Bàn luận mãi cuối cùng Thanh và Hoàng đi đến một thỏa thuận. Thanh tạm thời đồng ý đóng giả làm bạn gái của Hoàng cho đến khi nào Hoàng quảng bá xong album mới lúc đó Thanh và Hoàng sẽ chính thức tuyên bố chia tay.
Tâm trạng Thanh lúc này rất xấu, Thanh cảm tưởng Thanh vừa mới nhận một bản án tù chung thân. Ngay cả nhìn mặt Hoàng, Thanh cũng ngại không dám, Thanh muốn trốn đi đến một nơi nào đó thật xa, Thanh muốn thoát khỏi tình trạng tiến thoái lưỡng nan này.
Thanh đứng dậy.
_Không còn chuyện gì nữa chứ…??
Dương Ca vội nói.
_Phiền cô buổi tối hôm nay có buổi phỏng vấn, mong cô đến đúng giờ…!!
Thanh giật bắn người.
_Tôi cũng phải tới nữa hay sao….?? Tôi chỉ là bạn gái giả của anh ấy thôi mà…!!
_Bình thường hai người có thể giả vờ không quen biết nhau nhưng khi có người khác, hai người làm ơn đóng cho giống một chút…!!
Thanh ái ngại nhìn Hoàng, Hoàng ngược lại rất bình thản, hình như Hoàng không cảm thấy khó chịu khi phải đóng giả là người yêu của Thanh.
Giọng Dương Ca đều đều.
_Đúng bảy giờ tối, tôi sẽ cho người đón cô. Họ sẽ thay trang phục và trang điểm cho cô. Mong cô bình tĩnh khi trả lời câu hỏi, nếu có bất cứ khó khăn gì cô có thể hỏi tôi, tôi sẽ trả lời thay cô…!!
Thanh ngồi yên lặng trên ghế.
_Anh làm thế này là đang làm khó tôi, từ bé tới giờ tôi chưa bao giờ trả lời phỏng vấn, chưa bao giờ phải đối diện với báo chí. Nay anh ép tôi vào tình huống đã rồi, tôi sẽ cố gắng làm hết sức có thể để giúp anh nhưng tôi nói trước nếu lúc đó xảy ra chuyện gì tôi mong anh không trách móc tôi…!!
Dương Ca trấn an Thanh.
_Cô yên tâm, tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho cô hiểu. Tôi tin là cô sẽ làm được…!!
Dương Ca trịnh trọng tuyên bố.
_Kể từ bây giờ hai người là người yêu, hai người phải chú ý lời ăn tiếng nói nên nhớ tai mắt ở khắp mọi nơi, không được nói bất cứ từ gì liên quan đến chuyện này, phải tuyệt đối tránh, không nên để cho người thứ ba biết hai người đang đóng giả nếu không chúng ta sẽ gặp họa lớn…!!
_Nào hai bạn cười một cái thật tươi cho thật giống tình nhân xem nào…!!
Thanh cười như mếu, Hoàng khẽ nhếch mép. Dương Ca cáu.
_Hai người đang diễn kịch cho tôi xem đấy à…?? Còn không mau cười lên, nếu ngay cả việc này hai người cũng không làm được, làm sao đối phó được với người khác, phải diễn tập cho quen dần đi, tình cảm của hai người chỉ là tình bạn nên rất khó diễn cảnh thân mật đặc biệt là Thu. Thu không phải là diễn viên nên khó nhập vai, còn Hoàng tôi không lo vì Hoàng đã sẵn có dòng máu nghệ thuật trong người.....!!
Dương Ca quan sát Thanh. Đột nhiên Dương Ca gọi Thanh.
_Thu…!! Tôi bảo cô thế này, từ bây giờ cô hãy nghĩ Hoàng là người yêu thật sự của cô như thế cô mới có thể tự nhiên khi ở bên Hoàng, còn nếu không hai người sẽ giống như hai khúc gỗ…!!
Thanh không muốn trở thành diễn viên cũng không muốn trở thành một con rối cho người khác sử dụng. Sao Thanh luôn vì người khác mà chuốc họa vào thân thế này, nếu không phải vì Thu, Thanh đâu phải sang bên này học, Thanh đâu cần phải làm nô ɭệ cho Long, bây giờ còn trở thành một người bạn gái trên danh nghĩa của Hoàng nữa chứ. Thật là tai họa.
Nhìn khuôn mặt méo xệch của Thanh. Hoàng đề nghị.
_Chúng ta kết thúc trò chơi ở đây đi. Tôi không muốn lôi Thu vào rắc rối. Tôi sẽ đi giải thích cho họ ngay bây giờ…!!
