Trên xe trở về Doãn gia, Doãn Đình Nghiêm và Du Nhiên vẫn luôn giữ thái độ im lặng khiến không gian trong xe rất bí bách.
Lúc sau, điện thoại Doãn Đình Nghiêm vang lên, cô ngồi cạnh nghe loáng thoáng được có người thông báo về tình trạng của Tô Nhi.
_ Tổng giám đốc Doãn, cô Tô sốt rồi, tâm trạng cũng bất ổn, hoàn toàn không phối hợp điều trị, cảm phiền anh tới bệnh viện một chuyến được không?
_ Tôi biết rồi!
Doãn Đình Nghiêm vì lời nói của Lâm Ánh Nguyệt và hành động suýt bị mua chuộc của Du Nhiên lúc nãy làm cho anh bận tâm, liền phanh xe gấp khiến Du Nhiên chới với suýt thì đầu bị đập vào thành xe may là phản ứng kịp. Hai từ “Xuống xe” vang lên khiến Du Nhiên bất ngờ, nơi ngoại ô hoang vắng như này mà anh nhẫn tâm bảo cô xuống xe ở đây á? Anh có bị làm sao không vậy?
_ Xuống xe, anh muốn em xuống xe ở đây?
_ Đây chẳng phải điều em muốn à? Để anh đi bầu bạn với Tô Nhi.
Được lắm, anh đã tuyệt tình như vậy thì em cũng thành toàn cho anh. Du Nhiên mở cửa bước xuống xe không chút hối hận, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe cứ lao vυ"t đi trong màn đêm, cô không kìm được mà cố gắng nói với lòng mình “Không sao mà Du Nhiên, mày làm được”. Nhưng yên ổn chưa được bao lâu thì chân cô vấp phải một cục đá nhỏ làm cô xảy chân ngã ra đất, vết thương cũ vẫn chưa lành hẳn lại thêm vết thương mới, chúng thi nhau chảy máu đầm đìa…Haizzz… không biết sao cô lại khổ như vậy nhỉ?!
Đúng lúc này, tiếng còi xe đằng sau làm Du Nhiên chú ý thì ra là của Mạc Phong. Mạc Phong thấy chân Du Nhiên lại bị thương liền ngỏ ý đưa cô về, Du Nhiên cũng không thể ở ngoài đường đêm như vậy mãi được nên cũng đồng ý.
Doãn Đình Nghiêm trên đường đến bệnh viện, lại suy nghĩ, tưởng Du Nhiên sẽ sợ mà cầu xin sự giúp đỡ của anh nên anh quay xe về chỗ bỏ lại cô để đón nào ngờ đúng lúc đó gặp xe của Mạc Phong, hai xe vô tình lướt qua nhau mà không hề hay biết.
Doãn Đình Nghiêm dừng xe ở chỗ bỏ lại cô, gọi cô bao nhiêu tiếng vẫn không nhận được hồi âm, đâm ra lo lắng.
_ Lục Du Nhiên, lên xe!
_ Lục Du Nhiên, đừng làm loạn nữa, về nhà thôi.
__________
Trên xe Mạc Phong, Du Nhiên bối rối cảm ơn Mạc Phong rối rít, may mà gặp được anh nếu không với bàn chân bị thương chằng chịt như vậy không biết khi nào cô có thể về được Doãn gia, đoạn đường này lại vắng vẻ không thể bắt được chiếc taxi nào cả.
_ Cảm ơn anh Mạc, anh lại giúp tôi một lần nữa rồi! Thật sự cảm ơn anh rất nhiều.
_ Không cần khách sáo vậy đâu, Đình Nghiêm thật quá đáng, bỏ vợ một mình ở nơi hoang vắng không người như vậy nếu gặp nguy hiểm thì phải làm sao?
Du Nhiên lại một lần nữa trầm ngâm trong lối suy nghĩ vu vơ của mình. Doãn Đình Nghiêm à, anh dứt khoát vứt bỏ cô như vậy, anh có lẽ sẽ chẳng bận tâm cô có gặp nguy hiểm hay không đâu vì trong tâm trí anh bây giờ chỉ có một mình Tô Nhi mà thôi, sao anh lại không nghĩ đến vấn đề cô gặp nguy hiểm cơ chứ. Chẳng qua chỉ là anh ấy không hề quan tâm cô một chút nào thôi. Quả nhiên mấy lời thề non hẹn biển đó của đàn ông đều là dối trá, ai cũng giống như ai lúc yêu thì ra sức hứa hẹn đủ kiểu đến khi sắp có được rồi thì lại phủi tay hất đi. Mấy lần như vậy là quá đủ với cô rồi, Du Nhiên sẽ không bao giờ tin Doãn Đình Nghiêm thêm một lần nào nữa.
