Chương 83: Chương 83

Buổi sáng, không giống như mọi khi, Thanh đã thức dậy từ khi nào rồi, quần áo, sách vở, mọi thứ Thanh đã chuẩn bị xong.

Tiếng đồng hồ kêu tích tắc, Thanh uể oải rời khỏi nhà. Chưa có lúc nào Thanh lại muốn nghỉ học, và muốn đi đâu đó chơi như hôm nay. Thanh nhìn bó hoa treo trên tường do Hoàng Quân tặng vào tối hôm qua. Thanh nghĩ thầm.

_Mình phải ăn nói với anh ấy thế nào đây…?? Mình không thể nói mình đang yêu một người khác, mình biết là anh ấy không có tình cảm với mình nhưng nếu mình phản bội lại anh ấy bây giờ, mọi người sẽ cười trê anh ấy, báo chí lại được dịp tung tin…..!!

_Có lẽ mình nên thôi đi vậy, chờ sau khi anh ấy quản bá xong album lúc đó mình nói vẫn chưa muộn…!!

_Bây giờ mình vẫn còn chưa xác định được mình có yêu anh ấy không, chưa biết anh ấy có thực lòng yêu mình không. Nếu mình vội vàng quá, mình sợ mình phải chịu cảnh khổ sở suốt đời, sợ anh ấy cười nhạo mình..!!

Thanh đóng cửa phòng, khoác ba lô trên vai, Thanh bước xuống từng bậc thang. Ngôi nhà chị Thu thuê là một ngôi nhà được xây theo lối kiểu cổ, có dàn hoa, có nhiều bậc thềm, có nhiều cây cối, Thanh thích căn nhà, thích khu phố, và thích cây cối ở xung quanh đây. Nó cho Thanh cảm giác như đang được sống ở quê nhà.

Khép cổng Thanh hít một hơi thật sâu. Thanh hét nhỏ.

_Đi thôi…!! Cố lên...!! Ta tin là mày có thể làm được…!!

_Em làm được gì…??

Thanh giật mình quay lại, Thanh hốt hoảng mở to mắt. Trên khuôn mặt Thanh bây giờ trắng bệch như xác chết, Thanh không thể tin là vừa mới sáng sớm đã có quá nhiều người vây quanh lấy Thanh thế này.

Thanh run giọng hỏi.

_Chào…chào anh…!! Đây…đây là….??

Hoàng ôm lấy Thanh. Hắn thì thầm vào tai Thanh.

_Anh xin lỗi vì không thông báo trước chuyện này cho em biết nhưng kể từ hôm nay, buổi sáng nào anh cũng đưa em đi học. Mấy phóng viên kia cũng cùng anh và em đến trường….!!

Thanh sợ hãi lắp bắp.

_Anh…anh bảo…bảo sao….??

Hắn ôm chặt lấy Thanh, hắn an ủi.

_Em đừng sợ, mọi chuyện đã có anh. Anh sẽ bảo vệ em. Vì mấy tờ báo kia không tin là hai chúng ta thực sự yêu nhau nên họ mới phải đi theo như thế…!!

_Anh muốn là chúng ta phải đóng cho giống một cặp tình nhân. Anh không muốn là chúng ta chỉ đang giả vờ yêu nhau, mà em hãy nghĩ là chúng ta đang yêu nhau thật sự…!!

Đôi mắt Thanh đỏ hoe, bắt Thanh làm thế này có khác gì đang đùa giỡn với cảm xúc của Thanh. Làm sao Thanh lừa dối bản thân Thanh, làm sao lừa dối tình cảm mà Thanh đang dành ột người khác, thế mới biết làm sai một li đi một dặm, khi kí vào tờ giấy kia, Thanh đã đem tình yêu, đem hạnh phúc của mình ra đánh cược.

Thấy Thanh im lặng không nói gì, hắn cảm nhận được cơ thể đang run rẩy của Thanh. Hắn đẩy Thanh ra, rất tự nhiên hắn hôn nhẹ lên môi Thanh khiến Thanh đỏ bừng mặt, mấy tay phóng viên thi nhau chụp ảnh, tuy đây chỉ là diễn xuất nhưng cũng làm cho Thanh ngại ngùng và sợ hãi không ít.

Hắn nheo mắt bảo Thanh.

_Đi thôi em…!! Chúng ta cùng đến trường nào…!!

Hắn nắm lấy tay Thanh, mở cửa xe, hắn cười tươi.

_Vào đi….!!

