Mặc dù ngoài mặt bực mình và tức giận Thanh nhưng thực ra trong lòng Long rất vui vì đã từ lâu rồi chưa ai làm cơm sáng cho Long ăn, đặc biệt là người con gái Long thích.
Long nhìn Thanh lúi húi dọn dẹp phòng, sắp xếp lại đồ đạc, khuôn mặt bướt bải mồ hôi. Long thấy tội nghiệp Thanh, Long hỏi.
_Cô có cần nghỉ ngơi không…??
Thanh bĩu môi đáp.
_Cảm ơn anh nhưng mà không cần , nếu anh không ép tôi làm những việc khổ sai như thế này nữa thì may ra tôi còn biết ơn anh, còn nếu không anh mặc tôi…!!
Long bực mình.
_Cô vừa phải thôi, tôi quan tâm cô nên tôi mới hỏi, sao cô lại ăn nói trả treo như thế hả…??
_Tôi đâu dám ăn nói trả treo với anh. Tôi chỉ đang nói đúng sự thật…!!
_Đúng sự thật cái gì mà đúng…? Cô phải làm nghĩa vụ của cô là phải rồi, cô không nên oán trách tôi mới phải…?
_Dạ, em nào dám. Em chỉ đang tội nghiệp thân em thôi…!!
Long thấy càng nói Thanh càng giở giọng mai mỉa và trả treo. Long đặt hộp cơm đánh cộp một cái xuống bàn. Long trừng mắt nói.
_Cô muốn chết đúng không…?? Cô và Hoàng là gì…??
Thanh ngước mắt nhìn Long. Thanh ngơ ngác hỏi.
_Anh nói gì tôi không hiểu…??
_Tôi hỏi cô là gì của hắn…??
_Việc đó liên quan đến anh sao ?.Đừng nói với tôi ngay cả việc tôi có quan hệ và kết bạn với ai, anh cũng muốn kiểm soát…?
Long nhún vai.
_Cô không nói thì thôi. Mà cô nói đúng, việc này chẳng có liên quan gì đến tôi cả…!!
Thấy thái độ chán nản và khuôn mặt lạnh lùng hàng ngày của Long. Thanh không tài nào hiểu được, tại sao khi ra khỏi ngôi trường này Long là một con người vui vẻ, hay đùa, còn khi ở đây Long luôn quát nạt và lúc nào mặt cũng được bao phủ bởi một lớp sương mù. Thanh lắc đầu.
_Mình khâm phục hắn, tại sao hắn có thể sống được hai mặt như thế. Con người của hắn vừa là thiên thần vừa là ác quỷ…!!
_Cô lại đang lẩm bẩm chửu rủa tôi cái gì thế. Mau làm nhanh lên còn lên lớp học, sắp muộn đến nơi rồi kìa…!!
Thanh phồng mồm.
_Tất cả cũng là tại anh, nếu anh không ban ra cái lệnh kỳ cục này liệu tôi có suốt này bị cô giáo mắng và bị cô phạt không hả…??
Long nhếch mép đáp.
_Cô đừng đổ thừa cho tôi. Tôi nhớ là lần đầu tiên đi học ở đây cô cũng thế, tình trạng bị phạt, bị mắng của cô còn nhiều hơn số lần cô làm nô ɭệ cho tôi. Lẽ ra cô phải cảm ơn tôi vì tôi đã giúp cô tiến bộ theo từng ngày…!!
Thanh trợn tròn mắt nhìn Long không chớp.
_Anh thấy có ai đi cảm ơn người hành mình không hả ?. Tôi mà làm thế không khác gì tôi bị điên…!!
_Cô có cần tôi làm cho cô phát điên lên luôn không..?? Làm mau đi…!!
Thanh lắc đầu không cãi nhau tiếp với Long nữa. Thanh lôi một cái ghế gỗ dưới kệ sách, Thanh định bỏ tất cả chồng hồ sơ lên trên đó. Xui cho cô nàng hậu đậu, Thanh không biết nó nặng và ở trong chiếc hộp có chứa nhiều sách từ trước nên Thanh lôi nó thật mạnh xuống, cả một chồng sách có nguy cơ rơi vào người Thanh.
