Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Ghét Thần Tượng

Chương 76: Chương 76

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thanh giật mình thức giấc, hóa ra mọi thứ mà Thanh nghĩ đã xảy ra chỉ là một giấc mơ, chỉ là một giấc mộng mà thôi. Thanh sờ lên trái tim, Thanh thấy trái tim Thanh đập thật nhanh, mặt Thanh đỏ bừng. Môi Thanh nở một nụ cười, nụ cười hạnh phúc, ánh mắt Thanh tươi vui. Thanh nghĩ có lẽ Thanh đang yêu, đang thích hắn.

Nhắm chặt mắt lại, Thanh hít một hơi thật sâu, Thanh bước ra ngoài cửa lớp. Các bạn đã về hết cả rồi, chỉ còn lại mình Thanh ngồi ở đây. Hôm nay Thanh không muốn về nhà, Thanh muốn đi lang thang cho tâm hồn thanh thản. Ngay từ bé Thanh đã sợ ánh đèn sân khấu, sợ ống kính của phóng viên, Thanh sợ tất cả mọi thứ liên quan đến nó.

Thanh ước mọi việc sẽ kết thúc một cách nhanh chóng. Thanh không thể nào chịu đựng thêm được nữa, ánh mắt căm thù, hằn học, và miệng lưỡi độc ác của mọi người ở đây khiến Thanh nghẹt thở.

Khoác ba lô trên vai, khép cửa lớp, Thanh bước xuống lầu. Bầu trời hôm nay trong xanh, nóng bức hơn mọi khi. Thanh nheo mắt lại, mắt Thanh ngước nhìn lên những đám mây màu trắng đang lững lờ trôi. Thanh lẩm bẩm.

_Không biết trên đời này có thiên đường không..??, có hạnh phúc không…??, có được tình yêu đích thực không..?? mà tại sao lòng mình lại dối bời thế này..??, trái tim mình lại đau nhói thế này…!!

Hai tay đút vào túi quần, Thanh đếm từng bước chân, hôm nay Thanh cảm thấy Thanh mới cô độc, mới bất hạnh làm sao, dù có cố cười, cố tỏ ra vô tư như mọi khi nhưng Thanh không làm được. Tất cả mọi chuyện xảy ra nhanh quá đến nỗi ngay cả chính bản thân Thanh cũng không ngờ tới.

Đánh nhau, cãi nhau hay gây chuyện với người khác, từ xưa đến nay Thanh vẫn coi đó là một trò đùa, một trò giải trí, Thanh chưa bao giờ ngán sợ nhưng tự nhiên Thanh bị lôi vào chuyện tranh chấp thị phi giữa các ca sĩ, diễn viên với nhau khiến Thanh khϊếp sợ.

Hơn ai hết Thanh hiểu được cái giá của sự nổi tiếng, hiểu được cái giá được quá nhiều quan tâm, soi mói, càng được nhiều người biết, càng được nhiều người quan tâm, càng mất tự do, càng đau khổ, càng mệt mỏi, cuộc sống càng bế tắc.

Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Thanh, Thanh thở dài.

_Mình sao khổ thế này…?? Mình là một người chỉ thích tự do, bay nhảy, chỉ thích làm những gì mình thích, tuy là có đôi khi mình hơi ngốc nghếch nhưng mình vẫn vui vì điều đó. Chưa có lần nào mình lại hối hận kinh khủng như lần này, có thể mình đã sai ngay từ đầu khi chấp nhận đóng giả làm bạn gái của Hoàng.

Thanh ôm đầu.

_Trời ơi…!! Tại sao con người ta không thể sống thật với chính mình chứ….?? Tại sao cứ phải làm trái với những gì mình thích để giữ lấy cái hiện tại giả dối và lừa lọc này. Thật là mệt mỏi…!! Thật là chán chường…!! Thật là tức chết…!!

Thanh dơ nắm đấm lên, Thanh hét thật to.

_A a a…………………!!!!

_Im đi…!! Ai đang kêu gào thế hả…?? Có biết như thế là vô duyên lắm không…??

Tiếng quát của ai đó vang lên làm Thanh giật mình. Thanh hốt hoảng vội bịt chặt miệng lại, ngó quanh xem có ai không. Thanh ôm lấy ngực.

_Chết thật…!! Mình quên mất đây là trường học, không phải là công viên, không phải là một nơi vắng vẻ ình hét…!!