Thanh bây giờ chỉ còn lại cái xác không hồn, Thanh không hiểu là Thanh đang rơi vào tình trạng nào, đang rơi vào tình huống nào. Thanh làm theo lời của hắn như một cái máy, nếu Thanh từ chối không vào xe, Thanh lại sợ làm cho hắn buồn, làm cho hắn bẽ mặt trước mấy tay phóng viên kia, Thanh sợ bị họ phát hiện ra quan hệ thật sự giữa Thanh và hắn. Ôi đúng là điên cả cái đầu…!!

Trên đường đến trường, hắn cầm lấy tay Thanh, hắn nhẹ giọng.

_Có chuyện gì xảy ra với em à…??

Thanh lắc đầu đáp.

_Không có gì đâu anh…!! Chỉ là em không quen được người ta quan tâm quá mức như thế này…!!

_Em đã quen được làm gì theo ý thích, được đi đâu theo ý em rồi nên tạm thời em thấy hụt hẫng, cảm thấy hơi bức bối, khó chịu một chút…!!

Hắn mỉm cười.

_Lúc đầu khi mới trở thành thần tượng, anh cũng cảm thấy thế nhưng dần dần em cũng sẽ quen thôi. Em cứ nghĩ họ là những người đi cùng đường, họ có thể nhìn em, quan sát em nhưng đó chỉ là vì họ tò mò, vì họ thấy em lạ lẫm. Nếu em nghĩ được như thế em sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, cảm thấy bình thản và tự nhiên hơn…!!

_Vâng…!! Em sẽ cố làm theo lời anh nói…!!

Hắn xoay Thanh đối diện với hắn, hắn bảo.

_Em đừng bắt em làm theo những lời mà anh nói. Em nên nghĩ đó là do em muốn, do em thích. Còn nếu em không thích, không muốn, em nên nói cho anh biết, anh sẽ kết thúc ngay vai trò này của em, anh không muốn vì anh, em phải buồn, phải khóc, phải sống trong căng thẳng và mệt mỏi…!!

Thanh gượng cười.

_Anh đừng nghĩ thế…!! Em tự nguyện giúp anh mà…!! Chúng ta là bạn đúng không,..?? chỉ cần anh nghĩ em đến với anh, giúp anh vì lòng trong sáng, không phải vì vụ lợi là được rồi, còn những chuyện khác, em sẽ cố khắc phục dần dần…!!

Hắn bật cười thật to.

_Em đến với anh, giúp anh vì em muốn vụ lợi, muốn lấy gì từ anh ư…?? Nói đi nào cô bé…! ! Em muốn gì, cần gì…?? Nếu có thể cho em, anh sẽ lấy cho em…??

Thanh mỉm cười đáp lại.

_Cái em cần là tự do, là được làm theo những gì em thích…!! Anh có làm được cho em không…??

Hắn kinh ngạc nhìn Thanh không chớp, hắn không ngờ Thanh lại trả lời hắn như thế. Thanh thấy hắn cứ nhìn mình mãi, Thanh đỏ bừng cả mặt, ngượng ngùng Thanh cúi mặt xuống, Thanh giả vờ hỏi.

_Sao báo chí lại muốn theo chúng ta đến trường…??

Hắn thở dài bảo.

_Buổi tối hôm kia sau khi họp báo xong. Bố anh có nói chuyện với anh về chuyện tình cảm của hai chúng ta, mặc dù ông là người hiểu rõ chuyện này nhất nhưng mà ông không muốn chúng ta kết thúc chuyện này quá nhanh, ông sợ báo chí sẽ nghi ngờ tình yêu của hai chúng ta là giả, nên ông muốn cho báo chí đi theo để chứng minh rằng chúng ta đang yêu nhau, đang thích nhau là thật…!!

_Anh cũng mới được thông báo chuyện này vào sáng nay nên không kịp nói trước cho em chuẩn bị tinh thần. Anh thành thật xin lỗi em…!!

Thanh xua tay.

_Anh không cần phải xin lỗi em. Chuyện này xảy ra là lẽ đương nhiên, bố anh làm thế cũng vì lo cho anh thôi. Ông bố bà mẹ nào mà lại không thương con cái, không lo cho con cái. Mặc dù em chưa gặp bố anh nhưng em nghĩ bố anh là một ông bố tốt, một người hết lòng vì anh…!!

Hắn nắm lấy tay Thanh, hắn hỏi.

_Chiều nay sau khi tan học, em có muốn về nhà anh chơi không…??

Thanh lúng túng.

_Em…em…!!

Hắn cúi gần sát mặt Thanh, hắn hỏi.

