thanh sũng nước.
_Không...!!
_Thế còn Hoàng thì sao...??
_Tất nhiên là em cũng không thể bỏ...!!
Long đẩy Thanh ra, Long vằn mắt.
_Em dám nói với anh như thế hả...??
Thanh vênh mặt lên.
_Tại sao lại không...??
Long hạ giọng.
_Em không sợ anh buồn hay sao...??
_Làm sao em có thể bỏ anh trai của em được....!!
Long tưởng Long đang nghe lầm.
_Anh...anh trai...?? Ý của em là....??
Thanh bật cười.
_Bây giờ anh ấy đã có chị gái của em chăm sóc rồi....!!
_Thu...!! Em đang đùa anh đúng không...??
Thanh cáu.
_Em không phải là Thu...!!
_Đúng cô ấy không phải là Thu....!!
Long giật mình ngước nhìn lên, đến khi trông thấy Thu, mặt Long tái lại, Long ngơ ngác hết nhìn Thu lại nhìn Thanh. Long không hiểu Long đang rơi vào cái hố nào nữa.
Thu vẫn chưa hết căm phẫn đối với Long, đôi môi mím chặt, hai tay siết lại với nhau. Thu dơ tay lên.
_Bốp...!!
Thu hét.
_Tên độc ác kia...!! anh có biết vì anh mà cuộc sống của tôi trong mấy tháng vừa qua giống như đang sống trong địa ngục không hả...??
Long cảm thấy mù mờ. Long run giọng hỏi.
_Em…em là ai…??
_Anh không nhận ra tôi à…?? Tôi là Thu đây…??
Long đứng bật dậy, Long chỉ vào Thanh, Long hốt hoảng hỏi.
_Vậy còn đây là ai…??
_Thanh…. !!
_Thanh… ??
_Đúng…. !!
Long ôm lấy đầu, Long không hiểu gì cả. Thu cười nhạt.
_Anh thấy ngạc nhiên lắm đúng không…?? Người mà anh thường hay gặp, anh yêu, anh thích là Thanh không phải là tôi…!!
_Tại sao cô ấy phải mang tên của cô…??
_Vì tôi muốn thế…!!
_Tại sao cô lại phải làm thế…??
_Vì tôi muốn trả thù anh…!!
Thanh sợ Thu nói ra sự thật nên vội bảo.
_Chúng ta đi uống nước nhé…??
Thu hậm hực.
_Chị không khát…!!
Long đứng chôn chân tại chỗ. Mặt Long tái lại, môi Long run run, Long bảo Thu.
_Em…em có thể giải thích rõ hơn cho anh hiểu được không…..??
_Anh làm gì tôi mà anh không nhớ sao…??
Long lắc đầu. Thu hét.
_Nếu anh không nhớ việc gì tôi phải nhắc cho anh nhớ…!! Anh hãy tự đi mà tìm hiểu lấy…!! Đồ độc ác…!!
Long bây giờ trông khổ sở thật tội nghiệp. Thanh thương tình bảo.
_Thôi chuyện cũ bỏ qua đi…!! Chúng ta từ hôm nay sẽ làm lại từ đầu được không mọi người…??
Thu nguýt Long một cái, Hoàng nhìn thấy hành động của Thu, trên môi Hoàng nở một nụ cười.
Hoàng không muốn kéo dài thêm không khí căng thẳng giữa hai người nên vội nói.
_Chúng ta đi thôi…!!
Cả bốn người kéo nhau ra một nhà hàng gần trường, Thanh lo lắng hỏi Long.
_Anh không sao chứ…?? Có cần em mua gì cho anh không…??
Long nắm chặt lấy tay Thanh, bây giờ Thanh đã thuộc về Long rồi nên Long vui mừng khôn siết. Long mỉm cười nói.
_Anh không sao…!!
Thu mai mỉa.
_Anh ta thì có mệnh hề gì… !!
Thanh nhíu mày.
_Chị có thể thôi đi được không… ?? Em lại bảo anh Hoàng xử chị bây giờ… !!
Hoàng trêu.
_Anh nào dám, anh sợ chị ấy xử anh thì có… !!
Thu đỏ bừng cả mặt, vội cầm lấy cốc nước, Thu uống một hơi. Thanh buồn cười quá, không nhịn được, Thanh cười thật to. Thu vừa thẹn, vừa tức, Thu cầm lấy cái thìa, dơ lên, Thu trừng mắt.