_Cũng may bây giờ các bạn và thầy cô đã về nhà gần hết nếu không mình sẽ bị xấu hổ chết mất…!!

Thanh xoa vào hai má, mắt Thanh ngân ngấn nước. Thanh chuẩn bị khóc đến nơi, từ hôm qua đến giờ Thanh bị nạt kinh quá, bị người ta sỉ nhục và nhòm ngó nhiều quá nên Thanh sợ, Thanh cảm thấy tủi thân, Thanh muốn có ai đó ở bên cạnh động viên, an ủi và bảo vệ Thanh, không ngờ cũng có lúc Thanh lại yếu đuối và mít ướt thế này.

Thanh lấy tay lau nước mắt, Thanh khóc nấc lên, ôm lấy mặt, Thanh lắc lắc. Có một người con trai đứng trong ánh nắng chiều tà, ánh mắt anh ta nhìn Thanh không rời, trên đôi mắt anh ta nhìn Thanh vừa yêu thương, vừa căm giận, vừa bực mình, lòng anh ta đang cuộn sóng, hai bàn tay anh ta đút vào túi quần.

Tuy dáng người nhìn thong dong, tuy nhìn có vẻ nhàn hạ và thanh thản lắm nhưng trái tim anh ta, đầu óc anh ta đang bị dày vò, đang bốc khói, anh ta đang tức giận, hai hàm răng anh ta mím chặt vào nhau.

Thanh không biết gì cả, Thanh vẫn đắm chìm trong nỗi đau của chính mình, trong sự bực bội và bế tắc của bản thân. Đôi chân Thanh bắt đầu rời đi. Hết kiên nhẫn, hết chịu nổi, anh ta quát.

_Đứng lại…!!

Thanh giật mình, bàn tay cầm chiếc cặp buông thõng xuống. Là hắn...!! Tại sao hắn lại xuất hiện vào lúc này…?? Nước mắt Thanh tuôn đầy mi, đúng là oan gia ngõ hẹp, trong lòng có tình nhưng ngoài mặt vẫn phải ngoảnh mặt làm ngơ.

Thanh ghét hắn, căm hận hắn vì hắn mà Thanh phải khổ, vì hắn mà Thanh phải nghe những lời sỉ nhục từ vợ chưa cưới của hắn. Vì hắn mà Thanh đang sống dở chết dở, vì hắn mà trái tim trong sáng, hồn nhiên của Thanh không được yên nữa rồi. Tại sao hắn lại khuấy đảo hết mọi thứ mà Thanh đã cố gìn giữ, đã cố đóng chặt nó lại…??, tại sao…??

Thanh run rẩy, không có dũng khí đối diện với hắn, Thanh đành bước đi, nước mắt làm mắt Thanh mờ đi, Thanh cảm tưởng trời đất này đang quay, đất dưới chân Thanh đang sụp đổ, Thanh không muốn hắn nhìn thấy Thanh khóc, Thanh không muốn hắn biết Thanh đang nghĩ về hắn, không muốn hắn biết trong lòng Thanh bây giờ mọi thứ về hắn đã thay đổi, Thanh cũng không muốn hắn biết là Thanh đang thích hắn. Thanh phải đi, đi thật nhanh, phải rời khỏi đây, phải thoát khỏi ánh mắt của hắn….!!

Bàn tay hắn ngập ngừng, hắn muốn nắm lấy tay Thanh nhưng hắn sợ vì hắn Thanh phải chịu cảnh bị chửu rủa, bị cười chê của mọi người ở đây, sợ vì hắn Thanh sẽ bị báo chí bêu rếu là có bạn trai rồi mà vẫn còn đi tư tình với người khác. Hắn phải cố nén lòng hắn lại, cố kìm nén tình cảm đang dâng trào lên, hắn phải cố.

Mọi thứ bị tắc nghẽn trong hắn, hắn hiểu nếu hắn không xả ra, có ngày hắn sẽ bị chết vì ngập lụt, bị chính hắn dìm chết trong những mớ tình cảm rắc rối, và quá phức tạp.

Nếu Thanh không yêu ai, nếu người Thanh yêu chỉ là một người bình thường thì may ra hắn còn có cơ hội, còn đằng này người Thanh yêu lại là một ca sĩ nổi tiếng, một đồng nghiệp làm cùng công ty, hắn không thể nhẫn tâm, không có dũng khí cướp mất Thanh khỏi Hoàng, hắn không làm được.