_Sao thế…?? Sao em không trả lời anh…?? Em ngại không dám đến nhà anh à…??

Thanh ngẩng mặt lên, môi Thanh chạm vào môi hắn, Thanh đỏ bừng cả mặt. Thanh sợ hãi vội quay mặt đi chỗ khác, nhưng mà hắn nhanh hơn, hắn giữ chặt lấy Thanh, hắn hôn Thanh.

Thanh không hiểu bây giờ không có ai, tại sao hắn phải hôn Thanh, tại sao hắn phải đóng giả làm gì…??

Đến cổng trường, Thanh xuống xe, mọi người ùa lại, họ vây lấy Hoàng và Thanh vào giữa. Thanh quá mệt mỏi, và quá chán chường, Thanh không muốn bị biến thành trung tâm chú ý của mọi người một chút nào. Cuộc sống thế này chẳng khác gì địa ngục.

Thanh cố len lỏi, cố thoát khỏi vòng vây của mọi người. Cuối cùng Thanh cũng thoát ra được, Thanh gập người xuống để thở, có một giọng nói sắc lạnh vang bên tai.

_Trông cô mệt mỏi quá….!!

Thanh giật mình ngước nhìn lên, Thanh thấy hắn đứng khoanh tay, mắt hắn đang nhìn Thanh lom khom, trông hắn mới nhàn nhã, mới ung dung làm sao. Tự nhiên Thanh thấy ghét hắn, hận hắn, Thanh đứng phắt dậy, Thanh cáu.

_Việc đó không liên quan gì đến anh…!!

_Tất nhiên là không liên quan gì đến tôi rồi nhưng đừng tưởng bây giờ cô là người yêu của Hoàng Quân là tôi sẽ tha cho cô…!!

_Việc dọn dẹp văn phòng của tôi, việc làm người hầu của cô vẫn không có gì thay đổi…!!

Thanh làu bàu.

_Anh khỏi phải nhắc. Chỉ cần anh để cho tôi yên là tôi cám ơn anh lắm rồi. Còn những việc anh vừa mới nói, tôi sẽ không quên đâu, sau khi tôi cất cặp trên lớp, tôi sẽ bắt tay vào làm ngay…!!

Hắn nhìn đôi mắt đỏ hoe, và mệt mỏi của Thanh. Hắn lo lắng hỏi.

_Cô không sao chứ…?? Cả đêm hôm qua cô không ngủ được à…??

Thanh cay đắng đáp.

_Anh quan tâm đến một kẻ anh ghét như tôi làm gì…?? Tôi nghĩ nếu ngay bây giờ tôi mà biến mất trước mắt anh, chắc là anh phải sung sướиɠ, phải hạnh phúc lắm…??

Hắn lặng thinh không đáp, làm sao hắn có thể vui, có thể hạnh phúc nếu như Thanh xảy ra chuyện. Hắn yêu Thanh, thích Thanh, với hắn mà nói chỉ cần có thể nhìn thấy Thanh hàng ngày, có thể nhìn thấy Thanh cười, nhìn thấy Thanh vui vẻ là hắn đã hạnh phúc, đã sung sướиɠ lắm rồi.

Tuy rằng hắn luôn muốn được sở hữu Thanh, luôn muốn Thanh thuộc về một mình hắn nhưng chính hắn lại không có dũng cảm làm điều đó, hắn lại lấy một thân phận khác, một hoàn cảnh khác, một danh nghĩa khác để ép Thanh yêu hắn, còn đời sống hàng ngày, còn thân phận thật, còn tên thật của hắn, hắn lại không dám nói gì, không dám làm gì, hắn nghĩ hắn là một tên hèn nhát, một kẻ không ra gì.

Thanh thấy hắn không nói gì mà chỉ đứng im nhìn Thanh không chớp, vừa ngại, vừa ngượng, vừa không quen, Thanh bỏ đi, hắn gọi giật lại.

_Khoan đã…!!

Thanh nhíu mày.

_Còn gì nữa…??

_Cô có mang cơm sáng cho tôi không…??

Thanh mỉm cười, lấy ra một hộp cơm màu trắng, Thanh đưa cho hắn.

_Cho anh này…!! Cảm ơn anh buổi tối hôm trước đã nấu cơm cho tôi ăn. Để trả ơn anh, tôi đã cố học nấu ăn, cố nấu món mà anh thích, tôi hy vọng là nó vừa miệng anh…!!