Hoàng xăm xăm đi ra ngoài cửa. Dương Ca hét.
_Tôi làm như thế để cứu sự nghiệp của cậu. Ngay từ đầu tôi đã dặn cậu phải cẩn thận rồi kia mà, tại sao cậu hành động một cách bất cẩn. Cậu có biết ông Nhật Linh chủ tòa soạn báo “Ánh Sáng” luôn căm ghét bố cậu, nếu chuyện này bị phanh phui ra không chỉ cậu bị liên quan mà còn danh dự của bố cậu nữa, cậu không nghĩ đến cậu thì cậu cũng nên nghĩ đến bố cậu một chút.
Hoàng cay đắng nói.
_Chuyện của tôi hãy để tôi tự giải quyết, anh lôi một cô gái không hiểu chuyện thị phi trong giới nghệ sĩ vào làm gì dù chuyện này có dẫn đến hậu quả như thế nào tôi cũng muốn làm đến cùng…!!
Dương Ca hét.
_Vậy thì cậu làm đi, coi như hợp đồng giữa tôi và cậu từ nay chấm dứt. Tôi mặc cậu muốn làm gì thì làm tôi không muốn quan tâm đến cậu nữa…!!
Thanh nắm tay Hoàng lôi lại. Thanh nói rành rọt từng tiếng một.
_Chúng ta là bạn đúng không…??, anh chỉ cần hứa với em là anh sẽ giải quyết chuyện hiểu lầm này một cách suôn sẻ là được rồi, còn bây giờ em vui lòng được giúp anh…!!
Hoàng lắc đầu.
_Không được, anh không muốn lợi dụng em. Anh muốn em là một người bạn đơn thuần của anh, chúng ta đến với nhau vì tình cảm trong sáng không phải mang danh nghĩa giả tạo…!!
Thanh cố mỉm cười, đập mạnh vào bả vai Hoàng. Thanh khuyên giải.
_Anh cố chấp quá. Mặc dù em không muốn nhưng mà có sao đâu anh, cuộc đời nhiều khi có những chuyện xảy ra bất ngờ, chỉ cần chúng ta không bỏ cuộc nhất định chúng ta sẽ tìm ra cách xoay chuyển được tình thế hiện tại…!!
Hoàng nhướng mắt.
_Em sẽ không hối hận chứ…??
Thanh lắc đầu chắc chắn.
_Em không hối hận….!!
Hoàng thở dài.
_Chúng ta chưa làm bạn được bao lâu đã xảy ra chuyện này rồi, anh xin lỗi vì anh luôn đem lại rắc rối cho em…!!
Thanh gật đầu.
_Anh nói đúng, anh là một ngôi sao xấu nhưng là một ngôi sao xấu đáng thương. Em đã hứa sẽ ở bên anh khi anh cần đến em, anh là một ông anh trai tốt bụng, em muốn làm em gái kết nghĩa với anh. Thế nào anh có đồng ý không….!!
Hoàng lặng thinh nhìn Thanh. Làm em gái nuôi ư…?? Làm sao Hoàng có thể chấp nhận nổi, tình yêu với Thiên Vy chưa bao giờ phai trong lòng Hoàng, với Thanh, Hoàng chỉ coi Thanh là một người bạn tri âm, một người có thể san sẻ với Hoàng bất cứ điều gì. Hoàng có nên nhận Thanh là em gái hay không…??
Thanh lắc lắc tay Hoàng.
_Tại sao anh không nói gì…? Anh không thích nhận em làm em gái của anh à…??
Hoàng dịu dàng bảo Thanh.
_Không phải là anh không muốn nhưng chuyện này nếu nói ra bây giờ e rằng quá sớm. Anh sẽ trả lời câu hỏi của em sau…!!
Thanh giận dỗi.
_Nếu anh không thích em anh cứ nói thẳng ra, em sẽ không buồn lòng đâu…??
Hoàng nhìn thẳng vào mắt Thanh, Hoàng phân bua.
_Em đừng hiểu lầm mà tội nghiệp anh. Anh chưa muốn nhận em làm em gái bây giờ vì anh còn có chuyện cần nhờ em…!!
Thanh tò mò hỏi Hoàng.
_Có chuyện gì sao anh không nói luôn ra đi….?
_Không được, nếu nói bây giờ thì còn ý nghĩa gì nữa….!!
Thanh gật gù.
_Thôi được rồi em sẽ chờ…!!
Thấy Thanh đã nguôi giận. Hoàng mừng rỡ bảo.
_Bây giờ chúng ta lên lớp nhé….??
_Vâng, chúng ta đi thôi…!!
Thanh quay lại chào Dương Ca.
_Chào anh, chúng em lên lớp đây…!!