Chiếc ghế lung lay sắp đổ, Thanh ngã người ra phía sau. Thanh sợ hãi quá kêu lên.
_Á….!!
Long kinh hoàng vội chạy lại đỡ lấy thân hình Thanh, một tay ôm Thanh, một tay đỡ chiếc hộp rơi xuống. Thanh nhắm chặt mắt lại, Thanh thấy thân hình nhẹ bỗng, mùi nước hoa phả vào mũi. Thanh đỏ mặt ấp úng nói.
_Cảm…cảm ơn anh….!!
Long hét.
_Cô có mắt không hả, cô có biết nếu hôm nay tôi không ở đây, đầu cô đã bị sưng cả lên rồi, đúng là đồ hậu đậu…!!
Cả hai ở trong tình thế thật khó coi. Thanh được Long ôm sát vào người, thùng hộp các tông được Long đặt xuống bên cạnh, trong lúc cấp bách Long vẫn chưa phán đoán được tình huống của Thanh và Long, đến khi nhìn xuống Long đỏ bừng mặt không khác gì Thanh, có lẽ chỗ nên đặt tay Long không đặt Long lại đặt vào chỗ không nên.
Long vội vàng buông Thanh ra, cả đời Thanh chưa bao giờ ngượng ngùng như thế này, quen biết nhiều bạn trai nhưng có bao giờ Thanh đỏ mặt và lúng túng trước họ đâu, sao đối với Long, Thanh lại có cảm giác khác.
Thanh đi giật lùi ra cửa. Thanh vội vàng nói.
_Chào…chào anh..em đi..đi đây…!!
Thanh quay mình rồi chạy biến đi, vừa chạy hai tay vừa ôm má.
_Hôm nay mình bị làm sao thế, tại sao tim mình lại đập nhanh như thế này, không lẽ do lúc nãy mình sợ hãi quá nên nó mới thế hay là….- Thanh lắc đầu – Chắc là do mình tưởng tượng ra thôi…!!
Thanh vừa bước vào lớp, cô giáo cũng nối gót phía sau Thanh. Cô đặt cặp trên bàn, đôi mắt nhìn lướt qua lớp một lượt, cô dừng lại chỗ bàn Thanh ngồi. Cô vui tính hỏi.
_Thế nào hả cô học trò nghịch ngợm, hôm nay không ngủ gật trong lớp nữa chứ…??
Thanh mỉm cười lễ phép đáp.
_Dạ, không ạ…!!
Cả lớp bật cười ầm lên. Cô giáo vui vẻ nói.
_Hôm nay chúng ta sẽ học một tiết ngoại khóa, các em có thể hỏi và thảo luận với nhau theo nhóm....!!
_Phân ra làm bốn nhóm, mỗi nhóm được chọn chủ đề, các em có một tiếng chuẩn bị sau đó báo cáo lại cho cô, nếu có gì không hiểu và có gì thắc mắc thì cứ hỏi cô. Các em đã rõ chưa…??
Cả lớp đồng thanh đáp.
_Dạ….!!
Chủ đề hôm nay là vệ sinh môi trường. Thanh không có hứng thú lắm, các bạn trong nhóm thi nhau đưa ra ý kiến còn riêng Thanh chỉ ngồi im nghe họ nói, đúng là hôm nay Thanh không buồn ngủ và không nướng trên lớp. Cô giáo hay nhìn và để ý đến chỗ Thanh ngồi, có lẽ do Thanh “đặc biệt” quá nên được cô “ưu tiên”.
Cả một buổi học Thanh ngồi im như tượng, tâm hồn và tâm trí để đâu đâu. Hoàng tham gia vào nhóm của Thanh, Hoàng cứ nhìn Thanh mãi, thấy Thanh im lặng không nói gì, Hoàng khẽ hỏi.