Hắn đỏ bừng cả mặt, bàn tay hắn run run, hắn cầm lấy hộp cơm. Thanh phì cười, không ngờ cũng có lúc hắn lại đáng yêu như thế này. Thanh nheo mắt bảo.

_Anh dễ thương lắm. Bây giờ trông anh rất đáng yêu….!!

Lời nói của Thanh khiến hắn vừa ngượng, vừa buồn cười, vừa tức. Mặt hắn lạnh lùng, hắn cau có.

_Cô bảo gì…??

Thanh hốt hoảng.

_Không…không có gì…!! Tôi..tôi chỉ lỡ lời buột miệng nói ra như thế thôi. Mong anh thông cảm và tha lỗi cho tôi…!!

Hắn bực mình.

_Từ lần sau cô mà còn dám bảo tôi là dễ thương là cô chết với tôi. Cô có biết cô vừa bảo tôi giống một cô gái không hả…?? Con trai mà cũng dễ thương được sao…??

Thanh vênh mặt lên cãi.

_Sao lại không được…?? Anh có biết là ở nước tôi, một người đàn ông được con gái khen là dễ thương là vinh dự lắm không hả...??

_Nhưng mà ở đây không phải là nước cô. Cô sống ở đâu cô phải theo phong tục, tập quán ở đó chứ...??

Thanh chửu hắn bằng tiếng mẹ đẻ.

_Đúng là tên điên. Cứ tưởng mình ngon lắm, hừ cũng có ngày tôi sẽ hạ đo ván anh...!!

_Cô lại vừa nói gì thế...??

Thanh giả vờ nói.

_Tôi có nói gì đâu...??

Hắn trừng mắt quát.

_Cô đừng có chối, cô đừng tưởng cô nói tiếng nước cô là tôi không hiểu gì...??

Thanh sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ đáp.

_Vậy theo anh lúc nãy tôi vừa mới nói gì...??

_Cô...cô...!!

Thanh thấy hắn dơ tay lên, quá hãi, Thanh bỏ chạy, vừa chạy được hai bước, Thanh bị một người lôi lại. Thanh tưởng là hắn,Thanh van xin.

_Tôi xin lỗi...!! Từ lần sau, tôi sẽ không dám trêu anh nữa...!!

_Em bảo sao...??

Thanh ngước mặt nhìn lên, nhìn thấy Hoàng, lòng Thanh nhẹ nhõm hẳn, vì ít ra ở bên hắn Thanh không phải sợ như khi ở bên Long.

Thanh quan sát xung quanh, thấy các bạn đã giải tán gần hết. Thanh hỏi.

_Mọi người đi đâu hết cả rồi...??

_Tất nhiên là lên lớp rồi. Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không...??

Thanh nhìn đồng hồ đeo tay. Thanh hốt hoảng.

_Chết em rồi. Hôm nay em mà còn đi học muộn nữa, chắc là cô giáo không tha cho em...!!

_Nếu thế thì nhanh lên nào...!!

Hắn nắm lấy tay Thanh lôi đi, hai người bỏ đi, họ không hay biết đứng ở đằng sau lưng họ có một người đang nhìn, ánh mắt anh ta hằn lên nét đau khổ, lòng anh ta trống rỗng, tình yêu đang thiêu đốt tâm gan, ghen tị, tức giận đang làm đầu anh ta bốc hỏa, Môi anh ta nhếch lên.

_Tôi đã từng cảnh báo cô là hãy tránh xa hắn ra nhưng cô không chịu nghe lời tôi. Được rồi, khi nào gặp lại cô sẽ biết tay tôi...!! Cô hãy chờ đấy...!!

Đút hai tay vào túi quần, anh ta lững thững bước lên lớp.

Từ khi sang đây học, đây là lần đầu tiên Thanh tham dự một lớp học thể dục. Thanh hào hứng, chưa có môn học nào lại khiến Thanh vui vẻ, và hưng phấn thế này, đây là môn học duy nhất mà Thanh thích, môn học duy nhất Thanh có khả năng.

Học cùng với Thu gần hai năm nên họ hiểu khả năng thể thao của Thu, họ biết ngoài các môn học ở trên lớp ra, Thu không còn có khả năng học thêm được môn nào nữa, đối với môn thể thao, vận động này thì lại càng không.

Hoàng Dung lo lắng hỏi Thanh.

_Cậu có tham gia được không...?? Hôm nay lớp chúng ta sẽ chạy việt dã quanh sân trường ba vòng đó...!!

Thanh nhìn sân vận động của trường, nó rộng gấp đôi sân trường ở quê nhà nhưng với Thanh đây chỉ là chuyện nhỏ. Thanh vỗ vai trấn an Dung.