Dương Ca vui mừng vì cuối cùng Thanh và Hoàng đã đồng ý với kế hoạch của Dương Ca.
_Ừ, hai em đi đi, nhớ là buổi họp báo vào tối nay lúc bảy giờ, hai em không được quên đâu đấy…!!
_Vâng, em nhớ rồi…!!
Dù trong lòng sợ hãi nhưng không hiểu tại sao, Thanh muốn giúp đỡ Hoàng, Thanh không muốn Hoàng buồn, Thanh luôn muốn làm cho Hoàng vui. Hình như Thanh đã gặp Hoàng từ lâu lắm rồi, phải chăng Thanh đã gặp Hoàng trong giấc mơ. Thật kỳ lạ khi ở bên Hoàng, Thanh cảm thấy an toàn và hạnh phúc, còn khi ở bên Long, Thanh luôn hồi hộp, lo lắng, bất an, tại sao hai người đàn ông lại cho Thanh cảm giác khác biệt nhau thế này.
Trong lớp mọi người đang nhốn nháo cả lên. Họ đang bàn luận chuyện tình cảm giữa Thanh và Hoàng, ngày trước Thanh bị bọn tứ công chúa bắt nạt và luôn tìm cách chèn ép nhưng bây giờ họ đã trở thành bạn của Thanh nên bọn họ không có thái độ khinh miệt Thanh như trước đây nữa, họ chỉ tò mò không hiểu quan hệ giữa Thanh và Hoàng phát triển từ khi nào, họ không ngờ một con nhỏ cù lần như Thanh mà cũng có thể quen biết được một ngôi sao như Hoàng.
Dung đang tranh ngôn luận với Tiến.
_Cậu biết cái gì mà nói, mình nghĩ Thu và Hoàng không phải là người yêu họ chỉ là bạn bình thường thôi…!!
Tiến vênh mồm lên cãi.
_Vậy cậu giải thích tại sao họ lại tuyên bố họ là người yêu trước bao nhiêu phóng viên như thế, mình đoán ngay cả ti vi cũng đang chiếu cho cả nước biết hết rồi…!!
Dung ấp úng.
_Chuyện này làm sao mà mình biết được…!!
Tiến bật cười thật to.
_Thấy chưa ngay cả bản thân cậu cũng không biết, cứ ở đấy mà ăn nói lung tung…!!
Dung điên tiết quay lại, đập bốp quyển vở xuống mặt bàn.
_Cậu tưởng cậu giỏi hơn mình hay sao. Nói cho cậu biết, nếu Thu chưa vào lớp và chưa nói gì về chuyện này thì cả hai chúng ta chỉ là những người đoán mò thôi…!!
Tiến nheo mắt trêu Hoàng Dung.
_Cậu đã nhận thua rồi đúng không…??
Dũng nguýt Tiến dài cả cây số.
_Vớ vẩn, ai bảo cậu là mình đã thua, mình chỉ đang nói lí với cậu…!!
Tiến bật cười thật to. Cậu ta đang ngồi im bỗng nhổm người dậy, khuôn mặt dí gần sát vào mặt Dung. Dung bị bất ngờ, mặt đỏ bừng, Dung hét.
_Cậu đang làm gì đấy hả…??
Cậu ta thì thầm.
_Cậu có biết khi cậu giận dỗi trông cậu rất dễ thương không….??
Dung sẵn quyển vở ở trên bàn. Dung đập bốp một cái vào người Tiến.
_Đồ thần kinh…!! Hôm nay trước khi đi học cậu quên không uống thuốc hả…??
Tiến nhăn mặt vì đau, nhưng miệng cậu ta vẫn còn tán tỉnh Dung.
_Mình nói thật đấy, đã từ lâu lắm rồi mình để ý đến cậu nhưng mà không dám nói ra…!!
Dung xa xầm mặt xuống, ánh mắt vằn đỏ nhìn Tiến. Dung đe dọa.
_Cậu mà còn lảm nhảm thêm một lời nào nữa, mình sẽ đánh miệng cậu bị xưng phồng cho cậu khỏi nói luôn ….!!
Tiến le lưỡi, rụt cổ ra vẻ sợ hãi. Càng nhìn thái độ trêu tức của Tiến. Dung càng điên máu. Dung điên tiết đập liên tiếp vào người Tiến. Tiến kêu oai oái xin tha.
_Đau quá, mình xin lỗi. Cậu có thể ngừng chiến được chưa…??
Dung rủa.
_Cho cậu chết, ai bảo cậu dám trêu đùa tôi làm gì. Từ lần sau mà còn dám giỡn mặt với tôi nữa là không xong với tôi đâu…!!