Thanh thấy hắn không nói gì, không gọi Thanh thêm câu nào nữa, trong lòng Thanh thất vọng dâng đầy, Thanh ước giá mà hắn gọi thêm Thanh một câu, gọi Thanh thêm một lần nữa, Thanh sẽ quay lại, sẽ nhìn hắn, sẽ nói hết tình cảm của Thanh dành cho hắn, nhưng hắn vẫn mãi lặng im, khoảng cách giữa Thanh và hắn ngày càng xa.

Thanh bước đi, mỗi bước chân là một giọt nước mắt rơi xuống, Thanh tự hỏi Thanh đang khóc than cho ai, cho chính tình cảm của mình, hay là ột người khác…??

Bây giờ đầu óc Thanh rối quá, tâm tư Thanh rối quá, Thanh không còn muốn nghĩ gì hay muốn biết thêm một thứ gì nữa, Thanh muốn quên hết, muốn biến mất khỏi thế gian, muốn chạy trốn hiện thực, Thanh muốn Thanh vô hình, muốn Thanh chẳng là gì cả.

Thanh cứ đi xa dần, còn hắn vẫn đứng im, trong lòng hắn bây giờ có muôn ngàn con sóng đang kêu gào, đang đập mạnh, hắn cảm tưởng l*иg ngực hắn sắp vỡ tung, trái tim hắn không còn chịu đựng thêm được nữa. Hắn thấy giác quan của hắn đang đóng băng.

Thanh đi có nghĩa là hắn không bao giờ còn có cơ hội được gần gũi Thanh, được sở hữu Thanh cho riêng mình hắn nữa. Dù hắn có muốn e rằng cũng không được, sự gần gũi quá mức giữa hắn và Thanh sẽ gây ra hiểu lầm, sẽ gây ra tai tiếng cho Thanh.

Hắn phải làm sao…?? Phải giải quyết chuyện này như thế nào đây…?? Bây giờ đầu óc hắn rỗng tuếch, đôi mắt hắn vô hồn, hắn chán hết mọi thứ, hắn chán hết tất cả. Có lẽ hắn không nên biết gì cả, không nên nghe gì cả.

Thanh vừa bước ra khỏi cổng trường, đôi mắt Thanh chưa khô lệ, một giọng nói trầm ấm vang lên.

_Chào em…!!

Thanh giật mình ngước mắt nhìn lên, Thanh nhìn hắn, nhìn thật kĩ, người con trai này có nụ cười của thiên sứ, có trái tim của thiên thần, ở bên anh ta Thanh cảm thấy nhẽ nhõm, bao nhiêu ưu phiền, bao nhiêu lo toan đều tan biến.

Hắn nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Thanh, nhìn khuôn mặt lấm tấm vì say nắng của Thanh. Hắn lo lắng hỏi.

_Em không sao chứ…?? Có phải em vừa mới khóc xong…?? Nếu có gì không hài lòng, không thích em nên nói ngay cho biết. Anh không muốn vì anh mà em bị tổn thương…!!

Hắn nắm lấy tay Thanh, ánh mắt hắn nhìn Thanh đầy tình cảm.

_Em là một người bạn đặc biệt, anh rất quý em, chúng ta có thể được làm bạn với nhau trong lòng anh vui lắm, hạnh phúc lắm. Đã từ lâu rồi anh không còn biết cười là gì, hạnh phúc là gì nhưng kể từ khi gặp em, anh đã thay đổi, đã cảm nhận được tương lai, cảm nhận được sức sống đang dâng tràn lên trong cơ thể mình. …!!

Hắn cúi xuống, mặt hắn gần kề sát mặt Thanh.

_Vì thế có gì khiến em buồn, em khổ, em cứ nói cho anh biết. Anh sẽ cố hết sức để giúp đỡ em, cố làm cho em vui, cố làm cho em mỉm cười….!!

Hắn hạ giọng xuống.

_Em đừng khóc nữa nhé…!! Đừng buồn nữa nhé…!! Anh không thể chịu đựng được ánh mắt buồn bã của em, không thể nhìn em khóc. Em có biết em buồn, em khóc làm anh đau lắm không…??