_Không sao đâu...!! Mĩnh nghĩ là mình có thể làm được...!!

Ở lớp bên cạnh đang có giờ học cầu lông, Thanh nghe những tiếng hét, tiếng reo hò của bọn con gái. Tò mò Thanh ghé mắt nhìn sang. Mặt Thanh đỏ bừng, trái tim Thanh đập thật nhanh.

Hắn đang mặc một đồ thể thao màu trắng, trên trán buộc một cái khăn màu trắng, đầu đội một chiếc mũ le hất ngược ra phía đằng sau, mồ hôi đang chảy trên mặt hắn.

Trông hắn lúc này mới quyến rũ, mới khỏe mạnh, mới phong độ làm sao. Thanh nhìn hắn đến quên cả thời gian, không gian, quên mất cô giáo và các bạn đang gọi Thanh. Dung hét.

_Thu...!! Còn đứng đó làm gì hả...?? Không mau khởi động để chuẩn bị chạy đi...!!

Thanh giật mình, vội lấy tay bịt chặt miệng, Thanh nghĩ bây giờ chắc là mặt Thanh đang đỏ lắm.Thanh ngượng ngùng không dám ngước mắt nhìn ai.

Thiên Kim bước lại gần Thanh, Kim lo lắng hỏi.

_Chị không sao chứ...?? Có cần em xin cô giáo cho chị nghỉ không phải tập không...??

Thanh lắc đầu.

_Không cần đâu em...!! Chị có thể chạy được...!!

_Nhưng mà...!!

_Không sao đâu....!!

Thanh khởi động thân thể cho ấm người lên, sau một lúc. Cô giáo bảo cả lớp.

_Hôm nay chúng ta có cuộc thi chạy ba vòng quanh sân. Điểm sẽ được tính bằng giây, cô hy vọng là các em chuẩn bị tinh thần để chạy cho tốt...!!

_Nếu ai mệt hay bị đau ốm gì thì cứ nói cho cô biết, nếu không khi cuộc thi chạy bắt đầu các em có thể bị ngất hay lăn ra bất tỉnh thì tội lắm...!!

Cả lớp đồng thanh hô.

_Vâng....!!

Kim Thoa thúc cùi trỏ vào sườn Thanh.

_Còn không mau lên xin cô giáo cho bạn nghỉ tập đi...!!

Thanh lắc đầu.

_Mình thích chạy nên mình sẽ không xin nghỉ...!!

Phan Hường, Tấn Liên, Hoàng Dung, Kim Thoa, Thiên Kim nhìn Thanh chằm chằm, họ tưởng họ đang nghe lầm. Thanh thấy năm đứa bạn đang nhìn mình không chớp, Thanh nhíu mày hỏi.

_Có chuyện gì mà các cậu nhìn mình ghê thế...??

Phan Hường kinh ngạc hỏi Thanh.

_Mình có đang ghe lầm không...?? Cậu mà cũng thích chạy được sao…??

Thanh bật cười.

_Tại sao không…??

Dung sờ trán Thanh, Dung lắc đầu.

_Hôm nay trán nó mát như thế có nghĩa bây giờ nó không bị làm sao…!!

Thanh cáu.

_Ý của cậu là mình bị chập mạch chứ gì…?? Chúa ơi..!!Bạn bè gì mà kì cục..!! sao cậu dám bảo mình như thế hả…??

Cô giáo dạy thể dục không lạ gì Thu nên cô đặc biệt chú ý đến Thanh, ngày trước không biết bao nhiêu lần Thu bị ngất xỉu, không biết bao nhiêu lần cô phải nhờ các bạn trong lớp đưa Thu lên phòng y tế của trường nên cô dè chừng bảo Thanh.

_Em liệu có chạy được không…??

Tiến nhanh mồm.

_Cô cho bạn ấy nghỉ đi…!! Nếu không lúc nữa bọn em lại phải dìu bạn ấy lên phòng y tế thì mệt lắm…!!

Thanh thấy cả lớp đang chờ nghe Thanh trả lời cô giáo, Thanh ớn quá. Hoàng nắm lấy tay Thanh, Hoàng dịu giọng.

_Em nghỉ đi, lúc nữa anh sẽ mua nước cho em uống…!!

Bọn con gái trong lớp đỏ bừng cả mặt khi trông thấy Hoàng nhìn Thanh, mỉm cười với Thanh, ngay cả cô giáo cũng không thoát khỏi sức hút của Hoàng. Thanh bực mình bảo cả lớp.