*Biệt thự nhà họ Doãn.
Trước khi xuống xe, Du Nhiên không quên cảm ơn Mạc Phong một lần nữa.
_ Anh Mạc, cảm ơn anh đã đưa tôi về, hiện giờ trời cũng đã khuya rồi, tôi không thể mời anh lên nhà được nữa, mong anh thông cảm.
_ Không có gì, đừng khách sáo như vậy!
Du Nhiên bước chân xuống xe nhưng cô lại quên mất rằng mình đang bị thương, cô có gắng vịn vào cửa xe để đứng vững nhưng vì quá đau nên cô không thể nào tiếp tục đứng được nữa. Mạc Phong thấy vết thương trên chân cô còn đang tiếp tục chảy rất nhiều máu nên đã đến gần bế cô lên đưa vào nhà.
_ Không… không cần đâu… chỉ là vết thương nhỏ thôi…
_ Không cần gì chứ, chân cô đã xưng phù lên rồi còn cố làm gì nữa chứ, để tôi bế cô lên nhà trước rồi tính sau.
_ Vậy phiền anh rồi, anh Mạc.
Quả thực trong suy nghĩ của Mạc Phong lúc này, Du Nhiên rất khác Nhi Nhi, cô ấy không yếu đuối mà ngược lại còn mạnh mẽ hơn Nhi Nhi rất nhiều. Hiện tại, anh cảm thấy anh nên có suy nghĩ khác về cô.
Bế Du Nhiên vào trong nhà, vì thấy chân cô đang dần trở nên nặng hơn, Mạc Phong ngỏ ý muốn sơ cứu giúp Du Nhiên.
_ Hộp sơ cứu ở đâu? Tôi giúp cô xử lí vết thương.
_ Không cần đâu, muộn rồi, anh Mạc cứ về trước đi, hôm nay tôi đã làm phiền anh nhiều rồi.
_ Một mình cô sao có thể tự xử lí chúng được chứ, cô lại là con gái nữa, nếu không xử lí sạch sẽ gây nhiễm trùng đấy nên là cô nghe lời tôi đi. Mạc Phong nhớ lại lời căn dặn của Tô Nhi, ý định ban đầu là muốn anh tiếp cận Du Nhiên khiến cô thích anh nên anh muốn nắm bắt cơ hội ngay lúc này…
_ Hộp sơ cứu ở trong tủ, lại làm phiền anh rồi.
_ Không phiền.
Mạc Phong lo sát khuẩn vết thương cho cô, tất nhiên là sợ Du Nhiên đau nên anh vẫn làm rất nhẹ nhàng, Lúc này, Du Nhiên lại nghĩ tới Đình Nghiêm, chắc chắn anh đã đến chỗ của Tô Nhi rồi, anh bỏ cô ở lại, chắc hẳn đang yêu chiều, dịu dàng với Tô Nhi lắm?!
Lúc này, ở phía ngoại ô, Doãn Đình Nghiêm vẫn ra sức gọi tên Du Nhiên mong cô trả lời, nhưng gọi mãi gọi mãi vẫn không thấy ai trả lời.
_ Lục Du Nhiên, em ra đây cho anh, đừng trốn nữa. Sức chịu đựng của anh có giới hạn, rốt cuộc em có chịu ra hay không?
Anh tiếp tục chuyển sang gọi điện thoại cũng thông báo là thuê bao.
_ Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau!
Bỗng anh sực nhớ ra, chiếc xe ban nãy lướt qua anh chính là xe của Mạc Phong, chẳng nhẽ cô đã lên xe của Mạc Phong về biệt thự nhà họ Doãn rồi? Không cần nghĩ nhiều, anh lái xe một mạch về Doãn gia.
Sau khi xử lí vết thương cho Du Nhiên xong, Mạc Phong thấy trời đã khuya đành xin phép đi về, Du Nhiên muốn đứng dậy tiễn anh ra ngoài nhưng chân đứng không vững liền chới với ngã nhào về phía Mạc Phong may là anh đưa tay ra đỡ kịp. Cảnh tượng này đập thẳng vào mắt Doãn Đình Nghiêm khi anh bước vào nhà. Du Nhiên còn định cảm ơn Mạc Phong thì đã nghe thấy tiếng của Doãn Đình Nghiêm.
_ Hai người đang làm gì vậy?
_ Đình Nghiêm, cậu về đúng lúc quá. Coi như tôi giao vợ cậu lại cho cậu. Tôi về đây.