_Em có im đi không hả… ?? em có muốn ăn một cái cốc vào đầu không… ??
Thanh bịt miệng, Thanh bảo.
_Em sợ chị lại hại mình trước đấy….!!
Hai chàng trai ngồi hai bên, thấy hai cô gái mình để ý đang đùa nhau vui vẻ nên cũng cười theo. Tình bạn giữa họ trở nên khăng khít hơn.
Tan học, Hoàng đưa Thu về nhà Hoàng chơi vì bố của Hoàng cứ nhắc Thanh mãi, bây giờ Thu đang đóng giả là Thanh nên Thu phải đi theo Hoàng.
Còn Thanh được Long đưa về nhà giới thiệu cho bố mẹ Long biết Thanh bây giờ là bạn gái của Long. Thanh ngượng ngùng bảo.
_Lần trước em có gặp mẹ anh,em thấy mẹ anh không thích em nên em nghĩ là em không nên đến nhà anh thì hơn...!!
Long ôm Thanh thật chặt, Long cười bảo.
_Em yên tâm bây giờ mẹ anh đã hiểu được tình cảm của anh rồi nên mẹ anh sẽ chấp nhận em thôi...!!
Thanh cau mày.
_Không phải còn cô gái tên là Ái Vân – vợ chưa cưới của anh sao....!!
Thấy thái độ ghen tuông của Thanh. Long cúi xuống, mũi Long cọ sát vào mũi Thanh, môi Long vờn trên môi Thanh, Long trêu.
_Em đang ghen à...??
Thanh đỏ bừng cả mặt, vội quay sang hướng khác, Thanh le lưỡi bảo.
_Thèm vào....!!
_Em vừa bảo gì...??
_Em bảo em thèm vào ghen...!!
_Em có nói thật không đấy...??
Thanh gật đầu.
_Thật....!!
Long giả vờ thở dài bảo.
_Nếu thế thì may cho anh quá vì gia đình của cô ấy đang muốn bàn chuyện kết hôn của bọn anh. Anh sợ em vì chuyện này lại sống không được yên nhưng nay thì anh có thể yên tâm được rồi...!!
Long dài giọng.
_Anh cảm ơn em nhiều lắm....!!
Thanh tức điên lên, Thanh quên mất Long là ai. Thanh véo tai Long thật đau, Thanh hét.
_Anh dám...!!
_Đau anh...!!
_Ai bảo anh dám đùa giỡn với tình cảm của em. Em mà thấy anh còn có quan hệ với cô ta nữa là em sẽ chia tay với anh ngay lập tức...!!
_Ghê quá...!! Nhưng mà anh có từng nói là sẽ nhận em làm bạn gái của anh đâu...??
Thanh đùng đùng nổi giận, mở cửa xe ô tô, Thanh chuẩn bị bước ra ngoài. Long hốt hoảng.
_Anh xin lỗi. Anh chỉ đùa em thôi...!!
Thanh giận dỗi.
_Đùa thôi ư...?? Đúng là em ngu ngốc thật, em cứ tưởng anh thích em, yêu em nhưng hóa ra chỉ có mình em thích anh, yêu anh. Em xin lỗi vì đã làm phiền anh...!!
_Em đi đây...!!
Long lôi giật tay Thanh lại. Long âu yếm bảo.
_Ngốc...!!, nếu anh không yêu em, không thích em, anh sẽ không đưa em về nhà giới thiệu cho bố mẹ anh biết...!!
Thanh vênh mặt lên cãi.
_Nhưng....!!
Miệng Thanh bị miệng Long bịt kín, Long thì thầm vào tai Thanh.
_Anh yêu em...!!
Thanh đỏ bừng cả mặt, ôm chặt lấy Long, Thanh cũng thì thầm bảo.
_Em...em cũng yêu...yêu anh....!!
Long nhướng mắt.
_Thật...thật không đó...??
Thanh bẽn lẽn.
_Thật...!!
Nhìn cử chỉ lúng túng, thẹn thùng và ngượng ngùng của Thanh. Long đỏ bừng mặt, cầm lấy tay Thanh, Long khàn giọng bảo.
_Mình...mình đi...đi thôi....!!
_Vâng...!!