"Cháu đi trước nhé đạo diễn."
Viên Tư Ý đang định đóng cửa phòng riêng, tiếng nói xuyên qua kẽ hở truyền đến lúc cánh cửa phòng riêng vẫn chưa đóng lại.
"Tiểu Viên, làm người phải thực tế, những thứ cháu làm quá mơ mộng hão huyền. Mọi chuyện đều hài lòng, tôi cũng muốn."
Cửa lẳng lặng khép lại, Viên Tư Ý đứng ở cửa phòng riêng nhìn sàn nhảy hỗn loạn nhắm mắt thấp giọng mắng.
Khó khăn xuyên qua sàn nhảy huyên náo, thoát khỏi mùi rượu và mùi nước hoa k1ch thích sực nức trong không khí, đứng ở cửa quán bar cuối cùng cô mới dám hít sâu không khí mới mẻ.
Người tới lui qua cửa đều không khỏi nhìn cô thêm mấy lần, mang theo hứng thú "trên đời thật sự là người nào cũng có", nhưng bản thân Viên Tư Ý lại như không chút cảm nhận được những ánh mắt kia, đứng ở cửa quán bar đẩy chiếc kính to đến che mất nửa khuôn mặt mình, thở dài.
Vẫn chưa thuyết phục thành công, bên kia vẫn kiên trì muốn dùng nữ nghệ sĩ nhà đầu tư họ đề cử, nhưng cô ta căn bản không thích hợp với vai diễn trong kịch bản.Vai diễn kia là một nữ sát thủ sắc sảo lại xinh đẹp, Viên Tư Ý nghĩ đến cô gái mặt tròn mặc váy công chúa sau khi được gọi tới liền lượn vòng quanh người đạo diễn và nhà đầu tư thì không khỏi nhíu mày.
Trông gương mặt cười đầy nếp nhăn của đạo diễn lại không nhìn ra một chút không hài lòng nào.
Cô ngẩng đầu nhìn trời sao buổi đêm, sửa sang lại bộ tóc xù giả trên đầu mình, lại kéo khóa chiếc áo lông màu đen từ bắp chân đến cổ, phủi sạch cuốn kịch bản cả đêm bị người ta bỏ trên bàn rượu không ai thăm hỏi lại bị rơi tàn thuốc lên, nhét vào trong chiếc túi vải, xoa đôi tay có phần đông cứng quyết định đến tiệm hoành thánh nóng ở phía sau con phố ăn một bát hoành thánh nóng hổi để an ủi nhân vật đáng thương dưới ngòi bút của cô.
Còn chưa quay đã bị quyết định chọn diễn viên vận mệnh hoàn toàn thay đổi, quá thảm rồi.
Cô đang định đi tắt qua ngõ nhỏ bên hông quán bar, còn chưa đi được hai bước đã thấy một cặp tình nhân đang hôn nhau ở nơi tranh sáng tranh tối.
Viên Tư Ý nhíu mày theo bản năng, chậc, quên mất những ngõ nhỏ này sẽ có không ít người quấn lấy nhau.
Cô đang định quay người đi đường lớn tránh đi, bóng người ẩn trong bóng tối như có cảm giác ngừng lại, quay đầu nhìn cô.
Khuôn mặt kia vừa lúc dừng ở nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, vẽ ra một đường ranh giới rõ ràng trên chiếc mũi cao.