_ Được, không phiền cậu nữa. Tôi tiễn cậu về. Thấy Du Nhiên và Mạc Phong vẫn “tay trong tay” Doãn Đình Nghiêm trông rất ngứa mắt, muốn chạy đến tách hai người ra ngay lập tức nhưng anh vẫn kiềm lại, trong lời nói của anh có 3 phần bất lực 7 phần ghen tuông.
Doãn Đình Nghiêm và Mạc Phong đi ra bên ngoài, Doãn Đình Nghiêm không muốn vong vo mà vào thằng vấn đề.
_ Mạc Phong?
_ Hả? Sao vậy?
_ Sau này cậu tránh xa Lục Du Nhiên ra một chút!
_ Sao thế? Sợ tôi thích cô ấy à?
_ Mạc Phong, cô ấy không phải Tô Nhi, cậu không cần phải tốn công tốn sức với cô ấy.
Mạc Phong nghe lời khẳng định chắc nịch từ Doãn Đình Nghiêm, không nhanh không chậm đáp lại:
_ Đình Nghiêm, tôi không phải là cậu. Tôi biết phân biệt giữa Tô Nhi và Lục Du Nhiên, hai người họ hoàn toàn khác nhau, họ không giống nhau ở điểm nào cả. Cậu ấy, lo chuyện của cậu đi, định khi nào mới cho Tô Nhi một lời giải thích đây?
_ Cậu không phải bận tâm, chuyện của tôi, tôi có cách của tôi, tự tôi sẽ biết phải làm thế nào!
_ Vậy được, tôi về trước đây. Mạc Phong quay người rời đi. Nếu có một ngày Doãn Đình Nghiêm không thể lựa chọn giữa Lục Du Nhiên và Tô Nhi thì đừng có trách cậu ra tay không báo trước.
Phía bên trong nhà, Du Nhiên cứ vu vơ nghĩ ngợi, chắc Doãn Đình Nghiêm không hiểu nhầm Mạc Phong chứ? Cô có nên giải thích cho anh không? Suy đi tính lại thì Mạc Phong đã giúp đỡ cô rất nhiều, Du Nhiên vẫn nên đi giải thích một lời thì hơn, đỡ gây phiền hà cho anh ấy.
Khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì đυ.ng ngay Doãn Đình Nghiêm đang đi vào, cô trực tiếp muốn hỏi thăm Mạc Phong nhưng Doãn Đình Nghiêm lại nhanh chóng ngắt lời.
_ Em lo lắng cho cậu ta như thế đúng không?
_ Tôi… không…
_ Hay em định rời bỏ anh để rồi đi tìm cậu ta?
_ Anh đang nói cái quái gì vậy?
_ Lục Du Nhiên, đến giờ em vẫn chưa rõ sao?
Doãn Đình Nghiêm đẩy mạnh Du Nhiên vào tường rồi nói với giọng sắc lạnh:
_ Lục Du Nhiên, em nên nhớ hiện giờ em là vợ của Doãn Đình Nghiêm tôi, vẫn là mợ chủ nhà họ Doãn, chỉ cần ngày nào tôi còn sống thì em đừng hòng mà đi đâu hết.
Bị ép vào tường như vậy, chân cô vốn đã đau mà giờ lại chịu tác động một lực mạnh như vậy thì thật sự không chịu nổi, cô nhăn nhó mặt mày rên nhẹ. Lúc bấy giờ, Doãn Đình Nghiêm mới phát hiện biểu hiện trên gương mặt cô mà nhìn xuống dưới chân, vết thương mới đè lên vết thương cũ chằng chịt làm anh thấy xót.
_ Chân em làm sao bị thương thế?
_ Còn không phải nhờ phúc của anh, bỏ tôi lại giữa ngoại ô hoang vắng mà rời đi à? Giờ anh lại còn lớn tiếng với tôi!
_ Không phải, lúc đó anh không có ý. Chỉ vì anh tức giận khi thấy em bất chấp nhận tiền của Lâm Ánh Nguyệt để rời xa anh nên… nhưng sau đó anh có quay lại tìm em thì đã không thấy em đâu rồi. Anh xin lỗi.
_ Tôi không cần anh xin lỗi.
Doãn Đình Nghiêm thấy Du Nhiên bị đau, vẫn cố khập khiễng bước đi mà anh thấy đau lòng, tiến đến bế thốc cô lên, khẽ đặt cô lên giường không quên nói lời xin lỗi một lần nữa đến cô.
_ Xin lỗi… là do anh suy nghĩ không chu toàn… sẽ không có lần sau nữa…