Than run rẩy, những lời nói tình cảm của hắn làm Thanh lo sợ, Thanh không muốn tình bạn của hai người thay đổi, Thanh chỉ muốn mãi mãi làm bạn với hắn thôi. Yêu là gì…?? Thích là gì…?? Đau là gì…?? Thanh không muốn biết và cũng không muốn cảm nhận nó nữa…!!

Hắn nắm lấy tay Thanh, hắn lôi Thanh vào xe. hắn bảo.

_Chúng ta đi thôi…!!

Thanh kinh ngạc.

_Chúng ta đi đâu đây…??

_Em quên là hôm nay anh có buổi họp báo vào lúc bảy giờ tối à..??, em là bạn gái của anh nên em phải đến dự chứ…??

Thanh run rẩy.

_Em…em sợ lắm…!! Hay là anh cho em xuống, em không thể đi được đâu. Ngay cả nói gì em cũng không biết, thì em đến đó làm gì. Em sợ vì em người ta lại được dịp bình phẩm, bàn tán, và đánh giá không hay về anh…!!

Hoàng bật cười.

_Em không cần phải lo. Với anh mà nói em nói gì hay không muốn nói gì không có gì quan trọng. Điều quan trọng là em xuất hiện cùng anh ở buổi tối hôm nay…!!

Thanh nhíu mày.

_Tại sao thế…?? Anh không sợ, không lo gì sao…??

Hoàng lắc đầu.

_Anh có sợ, có lo cũng có giải quyết được gì đâu…!!

Hắn nhìn khuôn mặt lo sợ của Thanh, hắn mỉm cười bảo.

_Em có biết tại sao bọn trẻ con lại vô tư, lại hạnh phúc hơn chúng ta không…?? Nó hạnh phúc, nó vui vẻ hơn chúng ta vì nó không có gì phải bận tâm, không có gì phải lo cả, đói nó đòi ăn, khát nước nó đòi uống, đau nó bảo đau, tức giận nó gào lên, ghét nó bảo ghét, thương nó bảo thương.

_Tất cả với nó chỉ là một trò chơi, một sự trải nghiệm, nó không quan tâm ngày mai sẽ ra sao, cuộc sống sẽ biến đổi như thế nào…!!

_Thế giới người lớn chúng ta phức tạp và mệt mỏi quá…!! Chúng ta cứ phải dấu mình trong một lớp vỏ dày do chính bản thân tạo ra. Chúng ta làm thế vì tưởng chúng ta đang bảo vệ mình, đang bảo vệ hạnh phúc, tương lai của cá nhân nhưng có biết đâu chính chúng ta đang gϊếŧ dần gϊếŧ mòn bản thân mình…!!

Hắn thở dài nói tiếp.

_Chính anh cũng đang sống như thế. Ai mới nhìn vào cứ tưởng anh đang vui, đang sống hạnh phúc, đang tận hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý, đang tận hưởng vinh quang của chính mình nhưng chỉ có khi đêm về nỗi đau mới thực sự dày vò anh, mới thực sự làm trái tim anh nhức nhối…!!

Thanh nắm lấy tay hắn, Thanh an ủi hắn.

_Em tin rằng mai sau anh sẽ tìm được một người có thể chia sẻ mọi thứ với anh, người đó sẽ cho anh niềm vui, cho anh hạnh phúc, cho anh nụ cười, cho anh niềm tin. Em tin là vẫn còn một người con gái như thế đang chờ anh ở phía trước, chỉ cần anh không lùi bước, không từ bỏ, không buông xuôi là anh sẽ tìm được….!!

Hắn nheo mắt hỏi Thanh.

_Em có đồng ý làm người đó của anh không..??

Thanh lúng túng.

_Anh đừng ăn nói lung tung. Bây giờ tâm tư em đang rối, em không có nhã hứng trêu đùa với anh…!!

_Ai bảo em là anh đang trêu đùa, anh đang nói thật lòng…!!

Thanh lảng tránh ánh mắt nhìn Thanh đầy hy vọng và tin tưởng của hắn. Thanh bảo.

_Thôi chuyện này để sau hãy nói đi anh. Bây giờ chúng ta cần tập trung vào việc chính…!!

_ Anh dạy em nói như thế nào đi…!! Em sợ khi người ta hỏi em nếu em không nói được, em sẽ hại anh, hại anh bị tai tiếng, bị mất sự nghiệp…!!

Hắn chán nản nói.

_Được rồi…!! Em nghe cho kĩ nhé…!!

_Vâng…!!
« Chương TrướcChương Tiếp »