Viên Tư Ý vốn đang định chờ người của công ty bên kia lấy số điện thoại người đại diện của Lý Quân Nguyện thì nhận được tin nhắn này lập tức trả lời: [Vâng.]
Thì ra là cô ấy.
[Hahahahahaha, quả nhiên là biên kịch Viên cô, quả đầu xù của cô rất bắt mắt!]
[Vâng.]
Đối phương lại rất thích ứng với phong cách này của cô, tiếp tục tán gẫu.
[Cô tới làm gì vậy? Chẳng lẽ cô cũng là fans Lý Quân Nguyện?]
[Không phải. Tôi có một kịch bản, muốn tìm cô ấy nói chuyện.]
[À? Hỏi người đại diện của cô ấy chưa?]
[Chưa, tôi đang đợi công ty trả lời.]
[Ồ, vậy à... Tôi đây giúp cô hỏi một chút.]
[Cảm ơn.]
[À đừng khách sáo, dù sao năm đó biên kịch Viên cũng đã giúp đỡ tôi, cô chờ chút, tôi đi hỏi trước.]
Một cô gái nhỏ cắt đầu nấm trong nhóm nhân viên công tác đứng cạnh sân khấu nói gì đó với cô gái sắc mặt lạnh lùng, hai người nói chuyện với nhau một hồi, điện thoại Viên Tư Ý nhận được tin nhắn mới.
[Biên kịch Viên tí nữa sau khi hoạt động kết thúc xuống lối ra bãi đỗ xe B3, chị Đông nói chị ấy cũng không quyết định được, để cô nói chuyện với Lý Quân Nguyện.]
Đã là kết quả tốt nhất, Viên Tư Ý nhẹ nhàng thở ra, trả lời lại: [Được, cảm ơn cô.]
[Còn nữa, mạo muội hỏi một câu năm đó tôi đã làm gì sao?]
[A! Đau lòng! Biên kịch Viên cũng không nhớ rõ! Năm đó cô nói tôi diễn xuất tốt hơn một người khác, kiên quyết đề bạt tôi từ diễn viên quần chúng lên một nha hoàn nhỏ có hai câu thoại!]
[Ban đầu phó đạo diễn kia bởi vì hai câu thoại này muốn quy tắc ngầm tôi, may mà có cô cứu tôi!]
Viên Tư Ý rốt cuộc tìm được chuyện này trong đầu, trả lời: [Đừng khách sáo, kỹ thuật diễn xuất của cô quả thật tốt hơn cô kia.]
[Hahahaha, cảm ơn lời khích lệ của biên kịch Viên. Nhưng bây giờ tôi không làm diễn viên nữa, con đường này quá khó khăn.]
[Mỗi con đường đều khó khăn.]
Viên Tư Ý trả lời.
Cũng không phải Viên Tư Ý đang an ủi đối phương, cô thật sự cảm thấy mỗi một con đường đều rất khó đi. Bất kể lựa chọn con đường nào, chỉ có không quay đầu lại tiếp tục đi, đi đến ngày nào đó không thể đi nữa mới biết được bản thân rốt cuộc có thể đi bao xa.
Viên Tư Ý nắm chặt túi vải của bản thân rời hiện trường trước, tầm mắt Lý Quân Nguyện trên sân khấu bị một quả đầu xù di động hấp dẫn, lông mày cô ấy nhíu lại.
Người này có chút quen mắt.
Sau khi Viên Tư Ý rời khỏi hiện trường sự kiện liền lập tức đến tiệm cà phê mua một cốc cà phê nóng, sau đó đi đến điểm hẹn chờ.