_Em bị mệt à…??
Thanh lắc đầu.
_Không, em không sao cả. Em chỉ đang nhớ nhà thôi…!!
Hoàng bật cười.
_Em có biết bây giờ là giờ gì không…? Đang giờ thảo luận, em phải tập trung vào học chứ…??
_Vâng, em biết rồi..!!
Thanh đưa ra ý kiến, tuy chỉ là cá nhân nhưng đó cũng là những gì mà Thanh quan sát được, các bạn chăm chú nghe Thanh nói, nhóm trưởng Dung gật gù.
_Cậu nói đúng, chúng ta đưa ý kiến này của Thanh vào bài báo cáo được không cả nhóm…??
Trần Tiến phát biểu.
_Mình thấy cũng được nhưng cần phải bổ xung thêm…!!
_Bạn định bổ xung thêm điều gì…??
Cuộc bàn luận sôi nổi, tranh cãi, đấu lý cuối cùng cũng kết thúc. Thanh thở phào nhẹ nhõm vì không cần phải ngồi im lặng trong lớp một cách khó chịu nữa. Giờ ra chơi Thanh bước xuống sân trường. Thanh rủ Hoàng Dung.
_Cậu đi xuống phòng ý tế thăm anh Kiên cùng với mình không…??
Dung đỏ bừng mặt.
_Cái đó…mình…mình…!!
_Mình mình cái gì…- Thanh kéo tay Dung – Đi thôi…!!
Cả hai bước ra khỏi lớp, vừa đi Dung vừa hỏi.
_Lúc nãy Long không làm gì cậu chứ…??
Trong đầu Thanh thoáng hiện lên cảnh Thanh được Long ôm trọn vào lòng. Thanh lảng tránh câu hỏi của Dung.
_Không có gì…!!
Hoàng đứng phía sau hai người. Hoàng lên tiếng.
_Hai em đi đâu đấy…??
Thanh quay lại nhìn Hoàng. Thanh vui vẻ đáp.
_Bọn em định đi xuống phòng y tế…!!
_Các em bị đau ở đâu à…??
_Dạ, không. Anh Kiên là bạn của bọn em…!!
Hoàng bật cười.
_Anh chàng có tính trẻ con đấy hả ? Anh ta ai cũng thích, đặc biệt là thích kết bạn với con nít…!!
Thanh vênh lên cãi.
_Anh bảo ai là con nít…?
_Em chứ ai…!!
Hai người đứng giữa lối đi cãi qua cãi lại, bọn học sinh trong trường nhìn Thanh và Hoàng chằm chằm. Thanh ớn lạnh vội giục Dung.
_Chúng ta đi thôi…!!
Hoàng hai tay đút túi quần nói với theo.
_Cho anh đi cùng với…!!
_Anh Kiên cũng là bạn của anh à…??
_Không, nhưng anh thích đi thăm anh ta…!!
_Anh đúng là khôi hài, anh ấy là con trai có phải là con gái đâu mà anh thích thăm hỏi…??
_Con trai anh mới thích thăm, còn con gái anh chỉ thăm khi cô ấy là bạn gái của anh thôi…!!
Thanh tò mò hỏi.
_Bạn gái của anh là ai thế ?. À mà em quên mất anh là thần tượng nên phải cẩn thận, anh không cần phải nói với em đâu…!!
Hoàng đau khổ, ánh mắt long lanh như hai giọt nước, đôi mắt đỏ hoe.
_Cô ấy mất rồi…!!
Thanh và Dung đứng sững lại nhìn nét mặt đau khổ của Hoàng. Thanh lúng túng.
_Em xin lỗi , em không cố ý khơi lại nỗi đau của anh…!!
_Không sao…!!
Cả ba người đi dạo với nhau trên sân trường, ánh nắng lan tỏa khắp muôn nơi. Thanh lấy tay quẹt mồ hôi trán. Thanh hét.
_Nóng quá đi…!!
Dung đập bốp vào vai Thanh.